Quan Khí​

Chương 419: Vấn đề tặng quà tết




Năm mới sắp tới, thời tiết Quán Hà cũng bắt đầu tốt lên. Hội nghị thị trưởng thành phố Quán Hà khai mạc.

- Sắp tết rồi, cần phải làm tốt các công tác chuẩn bị. Để đảm bảo nhân dân toàn thành phố có một cái tên an bình, vui vẻ, tôi hy vọng các ban ngành đều tiến hành kiểm tra công tác với các cấp cơ sở. Trung ương đề xuất ổn định là trên hết. Nếu trong tết xuất hiện bất cứ vấn đề gì, lãnh đạo các ban ngành tương ứng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Chu Tài Khâm nói giọng rất to. Gần đây vì phối hợp được với Vương Trạch Vinh, công tác triển khai rất thuận tiện, y lại tìm được cảm giác của một thị trưởng. Sắp tết, trong hội nghị thị trưởng thành phố Quán Hà, Chu Tài Khâm đang bố trí công tác.

Nhìn mọi người đang chăm chú lắng nghe, Chu Tài Khâm lại nói tiếp:

- Sang năm mới sợ nhất có sự kiện gì phát sinh đột ngột. Nếu thực sự có sự kiện phát sinh đột ngột, các ban ngành phải tự kiểm tra thật kỹ, làm tốt công tác của mình. Các đồng chí phụ trách công tác tiếp dân cần phải tra xét lại một lần, cần phải làm tốt công tác với những người dân có thể sẽ đi kêu oan. Nên an ủi phải an ủi, có thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề phải giải quyết vấn đề.

Sau khi tiến hành bố trí các hạng mục công tác, Chu Tài Khâm nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh, họp xong cậu đến chỗ tôi một chút.

Nghe Chu Tài Khâm kêu mình tới, Vương Trạch Vinh cũng không biết là có chuyện gì.

Đi vào phòng làm việc của Chu Tài Khâm, Chu Tài Khâm tiếp đón Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:

- Trạch Vinh, có một việc lớn cần phải thương lượng với cậu một chút. Cậu xem việc này, sắp tết rồi, công tác chúc tết là đại sự, chúng ta có lẽ cần phải có biện pháp.

Vừa nghe tới việc chúc tết, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy đau đầu. Việc này thực sự là một việc khó. Tết đến đi thăm hỏi nhau là một truyền thống của người Trung Quốc. Ngày lễ ngày tết, việc chúc tết này không phải là chuyện nhỏ.

Vương Trạch Vinh khó xử nói:

- Nếu không, từ thị ủy thống nhất tiến được không?

Chu Tài Khâm nói:

- Thị ủy có phương thức chúc tết của thị ủy. Ủy ban cũng không thể không coi trọng, cứ phân biệt tiến hành đi.

Hắn biết ý tưởng của Chu Tài Khâm, chính là không muốn cùng làm với thị ủy.

Việc chúc tết này là một việc rất có lợi, nếu làm tốt, sang năm tiến bộ hay không có thể dựa vào nó. Trong quan trường, cho dù là người chính trực đến mức nào, khi làm việc này cũng không thể lơ là được.

Thấy Vương Trạch Vinh không kiên trì nữa, Chu Tài Khâm nói:

- Trạch Vinh, cậu xem, tôi tính toán sơ bộ một chút, quà chúc tết không phải là một con số nhỏ. Mỗi lãnh đạo tỉnh đều phải đến thăm, ngoài ra còn lãnh đạo các ban ngành của tỉnh, các nhân viên chủ chốt của các ban ngành, mặt khác còn lãnh đạo chủ chốt của các thành phố anh em. Đồng thời, quảng đại cán bộ quần chúng của thành phố Quán Hà cũng cần được chúc tết.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lại tốn không ít tiền!

Chu Tài Khâm bất đắc dĩ nói:

- Đây là việc không có cách nào khác. Chúc tết chính là một việc mang tính truyền thống. Tuy rằng lãnh đạo cấp trên sẽ không cần quan tâm tới chút quà tặng đó, nhưng nếu tất cả mọi người đều đi chúc tết mà chỉ có Quán Hà chúng ta không đi chắc chắn sẽ không ổn.

Vương Trạch Vinh biết rõ việc này. Hắn từng là bí thư huyện ủy, biết việc này không thể thiếu được. Hắn còn nhớ khi mình còn ở xã Hoàn Thành, đi theo Hòa Quốc Hùng tới chúc tết một phó chủ tịch huyện, ngồi trên một chiếc xe con chờ trước cửa nhà vị phó chủ tịch huyện đó, tới hơn mười hai giờ đêm vẫn chưa thấy vị đó về. Nơi đỗ xe lại phải rất chú ý, không được đỗ ở nơi mọi người dễ thấy, bởi vậy đỗ ở một nơi tối om. Khi đưa quà tặng lại lén lút giống như đang làm chuyện gì xấu xa vậy.

