Quan Khí​

Chương 460: Lại xảy ra chuyện




Sau Hội nghị thường ủy, Chu Tài Khâm lập tức lên tỉnh. Hắn có chút lo lắng nên lập tức chạy lên tỉnh để báo cáo với Lâm Chính Vũ.

- Có chuyện gì?

Lâm Chính Vũ thấy Chu Tài Khâm đến liền trầm giọng nói.

Văn phòng rất yên tĩnh, Lâm Chính Vũ đương nhiên biết Chu Tài Khâm đến báo cáo chuyện gì.

Chuyện xảy ra trong Hội nghị thường ủy Quán Hà, Lâm Chính Vũ biết. Lâm Chính Vũ rất thất vọng về khả năng khống chế của Chu Tài Khâm. Chu Tài Khâm có gia thế mạnh nên Lâm Chính Vũ hy vọng hắn có thể làm được gì đó ở Quán Hà, nhưng trong hội nghị lần này có thể thấy Chu Tài Khâm còn trẻ, khả năng khống chế không bằng Mạc Chính Quần. Mạc Chính Quần có thể liên minh với Vương Trạch Vinh, điều này nói rõ sự lợi hại của Mạc Chính Quần.

- Bí thư Lâm, Quán Hà bây giờ xuất hiện tình huống tập đoàn. Mạc Chính Quần, Vương Trạch Vinh, Mạch Kỳ bây giờ đã hợp lại, cứ tiếp tục như vậy tôi lo công việc Quán Hà bị ảnh hưởng.

Lẳng lặng nghe Chu Tài Khâm nói, Lâm Chính Vũ nhìn chằm chằm Chu Tài Khâm một lúc rồi nói:

- Lễ khởi công của tập đoàn Nhật Bản chuẩn bị đến đâu rồi?

Lời này cách rất xa những gì mà Chu Tài Khâm báo cáo. Lâm Chính Vũ nói như vậy làm Chu Tài Khâm có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời câu hỏi của Lâm Chính Vũ.

- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, giờ chỉ chờ Lãnh đạo tỉnh ủy đến.

Lâm Chính Vũ nói:

- Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tới Quán Hà tham gia

Chu Tài Khâm nghe thấy thế liền vui vẻ, điều này nói rõ Lâm Chính Vũ ủng hộ mình. Lần trước sau khi Lữ Kính Tân đến ủng hộ Mạc Chính Quần, Vương Trạch Vinh liền liên minh với đối phương, chỉ mong sau khi Bí thư Lâm đến thì Vương Trạch Vinh một lần nữa sẽ nhìn nhận được tình hình.

Nhìn Chu Tài Khâm đi ra, Lâm Chính Vũ hút một hơi thuốc. Đối với tình hình ở Quán Hà, y đương nhiên không muốn thấy.

Xem ra phải để Vương Trạch Vinh rời đi.

Lâm Chính Vũ vốn đang do dự rốt cuộc đã có quyết định. Trước đó y còn lo lắng Phó thủ tướng Lục đến Quán Hà sẽ có cái nhìn nếu Vương Trạch Vinh bị điều đi, nhưng bây giờ cần phải suy nghĩ.

Qua báo cáo của Chu Tài Khâm, Lâm Chính Vũ nhìn ra được thế lực của Vương Trạch Vinh ở Quán Hà lại tăng lên. Cứ tiếp tục như vậy hai người Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm sẽ bị Vương Trạch Vinh chèn ép. Việc này là thật thì Tỉnh ủy còn mặt mũi nào chứ?

Phó thủ tướng Lục là người ủng hộ công tác Luân chuyển đất đai, mà người phía sau mình không hứng thú với việc này, nếu như làm tốt công tác này thì người phía sau nhìn mình như thế nào?

Công tác Luân chuyển đất đai không thể quá rõ ràng, như vậy sẽ không tốt.

Lâm Chính Vũ cũng nghĩ đến Hạng gia. Nếu để Hạng gia đi lại quá gần Phó thủ tướng Lục thì thực lực của Hạng gia sẽ tăng lên, việc này cũng không hay.

Nghĩ đúng dụng ý Hạng gia muốn điều Vương Trạch Vinh khỏi Quán Hà, Lâm Chính Vũ không khỏi cười cười. Bọn họ không muốn Vương Trạch Vinh bị cuốn vào tranh đấu ở cấp trên.

đây là điều động hai bên đều có lợi, chỉ cần Vương Trạch Vinh đi thì Chu Tài Khâm chắc có đất dụng võ.

Lâm Chính Vũ không ngừng suy tính lợi và hại, suy nghĩ một lúc y cảm thấy đưa Vương Trạch Vinh đến làm Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh là tốt. Cơ cấu đó mặc dù quan trọng nhưng trong lúc nhất thời cũng không làm được gì.

