Quan Khí​

Chương 1470: Muốn dựa vào




Khi mọi người đang tập trung xem Tv thì Trương Huệ Nguyên lại thở dài một tiếng rất to đủ để mọi người nghe thấy hết.

Tâm trạng Tiền Thanh Phân đang khá vui vẻ vì thành công của Vương Trạch Vinh nên cũng bớt oán giận mẹ con Trương Huệ Nguyên hơn. Nghe chị ta thở dài liền nói:

- Chị thở dài gì vậy?

- Ôi, đều do tôi không tốt nên mới chia cắt đôi nam nữ. Nếu lúc ấy Hân Như và Trạch Vinh đang tốt như vậy, sắp nói chuyện hôn nhân mà tôi lại ngăn cản nên hai đứa mới xa nhau. Hai người không biết lúc ấy Huệ Như còn uống thuốc sâu, nếu không phải cứu kịp thì Huệ Như đã chết rồi.

Lúc này Trương Huệ Như cũng chảy nước mắt.

Mọi người nghe vậy liền giật mình. Thì ra người phụ nữ này từng là người yêu của Vương Trạch Vinh.

Hai người bắt đầu có suy nghĩ với mẹ con nhà này.

Phó chủ tịch huyện phụ trách Thủy lợi – Xương Mẫn vốn có ấn tượng với Trương Huệ Như. Mấy làn đến phòng Thủy lợi kiểm tra công việc đều gặp Trương Huệ Như ở văn phòng.

Xương Mẫn lập tức chú ý. Ai cũng nói Vương Trạch Vinh là người trọng tình cảm, chỉ cần người đi theo hắn liền không ngừng lên chức. Người phụ nữ này nếu thật sự từng là người yêu của Vương Trạch Vinh thì phải chú trọng. Thường mối tình đầu của một người đàn ông là rất quan trọng. Trương Huệ Như này mặc dù đã 40 nhưng vẫn còn đẹp.

Nghĩ vậy Xương Mẫn liền bắt đầu quan sát.

Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân vốn là người lương thiện, nghe Trương Huệ Như nói từng uống thuốc sâu vì việc phải chia tay Vương Trạch Vinh nên hai người liền đổi ngay thái độ với Trương Huệ Như.

Tiền Thanh Phân cầm tay Trương Huệ Như mà vội vàng nói:

- Huệ Như, sao cháu lại uống thuốc sâu cơ chứ.

Trương Huệ Như không ngờ mẹ mình lại bịa chuyện như vậy, nhưng cô thầm nghĩ dù sao chuyện đã diễn ra nhiều năm, muốn kiểm tra cũng không được nên giả vờ khóc.

- Ôi, cũng là do tôi, Huệ Như số khổ. Nếu năm đó tôi không ngăn cản thì con của hai đứa đã lớn rồi.

Trương Huệ Nguyên thở dài một tiếng.

Trương Huệ Nguyên lau nước mắt rồi cố cười:

- Chị nhìn chúng tôi xem, bây giờ Trạch Vinh tốt như vậy, chúng tôi sao lại nhắc tới chuyện kia chứ. Huệ Như bây giờ coi như có công việc ổn định ở phòng Thủy lợi. Có công việc ổn định thì còn cần gì nữa chứ?

Vương Đại Hải lúc này cũng nói:

- Chị Trương, việc này chị làm không đúng. Tình cảm bọn trẻ phải do hai đứa tự giải quyết. Tôi thấy phụ huynh không thể can thiệp quá nhiều chuyện hôn nhân của con cái.

- Bác Vương nói đúng, bây giờ tôi đã thấy rõ. Đáng tiếc thấy rõ thì quá muộn. Ôi.

Trương Huệ Như vừa lau nước mắt vừa thầm quan sát lãnh đạo trong phòng. Cô biết đây là lãnh đạo lớn, càng có mấy người là thường vụ huyện ủy. Đây là cơ hội của cô.

Nghĩ đến chồng trước của mình, lúc ấy y là một Trưởng phòng trên huyện, tốt hơn Vương Trạch Vinh nhiều, người cũng đẹp trai. Cô và mẹ cô phân tích cho rằng y có tương lai lớn, nhưng sau khi lấy thì tên này không tiến bộ gì mà còn không giữ được chức. Lại nhìn Vương Trạch Vinh lúc ấy là cán bộ văn phòng xã, chỉ một vài năm đã thành Lãnh đạo trung ương rồi.

Nghĩ đến năm đó mình mà lấy Vương Trạch Vinh thì bây giờ đã là vợ Lãnh đạo trung ương, Trương Huệ Như đúng là muốn tát vào mặt mình.

Vì thế Trương Huệ Như càng lúc càng không chịu được chồng nên mới ly hôn.

Thấy đã tạo được không khí, Trương Huệ Như lúc này như mới phát hiện ra Xương Mẫn nên có chút giật mình nhìn y:

- Chủ tịch Xương cũng tới đây sao?

Xương Mẫn lúc này đã xác định Trương Huệ Như có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nghe Trương Huệ Như chào mình, y cười thầm trong lòng. Nói thật trong nhiều quan chức ở đây, Xương Mẫn không tính là quan to gì cả. Bây giờ Trương Huệ Như rõ ràng có quan hệ với Vương gia mà lại chào mình, mình lập tức lộ hẳn ra. Như vậy vợ chồng Vương Đại Hải sẽ nhớ mình, chỉ cần sau đây mình biểu hiện tốt thì cơ hội sẽ tới.

Nghĩ thế y nhìn Trương Huệ Như với ánh mắt khá đặc biệt và thầm nghĩ ả phụ nữ này hiểu chuyện đó.