- Trạch Vinh, tôi thấy có lẽ thế này, công tác chuẩn bị quà tặng do cậu thống nhất phụ trách, dùng một ít đặc sản của Quán Hà, đóng gói phải tinh xảo. Sau khi chuẩn bị quà tặng xong, việc đến tỉnh tặng lễ phải do hai người chúng ta chạy một vòng.

Vương Trạch Vinh biết việc này không thể không làm, liền nói:

- Được rồi, việc này phải làm nhanh mới được.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh gọi Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Đặng Tiến Triệu vào phòng mình.

Đặng Tiến Triệu cung kính nói với Vương Trạch Vinh nói:

- Phó thị trưởng Vương tìm tôi có chuyện gì?

- Lão Đặng, ông là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân kỳ cựu, năm trước việc tặng quà tết làm thế nào?

Đặng Tiến Triệu nói:

- Phó thị trưởng Vương, đó là đại sự của lãnh đạo khóa trước, ủy ban vốn là có mấy người làm, năm nay nghe lệnh của Phó thị trưởng Vương.

Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Đặng Tiến Triệu ngồi xuống nói:

- Ông nói cho tôi tình hình năm trước một chút.

Đặng Tiến Triệu ngồi nửa mông trên sô pha nói:

- Năm trước, toàn bộ vườn lê ở thôn Quả Phụ đều được bao hết, ngoài ra quà tặng còn có gà xương đen ở núi Hắc Thạch....

Nghe Đặng Tiến Triệu kể lại tình hình quà tặng năm trước, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy giật mình không nhỏ. Hóa ra quà tặng không phải vẻn vẹn chỉ có hai loại mà là đối tượng khác nhau sẽ có quy cách khác nhau.

Tùy tiện tính toán một chút, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này tiêu tốn mất một số tiền không hề nhỏ.

- Lão Đặng, tôi thấy quà tết năm nay để ông xử lý cụ thể, tôi chỉ cần kết quả. Đương nhiên, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Đặng Tiến Triệu nói:

- Trong nội bộ Quán Hà có thể tiết kiệm được một chút nhưng lãnh đạo tỉnh thì không thể tiết kiệm được. Không những không giảm được mà còn phải nhiều hơn năm ngoái một chút.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Trạch Vinh, tâm trạng Đặng Tiến Triệu rất vui vẻ. Năm nay tiếp tục làm việc này, y sẽ kiếm được không ít chỗ tốt.

Ngồi ở trong phòng làm việc, Đặng Tiến Triệu trầm tư một hồi, tính toán tình hình các nơi.

- Lão Đỗ. Lại đây một chuyến.

- Lão Hồ, củ từ chỗ các ông thế nào? Mang ít hàng mẫu tới đây.

- Lão Khương, lần này cần rất nhiều gà xương đen.

Sau khi gọi một loạt các cuộc điện thoại ra ngoài, Đặng Tiến Triệu vùi đầu vào bàn bắt đầu viết. Vương Trạch Vinh đã nói muốn mình viết phương án, vậy không thể làm qua loa được.

Viết một hồi, Đặng Tiến Triệu đi tới phòng làm việc của Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, tôi tham khảo lại tình huống năm trước, làm ra một phương án. Anh nhìn trước, có gì không ổn thì để tôi sửa.

Cầm lấy bản phương án của Đặng Tiến Triệu, Vương Trạch Vinh nhìn thấy mở đầu chính là danh mục quà tặng các thường ủy tỉnh ủy.

Ba con gà xương đen, trong đó có một gà trống, hai gà mái.

Thấy có ba con gà, Vương Trạch Vinh hơi khó hiểu nhìn Đặng Tiến Triệu hỏi:

- Lão Đặng, tôi không rõ lắm, sao lại đưa thế này?

Đặng Tiến Triệu cười ha hả nói:

- Đây nghĩa là một trung tâm, hai cơ bản. Phó thị trưởng Vương, anh nghĩ một chút, một gia đình, đương nhiên chỉ có thể là một nam, bất kể tái nhiều gà mái tới đâu cũng phải quay xung quanh trung tâm đó. Việc này có lãnh đạo nói, trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ nhiều màu phất phới (DG: ý nói ở nhà đảm bảo trách nhiệm với vợ con, bên ngoài vẫn đảm bảo vui vẻ với em út). Bất kể thế nào, một trung tâm này là không thể dao động.

Vương Trạch Vinh ngạc nhiên nhìn Đặng Tiến Triệu: Thế này mà cũng liên hệ được với nhau!

