Quan Khí​

Chương 1211: Người đầy mồ hôi




Trương Lam vốn có hy vọng lại cứ thế mất đi. Trương Lam không thể không lui, như vậy sau đây ai sẽ thành Thủ tướng là rất khó nói.

Vương Trạch Vinh cảm thấy năng lực của Trương Lam rất mạnh, làm việc cũng có tính đột biến và năng động. Mặc dù không giao tiếp mấy nhưng đến cấp bậc của hắn thì cũng biết một chút về Trương Lam. Nếu không phải lần này có nhiều người nhằm vào thì Trương Lam nhất định sẽ tiến bộ.

Nghĩ đến Trương Lam, Vương Trạch Vinh chỉ có thể thở dài một tiếng. Một người đứng tốt thì thế nào chứ, chuyện người thân cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến người đó. Nghĩ đến tình hình của mình, Vương Trạch Vinh toát mồ hôi. Hắn còn nhiều khuyết điểm hơn cả Trương Lam. Sau đây sẽ như thế nào thì đúng là khó nói.

Vương Trạch Vinh cũng có thể cảm nhận ra Vệ Hồng Lâm đã coi mình là người nhà, bây giờ đang dồn sức giúp hắn. Nghĩ tới Vệ Hồng Lâm và Lão bí thư thân thiết như vậy, lại so sánh quan hệ giữa Uông Nhật Thần và Lão bí thư, Vương Trạch Vinh cũng hiểu Uông Nhật Thần không thể thân thiết với Lão bí thư như Vệ Hồng Lâm. Từ việc này có thể nhìn ra Vệ Hồng Lâm biết cách quan hệ. Rời khỏi Vệ gia, Vương Trạch Vinh liền đến Hạng gia để chơi với hai thằng bé cho thư giãn đầu óc.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, hai thằng bé rất vui. Nhất là thấy Vương Trạch Vinh mang đồ chơi tới liền chạy đến đoạt lấy và chơi.

Hứa Tố Mai ở nhà, bây giờ hầu hết thời gian của bà là chơi với cháu. Thấy Vương Trạch Vinh mua đồ chơi cho cháu, bà cười nói:

- Hai đứa sớm mong con về.

Lữ Hàm Yên bây giờ rất bận, lần này cô lại bay sang Mỹ. Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu có ngoan không mẹ?

- Rất nghe lời.

Bà rất vui vì có cháu ở nhà.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, bà liền gọi điện cho Hạng Nam. Gọi xong bà nói với Vương Trạch Vinh:

- Bố con nghe nói con về liền nói sẽ lập tức về.

Nghe Hạng Nam về, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Hắn có nhiều việc muốn trao đổi với ông. Bây giờ Hạng Nam sắp lui, Vương Trạch Vinh biết tất cả phải dựa vào mình cố gắng mới được.

Lần này sau khi đến nhà Lão bí thư, Vương Trạch Vinh cũng thấy nguy hiểm. Nghĩ đến Trương Lam sắp thành Thủ tướng mà còn bị mọi người nhằm vào, vậy hắn càng phải thêm cẩn thận. Chuyện trong chốn quan trường thì mỗi bước đi đều có cạm bẫy.

Gần tiếng sau Hạng Nam về đến nhà.

Thấy Vương Trạch Vinh đang chơi với con, ông cười nói:

- Sao con lại về Bắc Kinh?

Ông biết Vương Trạch Vinh rất bận công việc ở Nam Điền thì không dễ gì lên Bắc Kinh.

Hứa Tố Mai biết hai người có chuyện muốn nói nên bà bế cháu ra ngoài chơi.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam mà nói:

- Lần này Vệ lão bảo với con là Lão bí thư muốn gặp con. Con lên Bắc Kinh và vừa gặp được Lão bí thư.

Nghe thấy thế, Hạng Nam liền bảo Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Hạng Nam là Phó Thủ tướng nên ông rất mẫn cảm với việc xảy ra ở Bắc Kinh. Bây giờ ông biết rõ tình hình trên Bắc Kinh, vào lúc này mà Lão bí thư lại gọi Vương Trạch Vinh tới, đây không phải việc bình thường, trong này nhất định có một vấn đề gì đấy. Vương Trạch Vinh là người nối nghiệp của Hạng gia nên mọi người đều quan tâm đến hắn. Nếu Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì đó sẽ là tai nạn đối với Hạng gia.

- Có chuyện gì?

