Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 7: Bao nuôi 5




Nguyên Thâm luôn cho rằng từ nhỏ mình đã được tiếp xúc với huấn luyện, bởi vì trong trí nhớ lúc đầu, bản thân anh đang chịu đựng các loại huấn luyện, bắn sung, vật lộn, đánh nhau quyết liệt.

Anh không phải là một người hay suy tư, cho nên anh không biết vì sao cuộc đời của anh lại như vậy, chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận an bài.

Lúc anh mười tuổi, cha anh sắp xếp một cuộc tỷ thí dành cho anh, để một mình anh vật lộn cùng với tên đàn ông cao to ba trăm kí lô, sau đó, anh thắng; sau đó anh được sắp xếp bên người Dịch Tân, năm ấy, Dịch Tân bảy tuổi.

Lúc mười tuổi căn bản không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao, hết thảy chỉ biết tuân theo lời cha. Cho đến khi anh theo Dịch Tân, cho đến lúc đứa nhỏ bảy tuổi dễ dàng thắng được anh, cứu anh.

Không, không phải là dựa vào võ lực. Lúc bảy tuổi, Dịch Tân là một tiểu công tử tuấn mỹ, bộ dáng ôn văn nho nhã, nếu tay không đánh nhau, tuyệt đối không thắng được Nguyên Thâm, đã rèn luyện từ khi vừa sinh.

Dịch Tân thắng được anh chính là nhờ trí lực, năng lực cùng quyết đoán.

Năm ấy, Dịch lão ra mang theo Dịch Tân ra ngoài, lại bị phản đồ bán đứng, thuộc hạ thương vong nghiêm trọng, hai ông cháu anh cũng suýt mất mạng, Nguyên Thâm lúc đó vừa mới đi theo Dịch Tân, lại có cha dạy bảo —— cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi.

Nguyên Thâm chuẩn bị kỹ càng, được ăn cả ngã về không chuẩn bị hy sinh, Dịch Tân lại ngăn cản anh. Năm ấy, Dịch Tân bảy tuổi, cũng đã có thể để kẻ thù trong lòng, tình hình kẻ địch nắm chặt, cuối cùng mang theo anh cùng Dịch lão gia, ba người thoát khỏi chỗ chết. Từ đó, Nguyên Thâm liền ngưỡng mộ Dịch Tân.

Đi theo nhiều năm, Nguyên Sâu hiểu rõ Dịch Tân, một người đàn ông trở mặt như cắt, muốn cái gì liền làm, và làm bằng được.

Dịch gia là đế quốc lớn nhất Châu Á, Dịch Tân chính là đế vương. Nhưng đế vương sau cùng lại là một phụ nữ khiến toàn nhân loại kinh ngạc.

Với anh mắt của Nguyên Thâm, Tân Hoành, không xứng với Dịch Tân! Mặc dù ngũ quan cân đối, da nhẵn nhụi, trắng nõn, cũng có thể khiến người khác yêu thích, nhưng không đủ tươi đẹp. Trừ dung mạc, còn có, trí khôn, thủ đoạn, tính tình, cũng đều không xứng với anh, thậm trí còn không bằng những phụ nữ mà anh đã quen trước đây.

Đến nay, Nguyên Thâm vẫn không hiểu, tại sao Dịch Tân hết lần này đến lần khác muốn có Tân Hoành. Thâm chí, đối với cô ta, anh cũng không hề giống anh bình thường nữa.

Cũng giống bộ dạng giận như không giận vừa rồi, nếu là Dịch Tân trước đây, tuyệt đối sẽ không đè nén. Dịch Tân trước khi biết Tân Hoành, khi giận dữ sẽ hủy thiên diệt địa, không một ai có thể sống sót trước cơn giận của anh.

Vì vậy, đối với Tân Hoành, Nguyên Thâm rất chán ghét, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói gì.

Buổi chiều, một mình Dịch Tân ở trong phòng sách, Tân Hoành mới nhớ hôm nay anh về nhà tương đối sớm, chắc lại có chuyện gì bận rộn, cũng không có chờ anh, tắm tắm, liền lên giường ngủ một mình.

Lúc đang mơ mơ màng màng, cảm giác có đôi bàn tay mang chút chai sạn đang du ngoạn ở trên cơ thể cô, từ trước ngực mềm mại đến cái eo nhỏ nhắn nhạy cảm, lại một đường đi xuống.

Nơi bàn tay đi qua, cơ thể của cô lền không tự chủ được trở lên khô nóng, hơi mở mắt ra, lại thấy Dịch Tân đang ở trên người cô, cặp mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm cô, mang theo dục vọng. Thấy cô tỉnh lại, khóe môi anh gợi lên, thi triển đường cong mị hoặc,”Đừng ngủ trước.”