Quan Khí​

Chương 168: Phản ứng liên quan




Phó thị trưởng thường trực Lục Trung Thắng gần đây có tâm trạng rất là không tốt, Lý Gia Hòa đang dần dần mạnh lên. Hiện tại y làm gì cũng không cảm thấy hài lòng. Ăn cơm xong, Lục Trung Thắng ngồi xem TV chờ Trịnh Chí Minh đến.

- Anh rể.

Trịnh Chí Minh đẩy cửa đi vào, cười hô một tiếng. Trịnh Chí Minh đến đây mang theo cả vợ.

- Ừ.

Lục Trung Thắng chỉ sô pha nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Thấy em trai mình đến, vợ của Lục Trung Thắng là Trịnh Lệ Tân vội vàng kéo vợ Trịnh Chí Minh đi nói chuyện.

- Anh rể, đã lâu không tới thăm anh chị, bọn em tới thăm anh chị một chút.

Lục Trung Thắng nói:

- Người một nhà không cần nói lời vô nghĩa. Anh đang muốn hỏi cậu một việc. Theo anh vào thư phòng nói chuyện.

Lục Trung Thắng liền đứng lên đi về phía thư phòng của mình.

Hai người ngồi xuống đối diện, Lục Trung Thắng nói:

- Chuyện Giải Khánh Tài rốt cục có liên lụy tới cậu hay không?

Chuyện của Giải Khánh Tài đã sớm truyền khắp thành phố, có những điều không thể nói trong điện thoại được.

- Anh rể yên tâm, không có quan hệ gì với em.

Trong chuyện này, Trịnh Chí Minh thực sự không hề có liên hệ gì với Giải Khánh Tài, chủ yếu là liên hệ giữa hai người Giải Khánh Tài và Cổ Kiến Quân.

- Thực sự không vấn đề gì chứ?

Lục Trung Thắng dùng ánh mắt kinh người nhìn Trịnh Chí Minh.

Trịnh Chí Minh nói:

- Không có quan hệ trực tiếp. Số tiền mà Cổ Kiến Quân thu, em không lấy.

- Vậy thì tốt. Anh phỏng chừng Cổ Kiến Quân sẽ chạy không thoát. Cậu ngàn vạn lần đừng có liên quan gì tới bọn chúng.

Lục Trung Thắng nhìn Trịnh Chí Minh với vẻ hơi lo lắng.

Trịnh Chí Minh cũng biết hậu quả của việc này. Lần này y đến nhà Lục Trung Thắng chủ yếu là muốn nắm bắt một chút suy nghĩ của cấp trên.

Châm một điếu thuốc lá, Lục Trung Thắng nói:

- Các cậu làm kiểu gì thế? Xảy ra sự việc lớn như vậy, hiện tại anh muốn nói giúp cậu trên thành phố cũng hơi khó khăn. Huyện ủy Khai Hà có lẽ sẽ phải động một chút.

Trịnh Chí Minh lo lắng nói:

- Em lo lắng việc thay thế nhân sự sau khi Cổ Kiến Quân gặp chuyện không may.

Hiểu được nỗi lo lắng của Trịnh Chí Minh, Lục Trung Thắng nói:

- Lần này trừ Cổ Kiến Quân, có lẽ Quách Khải Quốc cũng sẽ phải động một chút. Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý mới được.

- Quách Khải Quốc cũng sẽ động!

Nghe thấy vậy, trên mặt Trịnh Chí Minh liền hiện lên vẻ tươi cười.

- Chí Minh này, ý tứ của cấp trên là muốn một lần nữa điều chỉnh bí thư Đảng ủy Công an và trưởng phòng Công an huyện. Tuy rằng hai vị trí này đều rất đặc biệt, phải là do cấp trên quyết, nhưng theo lệ thường của thành phố Hoa Khê, vẫn là tôn trọng ý kiến của chính quyền địa phương.

Lời của Lục Trung Thắng biểu lộ ý tứ là theo đề cử của huyện Khai Hà.