Sau khi ngồi xuống Hạng Nam liền hỏi. Lão bí thư là lãnh đạo cao cấp của Trung Quốc, ngài bảo Vương Trạch Vinh đi gặp thì Hạng Nam rất coi trọng.

Vương Trạch Vinh liền nói rõ tình hình với Hạng Nam.

Hạng Nam lẳng lặng nghe Vương Trạch Vinh nói, ông châm thuốc hít sâu một hơi rồi nói:

- Đây không phải việc xấu đối với con.

Ông nói như vậy nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết đây không phải việc xấu nên nói:

- Con lo chính là ở chỗ Bí thư Lâm.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Từ việc này có thể thấy Lão bí thư đã hạ quyết tâm bỏ Trương Lam.

- Con cũng thấy thế. Nếu Trương Lam không thể thuận lợi lên làm Thủ tướng, như vậy Lô Ninh Quốc nhất định sẽ được Lão bí thư dùng tới, có thể lên làm Phó Thủ tướng.

Hạng Nam tiếp xúc với trung tâm nhiều hơn Vương Trạch Vinh. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam nói:

- Con có thể không rõ tình hình. Từ sau khi Nam Điền làm ra chuyện bán hàng đa cấp thì Bắc Kinh không được bình tĩnh. Chu Thế Khánh là người nhảy nhiều nhất, y làm không ít động tác. Lần này xem như y đã vận dụng hết lực lượng. Bởi vì y động nên Trương Lam mới có chuyện. Đây là nguyên nhân chính mà Trương Lam không thể giữ ghế.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chu Thế Khánh làm như vậy thì Lão bí thư nhất định có cái nhìn. Chẳng lẽ y không biết việc này ảnh hưởng tới mình sao?

Đây là điều Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Chu Thế Khánh đến vị trí này thì đâu phải không có đầu óc, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Bây giờ y làm rõ ràng là không hợp lý mà.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Con nói rất đúng, Chu Thế Khánh này không thể coi nhẹ. Bố của Chu Thế Khánh có nhiều thân tín, bọn họ có người đang đương chức, có người vừa lui nên sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Ở tình hình này dù là Lão bí thư cũng phải coi trọng lực lượng sau lưng y. Lần này Trương Lam phạm vào sai lầm lớn, để con cái phạm pháp, rất nhiều người nhằm vào nên Lão bí thư không thể bảo vệ.

Vương Trạch Vinh bây giờ mới hiểu lực lượng sau lưng Chu Thế Khánh. Hắn thầm nghĩ lúc trước nếu mình đấu với Chu Thế Khánh thì không biết tình hình như thế nào. Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:

- Có phải là con sợ nếu đấu với Chu Thế Khánh không?

Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu nói, Hạng Nam cười nói:

- Con cho rằng Chu Thế Khánh hòa hoãn với con là vì đột nhiên không muốn đấu với con sao? Sai rồi, Chu Thế Khánh đâu có rộng lượng như vậy. Đừng đánh giá thấp mình, lực lượng sau lưng con mới là nguyên nhân chính khiến Chu Thế Khánh phải nhẫn nhịn.

- Chu Thế Khánh muốn làm Thủ tướng sao ạ? Nhưng con thấy y không thể có khả năng tiến lên mà?

Vương Trạch Vinh rất khó hiểu vì sao Chu Thế Khánh lại nhằm thẳng vào Trương Lam, luôn đi đầu như vậy. Hạng Nam cười nói:

- Chu Thế Khánh cũng biết tình hình của mình. Mục đích của y không phải là vị trí Thủ tướng mà là Phó Thủ tướng. Y muốn đẩy Chu Dịch Cương lên.

Vương Trạch Vinh một lần nữa thấy sự phức tạp của Bắc Kinh. Chu Dịch Cương không ngờ lại hợp tác với Chu Thế Khánh. Nếu làm ngã Trương Lam, Chu Dịch Cương lên chức, Chu Thế Khánh và Chu Dịch Cương hợp tác thì có thể làm cho y lên chức thành Phó Thủ tướng.

- Lần này Chu Dịch Cương làm khéo quá nên có vấn đề.

Hạng Nam đột nhiên nói một câu như vậy.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Chu Dịch Cương nếu không hợp sức với Trương Lam thì còn có vài phần hy vọng. Bây giờ hợp sức với Chu Thế Khánh, y lại có ít hy vọng hơn.

