Quan Khí​

Chương 187: Các lãnh đạo đến liên tục




Bàn của Vương Trạch Vinh vừa xong một tuần rượu thì đám người Trịnh Chí Minh phát hiện lãnh đạo huyện Khai Hà bắt đầu nhiều lên. Những người này đến cũng chỉ có một mục đích, chính là gặp mặt và chúc mừng Vương Trạch Vinh đã kết hôn rồi rời đi.

Lúc đầu thì Trịnh Chí Minh cũng không để ý, về sau thấy nhiều người đến nên hắn thầm quan sát, không nhìn thì không sao, càng nhìn hắn lại càng hoảng sợ. Xem trên tỉnh thì không cần phải nói nhưng xe trên thành phố cũng tới không ít.

Mượn cớ quan tâm tới tình hình chuẩn bị hôn lễ của Vương Trạch Vinh, Trịnh Chí Minh liền chạy sang chỗ Vương Trạch Vinh. Kết quả lại khiến hắn giật mình, mấy người mà Vương Trạch Vinh giới thiệu thì đều là những nhân vật có chút quyền thế ở trên tỉnh. Mặc dù là quan không lớn nhưng đều nắm giữ thực quyền. Dù nói là bạn học với Vương Trạch Vinh nhưng từ những gì trước mắt thì có thể thấy quan hệ của bọn họ cũng không cạn.

Vương Trạch Vinh căn bản là không để ý đến ý nghĩ của Trịnh Chí Minh, mấy ngày nay không biết tại sao mà tin tức hắn kết hôn truyền tới tai đám bạn học ở khóa học Thanh niên xuất sắc. Sau đó thì liên tục có bạn học đi xe tới Khai Hà tặng tiền biếu, hơn nữa đều là hình thức cá nhân. Tổng đội trưởng đội cảnh sát giao thông tỉnh Nguyễn Dũng là người đầu tiên lặng lẽ đến, sau khi kết thúc khóa học thì hắn liền được thăng lên thành tổng đội trưởng.

Nguyễn Dũng cũng rất có dã tâm, đối với quan hệ của Vương Trạch Vinh và Hạng Nam thì hắn vẫn luôn muốn điều tra. Hắn còn sai thủ hạ theo sát tình hình của Vương Trạch Vinh, khi nghe được chuyện kết hôn thì hắn lập tức tới ngay huyện Khai Hà, lễ vật dù không quý trọng nhưng chủ yếu là cái nhân tình này cơ.

Tiếp ngay sau đó chính là Tạ Minh - Bí thư khu ủy Hồng Đô thành phố Hoa Khê, Vương Trạch Vinh muốn kết hôn, hắn cũng từng gặp qua Lữ Hàm Yên. Sau mấy ngày ở nhà cân nhắc hắn rút ra được một kết quả mà khiến hắn cũng kinh sợ, Lữ Hàm Yên rất giống với phu nhân của Hạng Nam, chẳng lẽ Vương Trạch Vinh là con rể của Hạng Nam! Kết quả này khiến Tạ Minh cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nếu quả thực như vậy thì sự phát triển của Vương Trạch Vinh sẽ không còn trở ngại gì.

Một mình lái xe tới nhà Vương Trạch Vinh, sau khi đưa tặng tiền biếu thì Tạ Minh liền rời đi, nhân tình này coi như giờ gieo xuống, đợi xem sau này nở hoa kết trái mà thôi. Tạ Minh cảm thấy mình chỉ cần tạo quan hệ vững vàng với Vương Trạch Vinh thì sau này không có khả năng không phát triển.

Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang từ sau hôm ăn vụng thì trước mặt người khác đều tỏ vẻ không thân mật. Tiểu Giang hiểu rất rõ tình hình của Vương Trạch Vinh, nàng biết nếu chuyện mình và Vương Trạch Vinh bại lộ thì đối với hai người chẳng có chỗ gì tốt cả. Mỗi ngày chỉ cùng nghiên cứu chuyện kết hôn với Lữ Hàm Yên chứ không dây dưa với Vương Trạch Vinh. Thấy Tiểu Giang như vậy thì Vương Trạch Vinh lại thầm cảm kích hơn đồng thời cũng càng thêm thương tiếc.