Tiếp theo lại thấy có mười quả lê lớn.

- Ừ, lê là đặc sản Quán Hà, đưa cái này không tồi.

Vương Trạch Vinh khen.

Đặng Tiến Triệu nói:

- Cái này gọi là thập toàn đại bổ lê. Mười quả lê chính là ý làm việc gì cũng thập toàn thập mỹ.

Củ từ núi, Liên Sơn tiên vụ, cá chép bạc, măng trúc.

Nhìn thấy bốn loại này đều là đặc sản Quán Hà, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Bốn thứ này là có ý gì?

Đặng Tiến Triệu nói:

- Đây cũng không có ý gì đặc biệt, chính là bốn nguyên tắc cơ bản mà thôi. Mỗi lần tặng lễ đều không thể thiếu bốn thứ này. Nếu thiếu, có lãnh đạo còn hỏi nữa cơ.

Vương Trạch Vinh nhìn tiếp, thấy có hơn mười loại, đều là các loại đặc sản của Quán Hà.

Biết Đặng Tiến Triệu là người kinh nghiệm trong việc này, cũng biết rằng y sẽ kiếm được không ít ưu đãi trong chuyện này, nhưng Vương Trạch Vinh cũng không lấy làm phiền, liền nói với Đặng Tiến Triệu:

- Tôi thấy những thứ này cần số lượng không nhỏ, phải chuẩn bị nguồn cung đầy đủ một chút, còn phải có dự phòng nữa.

Đặng Tiến Triệu nói:

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.

Đi ra khỏi phòng Vương Trạch Vinh, trong phòng làm việc của Đặng Tiến Triệu đã có không ít người ngồi chờ.

Đặng Tiến Triệu nói:

- Sắp tết, ủy ban cần làm một ít phúc lợi, các ông cứ báo giá trước một chút. Ngày mai cũng giờ này tới phòng họp, chúng ta sẽ nghiên cứu tình hình đặt hàng.

Nghe được Đặng Tiến Triệu triệu tập, những người này vội vã chạy tới, kết quả lại phải ngày mai mới thảo luận việc này, những người thông minh đều đang tính toán xem trao đổi với Đặng Tiến Triệu về việc này thế nào. Đương nhiên, ưu đãi khẳng định là phải xuất ra.

Biết ủy ban có nhu cầu lớn về quà tết, các ông chủ này đều cạnh tranh nhau cực kỳ ác liệt. Tối hôm đó có rất nhiều người hẹn Đặng Tiến Triệu ăn tối.

Sáng sớm ngày thứ ba, Đặng Tiến Triệu đi tới phòng Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, đặt hàng đã hoàn thành, tôi sẽ tới các nơi kiểm tra chất lượng và tình huống đóng gói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này tôi giao cho anh, xảy ra chuyện gì anh phải chịu trách nhiệm.

Nhận lấy đơn đặt hàng Đặng Tiến Triệu mang tới, xem qua một lượt, Vương Trạch Vinh không thể không thở dài một tiếng, quà tết của ủy ban đặt không phải là một con số nhỏ.

Đặng Tiến Triệu còn nói thêm:

- Phó thị trưởng Vương, đây là đại diện cho ủy ban tặng quà, lãnh đạo các ngài còn phải tặng quà cho nhau. Đây cũng không phải là một con số nhỏ, đều là cần cho công tác, cho nên tôi cũng đã chuyên môn chuẩn bị một ít cho ngài.

Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy không tốt lắm, chúng ta không thể làm sự tình trái với nguyên tắc.

Đặng Tiến Triệu nói:

- Phó thị trưởng Vương, đây cũng không tính là trái với nguyên tắc. Có lẽ ngài không biết, đây là một truyền thống của Quán Hà. Thường ủy tặng quà toàn bộ do văn phòng thống nhất chuẩn bị, đến lúc đó xác định địa điểm vườn trái cây lấy hàng là được.

Nghe được là thường ủy đều có quà, Vương Trạch Vinh cũng không tiện nói gì nữa. Nếu mình cố tình nói chuyện này, có lẽ sẽ phải đắc tội các thường ủy. Tốt nhất là không nên làm chuyện như vậy.

Thấy Vương Trạch Vinh cam chịu việc này, Đặng Tiến Triệu nói:

- Phó thị trưởng Vương, tặng phẩm của ngài cứ đến các điểm tiêu thụ trực tiếp lấy là được. Muốn bao nhiều ngài cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp ngài lấy.

Quả thật là tham ô một cách quang minh chính đại!

Vương Trạch Vinh cảm thấy ủy ban ăn tết thật là tốn kém, nhưng toàn bộ cả nước đều như vậy, mình có năng lực làm gì chứ? Việc này coi như một chút hành động kéo nền kinh tế Quán Hà vậy!