Xương Mẫn liền nghiêm túc nói:

- Cô đang công tác ở văn phòng phòng Thủy Lợi. Ừ, tôi là Phó chủ tịch huyện Khai Hà, không phải Chủ tịch huyện, hôm nay tôi đi theo Chủ tịch tới đây.

Lời này rất có trình độ, Xương Mẫn thoáng cái đưa Chủ tịch huyện ra.

Chủ tịch huyện Lý Vĩnh Huy cũng cười nói:

- Khai Hà có được Bí thư Vương, đó là niềm kiêu hãnh của nhân dân Khai Hà chúng ta. Hôm nay chúng ta đến là học tập tinh thần Đại hội đảng. Vương lão đã bồi dưỡng một nhân tài cho Trung Quốc.

Lời này của y làm Vương Đại Hải rất vui vẻ.

Trương Huệ Nguyên cũng nói:

- Chủ tịch Lý nói rất đúng, rất có trình độ.

Nghe chị ta nói như vậy, Lý Vĩnh Huy thấy mình rất có mặt mũi, nơi đây có không ít lãnh đạo tỉnh, thành phố cơ mà.

- Ha ha, quá khen rồi, nơi đây có nhiều lãnh đạo cấp trên.

Trương Huệ Nguyên liền cầm tay Tiền Thanh Phân mà nói:

- Chị Tiền, đều do tôi không tốt mà hủy đi hạnh phúc của hai đứa nhỏ. Tôi biết bây giờ trong lòng Huệ Như vẫn nghĩ đến Trạch Vinh nhưng không có hy vọng. Chẳng qua nhiều năm như vậy nếu không làm được vợ chồng thì cũng có thể làm bạn mà. Tôi không muốn xen vào việc này. Hay là như vậy, tôi để Huệ Như đến chăm sóc anh chị có được không?

Tiền Thanh Phân vội vàng xua tay nói:

- Như vậy sao được.

- Có gì mà không được chứ. Tôi biết trước kia chị thích Huệ Như, dù sao Trạch Vinh cũng ít về Khai Hà, phải có người chăm sóc anh chị. Không có việc gì thì bảo Huệ Như đến giúp anh chị, cũng là tâm nguyện của cháu nó mà.

Lúc này người thấy rõ ràng nhất chính là Tùy Du. Thấy cảnh này, y cười lạnh một tiếng, vợ chồng Vương Đại Hải xem ra bị mẹ con này lừa rồi. Làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, y sao có thể không nhìn ra ý đồ của mẹ con Trương Huệ Nguyên.

Nhìn lý Vĩnh Huy và Xương Mẫn, Tùy Du đoán sau đây Trương Huệ Như kia nhất định lấy lá cờ Vương Trạch Vinh mà đi về phía bọn họ. Tin rằng đám người Xương Mẫn, thậm chí lãnh đạo thành phố cũng nghĩ Vương Trạch Vinh có quan hệ với Trương Huệ Như mà mở rộng hai tay. Đến lúc đó Trương Huệ Như sẽ có thể mượn thế bò lên.

Nghĩ vậy, Tùy Du cười nói:

- Tôi thấy việc này phải để Bí thư Vương quyết định. Sau khi hội nghị kết thúc gọi điện cho Bí thư rồi nói.

Vương Đại Hải biết Tùy Du gặp qua các thứ nhiều hơn mình. Hơn nữa Vương Đại Hải sau khi bị lừa dối một lần nên rất cảnh giác, cảm thấy việc hôm nay có chút khó hiểu. Ông nghĩ lúc trước Trương Huệ Như này hình như mới gặp Trạch Vinh nhà mình một hai lần, sao đến mức uống thuốc tự tử?

Hơn nữa có việc này thì Trương Huệ Nguyên đã sớm làm ầm lên, sao còn phải đợi đến tận bây giờ.

Nghĩ thế, Vương Đại Hải nhìn Trương Huệ Như thì thấy cô ả đang nói chuyện với vị Phó chủ tịch huyện Xương Mẫn kia.

Thấy Tiền Thanh Phân đang định nói, Vương Đại Hải xua tay nói:

- Trưởng ban Tùy nói đúng. Chuyện thanh niên thì phụ huynh không nên xen vào. Bây giờ tình cảm vợ chồng Trạch Vinh rất tốt. Tôi thấy Huệ Như không nên xen vào, sẽ không có lợi cho mọi người.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Huệ Như và Trương Huệ Nguyên đột nhiên thấy lo lắng. Bố trí lâu như vậy, thấy sắp thành công mà đã thành như vậy.

Chẳng qua Trương Huệ Như công tác nhiều năm nên cũng giỏi quan sát. Ả biết nếu muốn dựa vào Vương Trạch Vinh thì gần như rất khó khăn. Vì thế ả chỉ mong những người này biết mình và Vương Trạch Vinh có quan hệ, sau đó mình dựa vào Xương Mẫn và vị Chủ tịch Lý kia là được. Có hai người ủng hộ thì mình có thể đi ra khỏi phòng Thủy Lợi.

- Vương bá, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm hai bác, cháu xin phép về trước. Trương Huệ Như ra vẻ buồn bã mà kéo mẹ mình đứng dậy.

Trương Huệ Nguyên vừa đi vừa nói:

- Huệ Như, đáng tiếc lúc trước mẹ không nghĩ ra.

- Con cũng không ngờ Vương Trạch Vinh lại phát triển nhanh như vậy.

- Huệ Như, mẹ thấy Xương Mẫn kia có ý với con. Con chú tâm chút thì có lẽ sẽ đạt được lợi ích.