Phó giám đốc ngân hàng xây dựng thành phố Đỗ Vĩ và Sử Vân Lệ cùng đi tới.

- Ha ha, lão đệ, biết tin chú kết hôn là tôi lập tức chạy tới ngay, nếu không phải Tiểu Sử nói thì tôi cũng không biết đã định ngày rồi, sao thế, ngay cả tôi cũng không mời sao?

Đỗ Vĩ nói có vẻ mất hứng.

Nhìn Sử Vân Lệ đứng ở bên cạnh, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi chỉ muốn làm đơn giản ở Khai Hà là được. Tôi cũng chưa mời người nào ở ngoài Khai Hà cả. Mong anh thứ lỗi.

Đỗ Vĩ vỗ vai Vương Trạch Vinh nói:

- Ha ha, mặc kệ chú mời hay không thì tôi vẫn cứ tới.

Nói tới đây liền xoay người lại nói với Sử Vân Lệ:

- Tiểu Sử, nghe nói anh rể của em là trưởng ban Tổ chức ở huyện Khai Hà. Em xem có gì hẹn anh ta đi. Mấy người chúng ta gặp mặt được không?

Đỗ Vĩ cũng không có quên Vương Trạch Vinh đã từng mưu tính cho mình giúp Sử Vân Lệ. Bây giờ tới Khai Hà rồi nên đương nhiên là muốn kéo Viên Chí Minh vào một hội.

Hiện tại Sử Vân Lệ giống như đã đổi vận đen rồi. Bởi vì có Đỗ Vĩ làm hậu thuẫn nên việc buôn bán của nàng bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Người không biết còn tưởng nàng câu kết với Đỗ Vĩ chỉ có chính cô ta biết nguyên nhân là nhờ Vương Trạch Vinh. Cho nên vừa nghe Đỗ Vĩ nói liền vọi vàng đáp:

- Em cũng nên liên lạc với anh rể.

Thấy Sử Vân Lệ đi ra ngoài gọi điện thoại, Đỗ Vĩ nói nhỏ với Vương Trạch Vinh:

- Tôi vì chú mà nhức đầu với cái tội danh câu dẫn con gái nhà lành đó!

Nói tới đây liền nhìn nhìn ra ngoài cửa một chút nói:

- Chẳng qua cô bé này cũng ngon, thời gian nữa sẽ chín mọng đây.

Vương Trạch Vinh cười đấm Đỗ Vĩ một cái nói:

- Cẩn thận vợ anh biết đó.

Hai người đều cười phá lên.

Sử Vân Lệ gọi điện thoại cho chị gái mình.

Sử Vân Lan đang nhàn rỗi ngồi trong văn phòng ở phòng công thương, nhận được điện thoại của em gái liền vui vẻ nói:

- Em gái, sao lại nhớ tới chị mà gọi điện thoại vậy?

Sử Vân Lệ nói:

- Chị, em đi cùng phó giám đốc Đỗ tới Khai Hà, hắn muốn mời anh rể ăn cơm, chị xem làm sao bây giờ?

- Phó giám đốc Đỗ của bọn em tới?

Sử Vân Lan không ít lần được em gái nói về chuyện của Đỗ Vĩ, nghe thấy Đỗ Vĩ tới, nàng cũng cảm thấy nếu không mời người ta thì đúng là không thể biện minh.

- Đang ở nhà của Vương Trạch Vinh, tí nữa chắc là Vương Trạch Vinh cũng sẽ đi. Chị, em nói cho chị biết, phó giám đốc Đỗ rất quen thuộc Vương Trạch Vinh, lần này còn đặc biệt đến để chúc mừng chuyện kết hôn của Vương Trạch Vinh.

