Quan Khí​

Chương 457: Hội nghị thường ủy làm Chu Tài Khâm rất khó chịu




Mạch Kỳ đầy nghiêm túc lấy ra một bản tài liệu đã chuẩn bị trước. Hắn nhìn mọi người rồi nói:

- Căn cứ Bí thư Mạc phân công, ban Tổ chức cán bộ chúng tôi đã tiến hành phân tích chi tiết cán bộ toàn thành phố. Căn cứ vào chức vụ để đưa ra một bản danh sách cung cấp các thường vụ nghiên cứu.

Vương Trạch Vinh nhìn Mạch Kỳ lại nhìn Mạc Chính Quần, hắn thầm gật đầu. Xem ra Mạc Chính Quần đã dùng đến con át chủ bài rồi. Từ trước đến giờ không phát hiện Mạch Kỳ có liên lạc gì với hắn, bây giờ xem ra đây là con bài ẩn của Mạc Chính Quần.

Đây mới là trọng điểm của hội nghị hôm nay. Các thường vụ liếc nhìn nhau. Việc này không được thông báo từ trước cho nên ai cũng đoán đây là Mạc Chính Quần muốn đưa của người mình lên. Nhưng bọn họ đều không nghĩ Mạc Chính Quần có thể khống chế được hoàn toàn hội nghị thường ủy.

Nghĩ đến cảnh Mạc Chính Quần và Mạch Kỳ vừa cười vừa nói đi vào, như vậy hai người bọn họ đã đạt thành đồng minh.

Mạch Kỳ nói:

- Đầu tiên là vấn đề Phó chủ tịch Huyện Đại Phường. Huyện Đại Phường bây giờ thiếu một Phó chủ tịch. Thông qua nghiên cứu bây giờ có ba người phù hợp. Một là Chu Quang – cục Lâm nghiệp, một là Tiền Hà – Ủy ban Xây dựng, một là Hác Duệ Bân.

Khi Mạch Kỳ đọc ra cái tên Hác Duệ Bân, Chu Tài Khâm rất giật mình. Xem ra Vương Trạch Vinh và Mạc Chính Quần đã đạt thành thỏa thuận.

Đây là chuyện mà hắn không mong xuất hiện. Xuất hiện chuyện này thì hội nghị không còn theo hướng hắn muốn.

Cũng nhiều người có suy nghĩ như hắn. Mọi người đều là kẻ lão luyện trong chốn quan trường, tin tức này đã nói rõ.

Tề Dược Cường nói:

- Hác Duệ Bân không phải thư ký của đồng chí Trạch Vinh sao? Bây giờ điều đồng chí này đi, công tác của đồng chí Trạch Vinh có tiện hay không?

Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là không muốn cho ý nguyện của Mạc Chính Quần đạt thành. Nếu đã dựa vào Chu Tài Khâm, thì Chu Tài Khâm chắc là hy vọng hắn phản đối.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Năng lực của Tiểu Hác rất mạnh, để cậu ta đến huyện rèn luyện sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cậu ta. Việc này tôi đồng ý.

Vương Trạch Vinh tỏ thái độ chính là không hy vọng Tề Dược Cường mượn cớ Hác Duệ Bân là thư ký của mình mà làm loạn.

Thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ rõ ràng, Vu Dương nói:

- Trong ba lựa chọn thì tôi thấy để Hác Duệ Bân đi. Đồng chí này công tác bên cạnh Phó thị trưởng Vương một thời gian khá lâu và thể hiện được năng lực của mình. Tôi thấy nên đưa đồng chí đó đi rèn luyện thêm, thêm trọng trách. Sau khi Ôn Hòa Lâm được điều khỏi Huyện Đại Phường, bây giờ vẫn thiếu một thường vụ huyện ủy. Tôi thấy nên để Hác Duệ Bân vào thường vụ.

Việc này hắn đã bàn kỹ với Vương Trạch Vinh, do hắn là người đi đầu tiên để hội nghị này thông qua tất cả vấn đề nhân sự. Bây giờ nghiên cứu nhân sự đầu tiên, nếu việc này không thể thực hiện được thì mọi người thấy như thế nào, nội dung bên dưới sao có thể thành công. Cho nên việc này dù như thế nào cũng phải được thông qua.

Vu Dương nói như vậy, hội trường trở nên khá trầm lắng. Cái gì mà năng lực công việc tốt, cũng không phải nói miệng sao. Đầy người có năng lực, chẳng lẽ một mình Hác Duệ Bân có năng lực sao?

Dương Hằng Bình nói:

- Tôi nói chút quan điểm của mình. Các phương diện của đồng chí Hác Duệ Bân đúng là tốt, nhưng dù sao đồng chí này chưa làm lãnh đạo huyện mà đột nhiên vào thường vụ, tôi thấy việc này hơi quá.

Cuối cùng Dương Hằng Bình vẫn lựa chọn đứng về phía Chu Tài Khâm. Dù Chủ tịch Lữ đã đến để tạo thế cho Mạc Chính Quần, nhưng Chu Tài Khâm có ưu thế về tuổi và gia tộc mạnh. Cô ta đứng về phía Chu Tài Khâm thì không gian phát triển sẽ càng lớn hơn.

Vu Dương cười nói:

- Trưởng ban Dương nói mặc dù có lý, nhưng Hác Duệ Bân làm thư ký của Phó thị trưởng Vương, đồng chí này đã sớm đủ tư cách. Chúng ta cần phải mạnh dạn sử dụng người trẻ tuổi.