- Mức độ khả thi của việc này cao không?

Trịnh Chí Minh vừa hỏi xong mới phát hiện căn bản là không cần phải hỏi. Lần này xảy ra chuyện khác với trước kia, có lẽ cấp trên căn bản sẽ không nghe bên dưới đề cử, trực tiếp phải người tới cũng không chừng.

Lục Trung Thắng nói:

- Anh ở trên này sẽ cố hết sức tranh thủ giúp các cậu. Đáng tiếc bí thư Đảng ủy Công an thành phố Dương Siêu lại là phái trung gian. Hắn không chịu nghe ai cả. Việc này cũng hơi khó một chút.

Thấy vẻ lo lắng trên mặt Trịnh Chí Minh, Lục Trung Thắng cười nói:

- Bí thư Đảng ủy Công an và trưởng phòng Công an huyện vốn là kiêm chức, chỗ các cậu là đặc biệt mới phân ra hai người. Lần này có lẽ sẽ thay đổi tình hình, phải lựa chọn một người cho tốt. Đương nhiên, cho dù vị trí này không nắm được thì chánh văn phòng huyện ủy của cậu cũng không ai có thể tranh được. Đây là biện pháp tốt nhất mà anh có thể tranh thủ cho cậu. Nếu để thành phố trực tiếp chỉ định, biến số sẽ rất lớn.

Lục Trung Thắng đã để lộ ra ý kiến của thành phố, bí thư Đảng ủy Công an và trưởng phòng Công an huyện của huyện Khai Hà có lẽ sẽ do một người đồng thời đảm nhiệm, nhưng cụ thể chọn người lại do huyện Khai Hà đề xuất. Việc này yêu cầu Trịnh Chí Minh phải nắm được quyền lực trong hội nghị thường ủy.

Không thu được tin tức gì xác thực ở chỗ Lục Trung Thắng, tâm trạng của Trịnh Chí Minh không thể nào tốt lên nổi. Cổ Kiến Quân đã xảy ra việc như vậy, Trịnh Chí Minh đã không còn tự tin nắm toàn bộ huyện ủy Khai Hà trong tay như trước nữa.

Đúng lúc này, trong nhà khách huyện ủy Khai Hà, bí thư Đảng ủy Công an thành phố Hoa Khê là Dương Siêu và Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang ngồi đối diện nói chuyện.

Lý Trấn Giang cười nói:

- Lần này Khai Hà có thể tóm được một đám sâu mọt như vậy, cũng coi như là thanh trừ tệ hại cho Khai Hà.

Dương Siêu nói:

- Không ngờ huyện Khai Hà lại tồn tại một đoàn thể như vậy. Đây chính là chúng ta không làm tròn bổn phận trong công tác.

Lý Trấn Giang nói:

- Lần này có thể điều tra ra Giải Khánh Tài, anh có phát hiện thấy, vẫn còn một thế lực mà chúng ta không nắm rõ hay không? Nếu không có bọn họ cứu Giang Tinh, có lẽ tiến triển cũng không nhanh như vậy.

Dương Siêu đồng ý nói:

- Tôi cũng phát hiện việc này, nhưng ngay cả Giang Tinh cũng không thể nói rõ đó là người thế nào. Từ cách thức làm việc của họ là có thể thấy đó là những tay già đời, cực kỳ nắm rõ kỹ thuật điều tra của công an, căn bản không thể nào tra ra nổi. Tuy nhiên những người này thoạt nhìn cũng chỉ là muốn lôi đám người Giải Khánh Tài ra mà thôi.

Lý Trấn Giang uống một ngụm trà, nói:

- Giải Khánh Tài cũng không khai báo nhiều, nhưng từ đó cũng có thể phát hiện Chánh văn phòng huyện ủy Khai Hà là Cổ Kiến Quân cũng tham dự trong đó. Hiện tại đã bắt Cổ Kiến Quân, không biết các lãnh đạo khác của huyện Khai Hà có thể bị ảnh hưởng hay không?