Bí thư Lâm sẽ đến khiến cán bộ Quán Hà lập tức có hành động, toàn thành phố đều được chỉnh trang, khu Khai Phát càng thêm coi trọng. Chu Thiến Dao và các lãnh đạo không ngừng đi kiểm tra, Vương Trạch Vinh cứ vài ngày lại đến khu Khai Phát. Trước khi rời đi thì khu Khai Phát thuộc quản lý của hắn mà.

- Thị trưởng Vương, tôi muốn điều đi.

Chu Thiến Dao nói với Vương Trạch Vinh như vậy.

Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh đến đây nên biết nguyên nhân của Chu Thiến Dao:

- Hắn vẫn làm phiền ư?

- Vốn tưởng rằng lần trước Hà Xuyên Củng Điền uống say và hứa trước mặt mọi người thì sẽ không làm nữa. Nhưng vài hôm sau hắn lại làm phiền chết được.

Chu Thiến Dao xem thường Hà Xuyên Củng Điền, vừa nghĩ đến tên đó là cô không muốn ăn cơm.

Đối với việc này Vương Trạch Vinh đúng là không có biện pháp.

- Cô có tính toán gì không?

- Có tính toán gì chứ, chỉ là điều đi mà thôi. Bây giờ từ trên tỉnh đến thành phố đều coi trọng cuộc đầu tư này, ai quan tâm chuyện tôi bị làm phiền. Tôi sợ xảy ra chuyện.

Thực ra nếu dùng lực lượng bố cô thì ít nhiều có chút tác dụng, nhưng việc này không tiện nói mà.

- Khu Khai Phát sau này sẽ thăng một cấp, cô có thể vào Thường vụ thị ủy, điều đi sẽ rất đáng tiếc.

Việc này Chu Thiến Dao đương nhiên biết, bố cô đã lộ tin tức nhưng nghĩ đến tên Hà Xuyên Củng Điền là cô không muốn vào Thường vụ thị ủy.

Thấy Chu Thiến Dao như vậy, Vương Trạch Vinh quyết định giúp một phen nên nói:

- Cô không nên quá lo lắng việc này, để tôi nghĩ biện pháp.

Chu Thiến Dao rất cảm kích, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn Thị trưởng Vương.

Có Vương Trạch Vinh đáp ứng, không biết tại sao cô lại yên tâm.

Từ khu Khai Phát về, Vương Trạch Vinh nghĩ đến nên làm như thế nào. Có thể đẩy Hà Xuyên Củng Điền về Nhật Bản là tốt nhất, nhưng làm như thế nào để đẩy hắn đi? Đây không phải chuyện đơn giản.

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, Vương Trạch Vinh liền cười cười.

Bởi vì Tập đoàn Chu Thức hợp tác với Quán Hà là chuyện lớn, Chủ tịch tập đoàn Tập đoàn Chu Thức – Hà Xuyên Mộc Bổn mang theo vợ là Hương Huệ Tử cũng đến.

Hà Xuyên Mộc Bổn là một Lâm gia gầy gò, tuổi cao, bước đi cũng cần người dìu. Mà vợ y là Hương Huệ Tử thì trẻ đẹp, căn bản không thể là mẹ Hà Xuyên Củng Điền.

Đi theo sau Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh cùng các lãnh đạo Quán Hà đến đón Hà Xuyên Mộc Bổn. Thấy Hà Xuyên Mộc Bổn già như vậy, Vương Trạch Vinh thậm chí đang nghĩ người phụ nữ này không biết sao lại lấy lão ta.

- Thị trưởng Chu, công tác phục vụ của quý quốc rất tốt, nhìn công trường chúng tôi rất tự tin vào cuộc đầu tư này.

Hà Xuyên Mộc Bổn giơ ngón tay cái khen công việc của Quán Hà. Y biết tình hình Trung Quốc nên biết cần phải quan hệ tốt với quan chức Quán Hà.

Hà Xuyên Củng Điền đi theo sau Hà Xuyên Mộc Bổn đã sửa lại hình ảnh, người không biết lại nghĩ hắn là thanh niên tốt.

Hà Xuyên Mộc Bổn rất hài lòng với thể hiện của Hà Xuyên Củng Điền, Hà Xuyên Mộc Bổn dùng tiếng Nhật Bản khen vài câu.

Đoàn người đi trong khu Khai Phát thì xung quanh Hà Xuyên Mộc Bổn đều là quan chức. Vương Trạch Vinh không đi theo bọn họ mà cố ý đi ở đằng sau. Dù sao hắn cũng sẽ đi, hơn nữa việc này là do Chu Tài Khâm làm.