Cúp điện thoại, Sử Vân Lan gọi điện cho Viên Chí Minh:

- Chí Minh, Tiểu Lệ nói phó giám đốc Đỗ là muốn mời anh ăn cơm, anh xem việc này làm sao bây giờ?

Viên Chí Minh ngồi trong phòng đang suy nghĩ tâm sự, từ sau khi em vợ mình được Vương Trạch Vinh thông đường lên cương vị mới, thì hình như bí thư Trịnh không còn nhiệt tình với mình như trước kia nữa. Mặc dù biểu hiện thì vẫn có vẻ thân thiết, nhưng mà Viên Chí Minh hiểu, trước kia loại chuyện gì cũng gọi mình tham gia mà giờ thì rõ ràng là giảm bớt. Điều này chứng tỏ một vấn đề, đó chính là Trịnh Chí Minh đã đề phòng mình.

Về việc này thì Viên Chí Minh tin rằng Trịnh Chí Minh có khả năng nhìn được chiêu số vặt của Vương Trạch Vinh, thế nhưng nhìn ra là một chuyện nhưng trong lòng mọc mụn thì lại là chuyện khác.

Nghe thấy tình hình theo như lời Sử Vân Lan, Viên Chí Minh thầm than một tiếng, xem ra đám người Vương Trạch Vinh lại muốn xuất chiêu rồi, như thế này rõ ràng là muốn kéo mình ra khỏi đội ngũ của Trịnh Chí Minh đây!

Quên đi, cùng lắm thì cũng chỉ là ăn cơm, lãnh đạo của Sử Vân Lệ mời mà thôi, nghĩ tới đây, nói với Sử Vân Lan:

- Chúng ta mời Đỗ Vĩ đi!

Sử Vân Lan nói:

- Tiểu Lệ nói là lần này do Đỗ Vĩ mời khách.

Viên Chí Minh nói:

- Như vậy để hắn mời lần này, hôm nào chúng ta mời lại nhé.

Trong khi hai người còn đang bàn bạc thì chỗ của Vương Trạch Vinh lại có thêm xe tới, mấy người này đều là bạn học ở khóa học Thanh niên xuất sắc, nghe được việc vui của Vương Trạch Vinh thế là chen nhau chạy tới đây.

Bởi vì chưa ăn cơm, Vương Trạch Vinh dẫn đám người này tới ngay "Thủy tinh phủ", đây là một địa điểm ăn cơm rất được ở Khai Hà.

Thấy Vương Trạch Vinh dẫn theo năm người đến, Đỗ Vĩ cũng rất ngạc nhiên. Hắn cùng Sử Vân Lệ đi tới chỗ này trước, đương nhiên là người chiêu đãi biến thành giám đốc ngân hàng xây dựng huyện Tư Mã Thu Minh. Lúc này Đỗ Vĩ đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng Viên Chí Minh.

- Ha ha, lão Đỗ, mấy bạn học này của tôi cũng không tìm được cơm ăn cho nên đành kéo tới đây.

Vương Trạch Vinh cười ha ha nói.

Biết Vương Trạch Vinh nếu nói là bạn học thì chắc không phải là người bình thường, nghĩ đến Vương Trạch Vinh đã từng học khóa học Thanh niên xuất sắc trên tỉnh nên Đỗ Vĩ đoán mấy người này chính là bạn học ở đó, cao hứng nói:

- Không có gì cả, đều là khách quý mà có mời cũng chưa chắc đã tới, cùng ngồi xuống ăn cơm đi.

Chỉ vào người đứng đầu, Vương Trạch Vinh giới thiệu:

- Phó giám đốc Bưu điện tỉnh Tào Hưng Hạo.

Rồi lại chỉ vào mấy người khác nói:

- Điền Quang Minh, trưởng phòng Ủy ban quy hoạch Tỉnh ủy; Lưu Á Động, chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển; Liên Đào Phó cục trưởng Cục Thuế tỉnh.

Chỉ vào một người có hơi kiêu kì, liền nghe người này nói:

- Nhâm Trạch Hải, công tác tại văn phòng ủy ban tỉnh.