Dương Siêu thở dài:

- Hiện tại hệ thống pháp luật của Khai Hà có chút hỗn loạn, cần phải mau chóng cho trưởng phòng Công an huyện nhậm chức. Ý tứ của bí thư thị ủy Lý là muốn để huyện Khai Hà đề cử.

Hai người đều quen biết nhau đã lâu, nói chuyện cũng rất trực tiếp.

Lý Trấn Giang nhìn Dương Siêu cười nói:

- Lão Dương, tôi cho rằng trong chuyện này ông nên nghe ý kiến của Vương Trạch Vinh.

Dương Siêu khó hiểu nhìn Lý Trấn Giang hỏi:

- Vì sao?

Lý Trấn Giang nói:

- Nghe ý kiến của cậu ấy sẽ có lợi cho ông.

Lý Trấn Giang cũng chỉ có thể nói được đến đó. Thông qua quan hệ ở tỉnh, y có hiểu biết rất sâu đối với tình hình của Vương Trạch Vinh. Y không hy vọng Dương Siêu đắc tội Vương Trạch Vinh trong chuyện này.

Tuy Lý Trấn Giang không giải thích rõ nguyên nhân nhưng Dương Siêu vẫn tin rằng trong lời nói của Lý Trấn Giang chắc chắn là có hàm ý gì đó.

Vương Trạch Vinh ngồi ô tô đi lên thành phố. Bí thư Thị ủy Lý Gia Hòa gọi điện thoại bảo hắn lập tức chạy tới thành phố.

Việc này có chút bí ẩn, Vương Trạch Vinh rất nhanh đi vào phòng của Lý Gia Hòa.

Chờ Vương Trạch Vinh ngồi xuống xong, Lý Gia Hòa phê vào mấy tờ báo cáo xong mới ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh hỏi:

- Khai Hà đã xảy ra đại sự như vậy, thuyết minh huyện ủy Khai Hà công tác không hiệu quả. Bước tiếp theo, huyện ủy Khai Hà sẽ có chút thay đổi, tôi muốn nghe xem cậu có nhận thức thế nào đối với huyện ủy Khai Hà hiện tại.

Lời này rõ ràng chính là coi Vương Trạch Vinh là người một nhà. Trong lòng Vương Trạch Vinh cũng hơi cảm kích. Nếu Lý Gia Hòa đã như vậy, Vương Trạch Vinh cũng không muốn giấu, liền nói:

- Ở Khai Hà, có lẽ tôi có một nửa quyền phát ngôn, nhưng nếu lão Quách bị điều chỉnh, tôi sẽ yếu đi một chút.

Đây đúng là những gì Lý Gia Hòa muốn nghe. Thấy Vương Trạch Vinh hiểu ý mình, Lý Gia Hòa nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ khen ngợi.

- Huyện Khai Hà xảy ra chuyện như vậy, Quách Khải Quốc là bí thư Đảng ủy Công an huyện, khẳng định phải gánh vác một phần trách nhiệm.

Vậy là phải Quách Khải Quốc! Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy, biết lão Quách lần này là không thể tiếp tục ở Khai Hà, hỏi:

- Là ở thành phố trực tiếp bổ nhiệm?

Lý Gia Hòa nói:

- Muốn để Khai Hà giới thiệu.

Vương Trạch Vinh âm thầm tính toán một chút số phiếu mình có thể nắm giữ: Lý Duy Hà, Lữ Khai Trung, Chu Lâm, cộng là bốn phiếu. Lại tính sang bên kia, Trịnh Chí Minh, Tả Chính, Trương Thuận Tường, Viên Chí Minh, cũng là bốn phiếu. Nhưng Thiết Cương phỏng chừng sẽ ngả theo Trịnh Chí Minh. Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Trạch Vinh hơi đổi một chút.

Lý Gia Hòa vẫn luôn quan sát sắc mặt Vương Trạch Vinh, liền hỏi:

- Sao vậy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Không biết thái độ của Thiết Cương.