Tề Dược Cường cười nói:

- Tôi cho rằng đồng chí Hác Duệ Bân chưa đủ điều kiện.

Nhìn mấy người tranh luận, Vương Trạch Vinh vẫn không nói gì. Tề Dược Cường nói thực ra chẳng có gì sai. Hác Duệ Bân vẫn chưa đủ điều kiện để nhận chức, chẳng qua bây giờ toàn quốc đang đưa ra chủ trương sử dụng người trẻ tuổi nên có thể thực hiện.

Tùy Du là người rất khôn khéo, thấy tình hình hôm nay thì hắn biết ba người Mạc Chính Quần, Vương Trạch Vinh và Mạch Kỳ đã hợp sức thì mọi nghị quyết nhất định được thông qua. Hơn nữa hắn có ấn tượng khá tốt với Hác Duệ Bân nên muốn nói giúp một chút. Nhưng đột nhiên Tùy Du hơi động tâm vì việc này có điểm không đúng. Vương Trạch Vinh dùng Hác Duệ Bân rất tốt, sao lại đột nhiên muốn điều thư ký của mình đi.

Tùy Du khẽ gõ tay lên mặt bàn, hắn đang suy nghĩ thật nhanh.

Sau khi có suy nghĩ này, một chuyện khác xuất hiện trong đầu Tùy Du. Đó là mấy hôm trước Vương Trạch Vinh đã điều lái xe đến cục Công an thành phố.

Vương Trạch Vinh điều lái xe đi, hắn chẳng lẽ không hài lòng với lái xe này? Nhưng không thể mà. Long Dũng Đình là tâm phúc mà Vương Trạch Vinh tuyệt đối tin tưởng. Dù Vương Trạch Vinh động ai cũng không thể động Long Dũng Đình.

Tùy Du càng nghĩ càng thấy ở đây nhất định có việc gì đó. Vương Trạch Vinh an bài lái xe và thư ký, hắn chẳng lẽ muốn đi?

Tùy Du liếc nhìn Vương Trạch Vinh, hắn càng lúc càng thấy khả năng này cao. Nếu Vương Trạch Vinh đi thì Quán Hà sẽ thay đổi như thế nào? Bây giờ cục diện không rõ thì không nên tham gia vào làm gì. Lần này không nên phát biểu, chỉ việc đứng đó mà nhìn.

Không chỉ mình Tùy Du có suy nghĩ như vậy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Hoa Quân cũng sớm nghĩ đến việc này. Hắn cũng thấy hội nghị hôm nay xuất hiện vấn đề nên nhìn Vương Trạch Vinh. Hắn thấy Vương Trạch Vinh đang từ từ bưng chén lên uống giống như vấn đề nhân sự không quan hệ gì đến mình vậy.

Vương Trạch Vinh đây là đang rất tự tin.

Mã Hoa Quân thầm than một tiếng, cục diện chính trị Quán Hà xem ra xảy ra biến hoá rồi. Bây giờ ở tình hình không rõ, mình không nên tham gia, đứng ngoài xem một chút là tốt. Để cho bọn họ đầu một chút rồi xem. Nếu như Vương Trạch Vinh thật sự sẽ đi thì không biết đâu.

Sau khi có quyết định này, Mã Hoa Quân liền yên tâm đưa mắt nhìn hội nghị diễn ra.

Chu Tài Khâm đương nhiên cũng không phải đồ ngu. Hắn cũng phát hiện ra tình hình biến hoá nên vô cùng lo lắng. Hắn ít nhiều cũng nghe thấy tin Vương Trạch Vinh sẽ đi. Lâm Chính Vũ cũng đã nói việc này, nhưng lúc ấy bởi vì nghi lễ khởi công của tập đoàn Nhật Bản sắp diễn ra nên hắn nghĩ Vương Trạch Vinh không thể đi ngay. Hắn dự định vài hôm nữa sẽ trao đổi với Vương Trạch Vinh, không ngờ lại xuất hiện tình hình như thế nào. Hắn đang hối hận nếu mình trao đổi sớm với Vương Trạch Vinh vài hôm thì có lẽ tình hình đã không biến hoá nhiều như vậy.

Mẹ nó chứ. Chu Tài Khâm đang thầm chửi tập đoàn Nhật Bản sao lại khởi công vào lúc này.

Chuyện này đã xảy ra, Chu Tài Khâm biết bên mình quá bất lợi. Nghĩ đến vấn đề tiếp theo khi Vương Trạch Vinh rời đi, Chu Tài Khâm càng thấy đau đầu. Việc này quá đột ngột khiến hắn không kịp đối phó. Nếu như Mạc Chính Quần nắm được vị trí cục trưởng cục Tài chính thì sao. Bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đi, nếu không buông tha cục Tài chính cho Mạc Chính Quần thì sao?

Quả nhiên Lý Quân Cường đã được sáu phiếu bầu để trở thành cục trưởng cục Tài chính.

Theo thời gian, từng chức vụ được tiến hành nghiên cứu. Theo danh sách được đưa ra, mọi người phát hiện một tình hình rất đặc biệt đó là trong số này thì người của Vương Trạch Vinh chiếm tỷ lệ rất lớn.

Chu Tài Khâm lặng lẽ nhìn hội nghị diễn ra mà nghĩ đến tình huống Quán Hà sau này. Hắn cảm thấy chuyện phát triển quá nhanh và nằm ngoài khống chế của mình. Cứ tiếp tục như vậy thì Quán Hà sẽ thành thiên hạ của Mạc Chính Quần.