Không chỉ có Đỗ Vĩ giật mình mà ngay cả Viên Chí Minh cũng thầm kinh hãi, đây là cái dạng thực lực gì chứ!

Nghe nói Vương Trạch Vinh muốn kết hôn, những người này đều chạy tới đây, chứng tỏ quan hệ của bọn họ và Vương Trạch Vinh không phải thân một cách bình thường!

Đỗ Vĩ đã sớm biết Vương Trạch Vinh có chút bối cảnh, bây giờ gặp được mấy người mà hắn giới thiệu liền nghĩ thầm, cho dù không có bối cảnh, chỉ cần có mấy người này thì đà thăng tiến của Vương Trạch Vinh không thể chậm được.

Trong lòng Viên Chí Minh hiện giờ cũng đang nổi sóng điên cuồng, từ tình hình hiện giờ thì có thể thấy thực lực của Vương Trạch Vinh rất mạnh. Nghĩ đến việc Trịnh Chí Minh vẫn cứ khăng khăng đối đầu với Vương Trạch Vinh thì hắn có hơi lo rằng Trịnh Chí Minh có thể không đấu lại được. Trước kia không biết tình hình, nghĩ rằng Trịnh Chí Minh có anh rể trợ giúp, cho dù có xui xẻo thì cũng không quá kém so với Vương Trạch Vinh, bây giờ thấy việc này thì thật khó mà nói được!

Mấy người vừa mới ngồi xuống thì thấy Lữ Hàm Yên từ ngoài cửa đi vào, nói với Vương Trạch Vinh:

- Cơ quan em có chút việc nên tới muộn.

Vừa thấy Lữ Hàm Yên vào cửa thì mấy người ở trên tỉnh liền ngẩn ngơ, vợ tương lai của Vương Trạch Vinh sao lại trông quen thế!

Vương Trạch Vinh cười cười giới thiệu Lữ Hàm Yên với mọi người.

Tào Hưng Hạo hỏi Lữ Hàm Yên:

- Tiểu Lữ, cô có biết giám đốc sở du lịch Hứa Tố Mai không?

Vừa nghe thấy câu hỏi này, mấy người bạn học trên tình đều như bừng tỉnh, trách không được vì sao nhìn Lữ Hàm Yên quen như vậy, hóa ra trông rất giống Hứa Tố Mai lúc trẻ! Nghe Tào Hưng Hạo hỏi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lữ Hàm Yên đầy hứng thú.

- Giám đốc Hứa là mẹ nuôi của tôi.

Lữ Hàm Yên nói.

- Hả!

Trong lòng mọi người đều cả kinh, quay sang nhìn Vương Trạch Vinh đầy hâm mộ, Liên Đào cười nói:

- Thằng ranh này trâu thật!

Nhâm Trạch Hải lại càng tỏ ra thân thiết hơn với Vương Trạch Vinh, nói:

- Bảo sao thằng ranh này phát triển nhanh như vậy, hóa ra cưới được người vợ tốt như vậy!

Vương Trạch Vinh không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, cười khổ nói:

- Ăn cơm đi, mọi người đều đói cả rồi.

Trong lòng Viên Chí Minh cũng cuồn cuộn không ngừng, từ khi nào mà Lữ Hàm Yên lại nhận vợ của Hạng Nam làm mẹ nuôi thế. Thằng ranh Vương Trạch Vinh này có quan hệ như vậy chống lưng thì sau này ai dám chống đỡ sự phát triển của hắn!

Nhìn Lữ Hàm Yên như một con chim nhỏ nép vào bên người Vương Trạch Vinh, lại nhìn đám bạn học trên tỉnh của Vương Trạch Vinh, Viên Chí Minh cảm thấy có một tòa núi khổng lồ đang đè lên đầu mình, hơi thở bắt đầu có phần nặng nề.

Quá khủng! Đây làm cảm nhận của Viên Chí Minh. Lần đầu tiên hắn phát hiện thế lực của Trịnh Chí Minh quá yếu khi đặt trước mặt Vương Trạch Vinh.