Lý Gia Hòa gật gật đầu nói:

- Nếu từ thành phố trực tiếp bổ nhiệm, biến số rất lớn.

Vừa nghe vậy, Vương Trạch Vinh xem như hiểu được. Trên thành phố cũng đấu tranh rất ác liệt, có lẽ quyền phát ngôn của hai bên là ngang nhau, cho nên tất cả đều trao quyền để cử nhân sự cho Khai Hà.

Lý Gia Hòa nói:

- Phải đoàn kết hết thảy các đồng chí có thể để triển khai công tác.

Hiện tại Vương Trạch Vinh không rõ ràng nhất chính là thái độ của Thiết Cương. Vì sao Thiết Cương vẫn có chút soi mình. Việc này hắn thực sự không tìm ra nguyên nhân.

Xe vừa mới về tới Khai Hà, điện thoại của Quách Khải Quốc liền gọi tới.

- Trạch Vinh, tìm một chỗ ngồi được không?

Quách Khải Quốc xem ra cũng rõ tình cảnh của mình.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh tìm một địa điểm đi.

Tới địa điểm mà Quách Khải Quốc nói, Vương Trạch Vinh đi vào phòng.

Thấy Vương Trạch Vinh đã tới, Quách Khải Quốc ủ rũ nói:

- Trạch Vinh, lần này xem ra tôi bị động rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi mới từ thành phố trở về. Phỏng chừng trên đó cũng đấu tranh rất kịch liệt. Rất có khả năng là anh sẽ bị chuyển công tác.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn dấu Quách Khải Quốc.

- Tôi cũng biết việc này. Tóm được một thế lực đen lớn như vậy ở Khai Hà, tôi biết chắc chắn mình sẽ bị động. Nhưng tôi không hề cam lòng chút nào. Mẹ nó chứ, tôi không nắm quyền thực tế của công an trong tay, vì sao phải bắt tôi chịu trách nhiệm, còn nói là giám sát bất lực?

- Lão Quách, tôi thực không muốn ông đi, nhưng nghe ý tứ của Bí thư Lý thì ông ấy cũng không có cách nào cả.

- Tôi biết, nhất định là anh rể của Trịnh Chí Minh giúp đỡ thằng ranh Trịnh Chí Minh đó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Quách, đi thì đi. Nếu vị trí mới không được như ý, đến lúc đó tôi sẽ tìm quan hệ giúp ông điều đi tiếp.

Dường như đã chờ đợi lời này từ sớm, Vương Trạch Vinh vừa nói xong, tinh thần của Quách Khải Quốc lập tức tốt hẳn lên, nói:

- Tôi biết là lão đệ nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.

Rời khỏi phòng trà, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Mạc Đại Bưu.

- Đại Bưu, anh có quen với Thiết Cương không?

Mạc Đại Bưu cười nói:

- Bác của tôi là chiến hữu lâu năm với hắn, hai người rất thân nhau. Có chuyện gì không?

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy liền cao hứng hẳn lên, nói với Mạc Đại Bưu:

- Anh nghe này, chỉ cần anh có thể thu phục Thiết Cương, khiến hắn cũng ủng hộ anh, vậy tôi có thể giúp anh nắm được vị trí bí thư Đảng ủy Công an huyện kiêm trưởng phòng Công an huyện.

Mạc Đại Bưu vốn không còn nhiều ý tưởng đối với việc thăng lên trưởng phòng Công an huyện, hiện tại nghe được Vương Trạch Vinh nói vậy, lập tức hưng phấn hẳn lên, nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó chủ tịch huyện Vương yên tâm, chuyện Thiết Cương khẳng định là bác tôi có thể giúp tôi được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mau chóng hành động.

Không ngờ Mạc Đại Bưu còn có quan hệ như vậy. Vương Trạch Vinh vốn đang lo lắng việc Thiết Cương, hiện tại thoạt nhìn không cần phải lo lắng nữa.