Hạng Nam thở dài nói:

- Rất đúng. Chẳng qua nếu Chu Thế Khánh không đánh ngã được Trương Lam, Trương Lam không bị mất ghế thì Chu Dịch Cương sao có cơ hội.

Tử chiến đến cùng. Vương Trạch Vinh thầm than như vậy.

Hạng Nam liền lộ rõ vẻ nghiêm túc mà nói:

- Con phải biết tuổi của Chu Dịch Cương cũng là điểm khó của y. Y làm một lần sẽ hơn hai năm, như vậy sau khóa tới sẽ lui. Lần này nếu thật sự có thể thành Thủ tướng thì con đường chính trị của y sẽ kéo dài. Nếu không thể lên thì y chỉ có thể lấy chức Phó Thủ tướng mà lui. Điều này nói rõ y rất không cam tâm.

Lần này chỉ có hai người nên Hạng Nam nói khá chi tiết, không mịt mờ như các lần trước. Ông biết khóa tới mình sẽ lui cho nên muốn nói hết những gì có thể nói với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh liền hiểu Trương Lam không thể lên chức thì Lão bí thư không thể không bỏ qua. Từ tình hình hôm nay có thể thấy Lão bí thư đang bài binh bố trận, tin rằng mục đích làm hắn lên Bắc Kinh chính là một bước trong đó. Sau khi chuyện này trôi qua thì Chu Dịch Cương nhất định gặp một đợt phản công rất mạnh. Không chừng Lão bí thư và Bí thư Lâm đã trao đổi với nhau.

Lão bí thư có lẽ cũng biết mình được Bí thư Lâm coi trọng. Sau khi biết còn gọi mình lên Bắc Kinh, điều nói đã nói rõ vấn đề. Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình đã thiếu sót. Đáng lẽ phải lập tức đến chỗ Bí thư Lâm.

Có lẽ bây giờ Bí thư Lâm đang chờ mình tới. Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền đổ mồ hôi, sao mình lại không nghĩ tới việc này. Vương Trạch Vinh vội vàng nói với Hạng Nam:

- Bố, con suy nghĩ không chu đáo, đáng lẽ phải lập tức tới chỗ Bí thư Lâm.

Hạng Nam mới đầu cũng không nghĩ đến việc này, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói, ông liền nghĩ:

- Đúng thế, việc này dù như thế nào cũng phải báo cáo với Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh thầm than Lão bí thư gọi mình tới, trong này là thử thách mình, nhất định là Lão bí thư và Bí thư Lâm có thỏa thuận. Chẳng may mình vì được Lão bí thư chú ý mà dựa vào, Bí thư Lâm sẽ nghĩ mình như thế nào, Lão bí thư sẽ nghĩ mình như thế nào? Bọn họ sẽ nghĩ mình là kẻ gió chiều nào theo chiều đó. Hạng Nam lúc này cũng nghiêm túc nói:

- Đến vị trí của con thì trung thành là tiêu chuẩn quan trọng nhất. Cũng may con nghĩ đến, bây giờ vẫn còn kịp. Nếu qua hôm nay mà không đến chỗ Bí thư Lâm thì sẽ có chuyện.

Vương Trạch Vinh vội vàng cầm máy gọi cho Trần Khoa Kỳ.

Điện thoại vừa thông, Vương Trạch Vinh cười khổ nói:

- Chủ nhiệm Trần, tôi bây giờ muốn gặp Tổng bí thư để báo cáo công việc, không biết Tổng bí thư có rảnh không?

Nói xong mà Vương Trạch Vinh thầm hối hận sao mình lại quên việc này. Vương Trạch Vinh bây giờ mới biết khảo sát đối với mình không chỉ là vài điều đơn giản. Có lẽ ngay cả Vệ lão cũng không nghĩ ra.

Một lát sau có lẽ Trần Khoa Kỳ đã báo cáo với Bí thư Lâm nên nói:

- Vừa lúc hôm nay Bí thư Lâm rảnh, Bí thư Lâm bảo cậu tới đây.

Vương Trạch Vinh vội vàng cảm ơn.

Vương Trạch Vinh nói với Hạng Nam:

- Bí thư Lâm bảo con đến ngay.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà rất hài lòng. Vương Trạch Vinh có thể phân tích hơn ông về vài điểm. Ông đúng là không nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh phải tới gặp Lão bí thư. Điều này làm ông cảm thấy mình có lui thì chỉ cần có Vương Trạch Vinh ở trước, Hạng gia sẽ không vấn đề gì.