- Nhớ em không?

- Sao lại không, anh hôm nay cũng nhớ em. Gần đây không có anh … em có phải là ngứa không?



Đột nhiên có tiếng nói chuyện vang lên, Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc không ngờ còn có người nói chuyện này giữa chốn đông người.

Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Hương Huệ Tử và Hà Xuyên Củng Điền đi cùng nhau, bọn họ thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới còn mỉm cười với hắn.

- Hắn có thể nghe hiểu lời chúng ta nói không?

Hương Huệ Tử có chút lo lắng hỏi Hà Xuyên Củng Điền.

Hà Xuyên Củng Điền vẫn cười cười:

- Hắn không hiểu tiếng Nhật Bản đâu, dù mắng hắn thì cũng không biết. Em xem này.

Nói xong Hà Xuyên Củng Điền dùng tiếng Nhật Bản mắng Vương Trạch Vinh vài câu, vẻ mặt hắn vẫn tươi cười.

Nghe thấy thằng ranh này chửi mình, Vương Trạch Vinh rất giận nhưng trong nháy mắt nhịn xuống mà mỉm cười với Hà Xuyên Củng Điền.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh khi học đại học đã học tiếng Nhật Bản một thời gian, nên cũng hiểu giao tiếp cơ bản.

- Thấy chưa, hắn không hiểu lời anh mà.

Hà Xuyên Củng Điền đắc ý nói với Hương Huệ Tử.

Thấy Vương Trạch Vinh không hiểu, hai người tiếp tục dùng tiếng Nhật Bản nói chuyện.

- Hôm nay em lén ra ngoài, chúng ta cùng nhau.

Hà Xuyên Củng Điền nói với Hương Huệ Tử.

- Bao giờ ông ta mới chết chứ, em muốn lập tức thành vợ anh.



Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh rốt cuộc hiểu hai người này đã sớm quan hệ với nhau, lừa gạt Hà Xuyên Mộc Bổn.

Dám chửi ông ư?

Vương Trạch Vinh nghĩ đến Hà Xuyên Củng Điền mắng mình, hắn liền cảm thấy có thể đuổi tên này về Nhật Bản.

Hà Xuyên Củng Điền đang nói chuyện với Hương Huệ Tử rất vui vẻ đột nhiên hắn có một loại xúc động liền đưa tay véo mông Hương Huệ Tử.

Lúc này Hà Xuyên Mộc Bổn vừa vặn nhìn thì thấy động tác của Hà Xuyên Củng Điền.

Hà Xuyên Mộc Bổn có chút ngạc nhiên, y dù như thế nào cũng không ngờ con mình dám bóp mông vợ mình giữa ban ngày.

Không phát hiện ánh mắt ông bố, Hà Xuyên Củng Điền có suy nghĩ phải bóp cho sướng để lát nữa cùng nhau.

Bởi vì nhiều người nên tuy Hà Xuyên Mộc Bổn lộ rõ vẻ tàn độc nhưng vẫn nhìn sang nơi khác.

Vương Trạch Vinh thấy cảnh này liền cười cười, lần này sẽ chỉnh chết thằng ranh.

Hà Xuyên Củng Điền không thấy tình huống ông bố, nhưng Hương Huệ Tử thấy rõ. Nghĩ đến sự tàn độc của Hà Xuyên Mộc Bổn, cô không khỏi sợ hãi.

Trong nhà khách thị ủy, đoàn người Nhật Bản ở tại đây.

Hà Xuyên Mộc Bổn đầu tiên gọi Hà Xuyên Củng Điền vào, đóng cửa phòng rồi tát tai.

Hà Xuyên Củng Điền bị đánh còn không biết sao lại như vậy nên khó hiểu hỏi:

- Sao lại tất con?

Hắn không nói gì còn đỡ, Hà Xuyên Mộc Bổn nghe thấy liền rất tức, vung tay lên tát liên tục.

Hương Huệ Tử lúc này đã quỳ trên mặt đất, cả người run lên.

Đột nhiên bị tát, Hà Xuyên Củng Điền tức giận nên nghĩ đến rất nhiều chuyện trong gia tộc, nghĩ mẹ mình bị đánh chết nên tức giận và vung tay lên cản lại.

Hà Xuyên Mộc Bổn là một lão già nên sức khỏe yếu, hơn nữa đi đường mệt nên lập tức bị đẩy bay ra ngoài.

Hà Xuyên Mộc Bổn vừa ngã xuống liền đập đầu vào thành bàn.

Nhìn máu từ trên đầu Hà Xuyên Mộc Bổn chảy xuống, Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử sợ hãi vội vàng mở cửa phòng kêu người cứu.