Quan Khí​

Chương 1701




Vương Trạch Vinh hôm nay mặc quân phục đến tham gia hội nghị của Quân ủy. Khi hắn tới thì có không ít người đã đến.

Hắn cười cười bắt tay từng vị ủy viên.

Sau khi mọi người đã tới đông đủ, Bí thư Trịnh xuất hiện.

Chào mọi người, Bí thư Trịnh cười nói:

- Mọi người ngồi xuống đi.

Bí thư Trịnh nhìn Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh đến sớm vậy?

- Tôi cũng vừa tới.

Vương Trạch Vinh đi tới bắt tay Bí thư Trịnh, sau đó về chỗ của mình.

Mặc dù Vương Trạch Vinh còn chưa thay thế vị trí Phó chủ tịch của Hoa Thái Tường nhưng Bí thư Trịnh vẫn có chút khách khí với hắn.

- Hôm nay tổ chức hội nghị này hơi gấp, nội dung là nghiên cứu an toàn của Trung Quốc chúng ta.

Bí thư Trịnh nghiêm túc nói.

Phòng hội nghị thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe, không có một ai lên tiếng.

Bí thư Trịnh khá vui vẻ với việc này.

Mặc dù là quân đội phải nghe Đảng nhưng ai cũng biết có thể tiến vào trong quân đội mới là người thực sự nắm giữ quyền lực của Trung Quốc.

Bí thư Trịnh phải tốn rất nhiều công sức mới nắm được vài ngành trong quân đội. Theo thời gian, y tin uy tín của mình trong quân sẽ càng lúc càng tăng lên.

- Đầu tiên xin mời đồng chí Tô Tiến Huy giới thiệu tình hình quốc tế thời gian gần đây.

Bí thư Trịnh nhìn thoáng qua Tổng tham mưu trưởng Tô Tiến Huy.

Tô Tiến Huy gật đầu sau đó lấy ra một tập tài liệu:

- Do Bí thư Trịnh ủy thác, tôi xin giới thiệu tình hình trong nước và quốc tế thời gian qua với mọi người.

Nội dung không ít, trọng điểm là mấy chuyện như Mỹ rút quân khỏi Iraq và chiến sự ở Libya.

Đọc xong, Tô Tiến Huy nhìn mọi người:

- Tình hình bây giờ đối với nước ta cũng có chút ảnh hưởng. Bây giờ Mỹ có thể nói đứng đầu thế giới về mọi mặt. Mọi người cũng biết sau khi Liên Xô tan rã khiến cục diện thế giới nghiêng về một phía. Tức là Mỹ muốn như thế nào thì sẽ như vậy, muốn làm gì cũng sẽ như vậy. Mỹ thậm chí có thể vòng qua Liên hợp quốc mà phát động chiến tranh. Mỹ không tôn trọng bất cứ quốc gia và dân tộc nào trên thế giới, nhiều quốc gia phải chấp nhận đầu hàng. Trong tình hình như thế này thì Trung Quốc sẽ phát triển ra sao là điều đáng để chúng ta suy nghĩ.

Tôn Hiến Ngọc nói:

- Đây đúng là một vấn đề. Mỹ bắt đầu đưa tay tới gần Trung Quốc, nếu vài nước xung quanh chúng ta để Mỹ đóng quân thì đến lúc ấy các nước phương Tây có áp chế Trung Quốc chúng ta cũng dễ dàng.

Vương Trạch Vinh gật đầu công nhận hai người này nói có lý.

Bí thư Trịnh nói:

- Hôm nay diễn ra hội nghị còn một tin tức rất quan trọng đó là Mỹ lại một lần nữa lên án Pakistan ủng hộ khủng bố. Việc này mọi người cũng biết Mỹ dùng tốt con dao chống khủng bố, chỉ cần có ý đồ với nước nào là dùng con dao này. Bọn họ có thái độ như vậy là nhằm mục đích gì?

Phương Thụ Lập nói:

- Bí thư Trịnh nói rất có lý. Chúng tôi đã phân tích qua ý đồ của Mỹ. Mỹ uy hiếp là chính, nếu công kích trên biển không đạt được kết quả thì khả năng lớn nhất là tấn công trên bộ. Nếu chiếm được Pakistan hoặc quân đội có thể tự do ra vào Pakistan thì Mỹ sẽ tạo thành uy hiếp lớn đối với biên giới phía nam Trung Quốc.

Bí thư Trịnh đã quan sát một lát nhưng cả thấy những người nắm giữ binh quyền lại chưa lên tiếng, vẻ mặt không có gì thay đổi. Y không khỏi nhíu mày, quân đội nếu muốn chính thức vận động, Quân ủy nếu muốn thông qua bất cứ phương án nào mà thiếu người nắm giữ binh quyền là không thể tiến hành.

Bí thư Trịnh đột nhiên cả thấy có một khả năng, có lẽ Vương Trạch Vinh mới là điểm mấu chốt.

Vì thế Bí thư Trịnh quay sang hỏi Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cậu có suy nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Nếu Bí thư Trịnh yêu cầu tôi lên tiếng, tôi cũng xin nói ra suy nghĩ của mình.

Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng và nói:

- Vừa nãy tôi nghe mọi người thảo luận và thấy đây là nguy cơ đối với Trung Quốc chúng ta. Trung Quốc vẫn luôn đặt tôn chỉ duy trì hòa bình, ổn định qua đó khiến kinh tế phát triển, người dân sống yên ấm, hạnh phúc. Chẳng qua cứ phát triển như vậy cũng mang tới một vấn đề là cả nhân dân, quân đội Trung Quốc đều không ý thức được nguy cơ, có không ít người đưa ra ý kiến phát triển theo các nước tư bản. Bọn họ cho rằng như vậy sẽ được các nước phương tây bảo vệ, quốc gia sẽ không cần lo lắng có mối nguy hiểm nào nữa.

- Mới đầu Iraq, Libya đều chọn đầu hàng, bọn họ thậm chí còn bỏ qua các vũ khí có tính sát thương lớn. Nhưng Mỹ cũng không nhân từ bỏ qua cho bọn họ, thực tế chứng minh đầu hàng là không có đường ra, đặt kỳ vọng vào sự nhân từ của Mỹ là ngu ngốc, không chỉ mất tính mạng, nhân cách, bị cộng đồng quốc tế cười chê. Từ việc này cũng có thể thấy một quốc gia chỉ có thể mạnh lên thì mới có đường ra. Trung Quốc cũng phải đi theo con đường này. bây giờ Trung Quốc đứng thứ hai thế giới về GDP, chúng ta chẳng lẽ không có sự tự tin sao? Một quốc gia, một dân tộc chỉ có kiên trì sự độc lập tự chủ mới có thể chiến thắng mọi kẻ thù, mới có được tương lai. Vì thế đối mặt sự cứng rắn của Mỹ, Trung Quốc cần phải đưa ra tiếng nói, phải để nhân dân thế giới biết chúng ta có thể đánh lui mọi sự xâm lược.

Vương Trạch Vinh vừa nói xong, Bành Bộ Thuân nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, quân nhân là phải anh dũng chiến đấu, chúng ta cần dũng khí này.

Thường Chính Lý cũng gật đầu nói:

- Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Vương Trạch Vinh, lúc cần cứng rắn phải cứng rắn. Đối với hành vi chỉ trích của Mỹ nhằm vào Pakistan lần này, Trung Quốc cũng cần đưa ra ý kiến của mình. Tôi tin Nga cũng không hy vọng Mỹ làm bá chủ, chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn.

Đây là người Lâm hệ đứng ra ủng hộ Vương Trạch Vinh.

Bí thư Trịnh thấy hai người này ủng hộ Vương Trạch Vinh liền biết Bí thư Lâm đã có quyết định.

Y đang suy nghĩ thì lại thấy tư lệnh Quân khu Nam Dương – Dương Cương nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Xin đồng chí Vương Trạch Vinh yên tâm, toàn thể quân nhân Nam Dương đều là người có thể chiến đấu.

Y nói như vậy làm mọi người chấn động, Ngô lão đã tỏ thái độ.

Bữa tiệc hôm qua ở nhà Ngô lão lầm mọi người trong quân đội đều phải suy nghĩ. Bây giờ Dương Cương là người của Ngô lão tỏ thái độ ủng hộ Vương Trạch Vinh, có thể thấy rõ trong tay Vương Trạch Vinh ngoài lực lượng của Bí thư Lâm còn có cả lực lượng của Ngô lão.

Ngay khi mọi người đang suy nghĩ, Dương Úy Lâm cũng lớn tiếng nói:

- Bộ tư lệnh pháo binh tự tin đánh tan kẻ thù ở bên ngoài nước chúng ta.

Tư lệnh không quân Chiêm Lâm cũng trầm giọng nói:

- Trên không cũng luôn sẵn sàng.

Đừng nhìn hai người chỉ nói vài câu nhưng lại làm ánh mắt mọi người phải thay đổi hẳn khi nhìn Vương Trạch Vinh. Dù là Bí thư Trịnh cũng phải giật mình. Bí thư Trịnh vốn nghĩ Vương Trạch Vinh cùng lắm chỉ có lực lượng của Bí thư Lâm và Ngô lão, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh đã tranh thủ được thêm vài ủy viên nữa.

Tổng cục trưởng Tổng cục vũ trang – Chu Quốc Vũ cũng nói:

- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh. Vũ khí, trang bị của Trung Quốc chúng ta cũng không thua kém gì, có vài thứ chúng ta không kém các nước phương tây. Đúng như đồng chí Vương Trạch Vinh vừa nói, bọn họ có vũ khí hạt nhân, chúng ta cũng có, đối với thứ này không ai dám dùng tùy tiện. Còn về đánh trực diện thì chúng ta không phải như các nước Iraq, Liby.

Mọi người im lặng không nói. Bọn họ nghĩ không phải là chủ đề hội nghị mà là lực lượng Vương Trạch Vinh thể hiện ra. Hai Phó chủ tịch Quân ủy, bên không quân, pháo binh, Quân khu Ninh Dương, Tổng cục hậu cần, tính ra cũng có sáu ủy viên trong tổng số 11 ủy viên ủng hộ Vương Trạch Vinh.

Bí thư Trịnh là người chấn động nhất, y biết việc Vương Trạch Vinh lên làm Phó chủ tịch coi như đã xong