Quan Khí​

Chương 607




Vương Trạch Vinh biết tình hình Thường Hồng, sau khi động đất hoàn cảnh đầu tư nơi này gần như không có. Nếu muốn phát triển nhanh thì phải xây dựng các cơ sở vật chất thiết yếu mới được. Vì thế hắn dồn trọng tâm vào việc khôi phục thành phố.

Nhiều người dân ở trong lều như vậy đó là áp lực rất lớn đối với Thị ủy. Nhằm vào việc này, Vương Trạch Vinh yêu cầu chú trọng xây dựng nhà ở.

Tin này vừa ra, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, càng lúc càng có nhiều người muốn tìm hắn muốn nói chuyện giúp các công ty. Đối mặt với chuyện này, Vương Trạch Vinh lấy lý do bây giờ Thường Hồng đang cần xây dựng để từ chối, việc này nhất định đắc tội không ít người nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh không có biện pháp nào khác.

Chỉ riêng xây dựng chỗ ở của huyện Hồng An đã có không ít công ty cạnh tranh.

Trong văn phòng tạm thời của Phùng Triêu Lâm, Tào Tín Xuân tìm tới nói:

- Thị trưởng, bây giờ tôi không còn biện pháp nào nên đến cầu cứu Thị trưởng.

Phùng Triêu Lâm cũng rất đau đầu, mấy hôm nay người tìm y nói chuyện có cấp bậc càng lúc càng cao. Nghe Tào Tín Xuân nói, y cười khổ nói:

- Tôi còn khổ hơn anh.

Tào Tín Xuân nói:

- Bí thư Vương ném đống đổ nát cho chúng ta, đây không phải làm chúng ta đẹp mắt sao. Hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Lưu gọi tới, mặc dù không nói rõ nhưng cũng nói giúp một công ty. Thị trưởng bảo tôi làm gì bây giờ?

Phùng Triêu Lâm nói:

- Hội nghị không phải đã quyết định sao, do Cục Công Bình đi xử lý.

Tào Tín Xuân thở dài nói:

- Nói thì dễ, người ta là Phó chủ tịch tỉnh, tôi có thể nói như thế nào?

Phùng Triêu Lâm thấy như vậy liền nói:

- Anh gặp mới là lãnh đạo tỉnh, ngay cả lãnh đạo cấp Trung ương còn gọi điện cho tôi đây.

Tào Tín Xuân nói:

- Hay là chúng ta đi tìm Bí thư Vương.

Phùng Triêu Lâm mỉm cười nói:

- Ý này của anh rất được, xin chỉ thị của Bí thư Vương cũng tốt.

Hai người tìm đến chỗ Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh nghe hai người báo cáo xong liền không hề chần chờ mà nói:

- Cứ theo quyết định trong hội nghị, bất cứ ai nói giúp cũng không được.

Tào Tín Xuân nói:

- Bí thư Vương, cũng không phải chúng tôi đùn đẩy trách nhiệm, Bí thư cũng biết chỗ dựa của đối phương quá mạnh, bên Ủy ban thành phố muốn triển khai công tác cũng khó khăn.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Ai có ý kiến thì bảo đến tìm tôi là được.

Phùng Triêu Lâm thầm nghĩ đang cần lời này.

Nhìn Phùng Triêu Lâm và Tào Tín Xuân đi ra, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ. Mình đánh giá thấp sức hấp dẫn từ lợi ích Thường Hồng mang lại. Thường Hồng bây giờ càng lúc càng có nhiều nhà đầu tư tới, mục đích chính là đạt lợi ích.

Gọi Cục trưởng Cục Công Bình Hoàng Xương Hải đến, Vương Trạch Vinh chỉ vào một khu vực mà nói:

- Các anh thử làm ở nơi này, công bố điều kiện ra ngoài, bên trong có thêm mấy vấn đề đó là xây dựng đường xung quanh khu dân cư, hai là xây dựng trường học, ba là sau khi xây xong sẽ do chính quyền bố trí dân vào ở, không cho bán.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Xương Hải thầm nghĩ nếu là như vậy thì lợi ích của nhà đầu tư có bao nhiêu, ai đến thi công chứ?

Nghĩ vậy nên Hoàng Xương Hải nói:

- Bí thư Vương, xây dựng đường xung quanh tiểu khu sẽ cần áp lực tài chính rất lớn, xây dựng trường học cũng vậy. Tôi lo rằng nhà đầu tư không thấy bao nhiêu lợi nhuận sẽ không tham gia. Hơn nữa ở tình hình bình thường thì xây dựng khu dân cư bọn họ cần chính là bán lấy tiền. Bây giờ do chính quyền thống nhất phân phối thì bọn họ lấy đâu ra lãi?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vậy mới cần các anh tính toán cụ thể, chỉ cần trên cơ sở đó thì có thể cho bọn họ lợi nhuận nhất định.

Hoàng Xương Hải nói:

- Cái này khó mà tính, đến lúc đó giá vật liệu tăng lên thì sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cần là tập đoàn có thực lực thực sự.

Sau khi hiểu ý Vương Trạch Vinh, Hoàng Xương Hải liền bắt tay vào thi hành.

Nhìn Hoàng Xương Hải rời đi, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Hạng Tâm Lam:

- Cô, là như thế này, cháu dự định như vậy …

Sau khi kể xong, Vương Trạch Vinh nói thêm:

- Hạng mục này nếu làm không tốt thì có lẽ sẽ lỗ, nhưng lại tiết kiệm rất nhiều tài chính cho thành phố. Cô cố gắng nắm lấy.

Hạng Tâm Lam nói:

- Thực ra nước ngành này rất sâu, phương pháp này của cháu chính là để nhà đầu tư bỏ tiền xây đường và trường học. Cô tin có rất nhiều tập đoàn có thực lực sẽ tham gia vào. Hay là cháu thêm một cái, nhà đầu tư bỏ tài chính không thấp hơn 50%, cứ như vậy nếu bọn họ không thể lấy tiền từ ngân hàng thì rất nhiều công ty nhỏ không có tư cách tham gia.

Vương Trạch Vinh nói:

- Các nhà đầu tư bình thường đều lấy phương thức bán nhà để lấy lợi, dùng chính là tiền của người mua nhà mà đầu tư quay vòng. Tình hình Thường Hồng rất đặc biệt, Trung ương đã đưa tiền để xây dựng nhà ở cho dân nên hoàn toàn không thể nào bán ra.

Hạng Tâm Lam nói:

- Cháu yên tâm, trong đợt xây dựng Thường Hồng, mặc dù làm như vậy lợi nhuận không cao nhưng mục đích của chúng ta chính là làm mẫu, hơn nữa chỉ cần có tài chính, lấy lãi hay không không thành vấn đề. Cháu về sau cho nhiều ưu đãi là được, việc này do Hạng gia làm.

Sau khi Cục Công Bình đưa ra yêu cầu thi công, mọi người lập tức có phản ứng khác nhau. Rất nhiều nhà đầu tư vốn dự định tranh đoạt lấy cơ hội thì bây giờ đã khác. Không những không lấy được tiền của chính quyền mà còn phải bỏ một khoản, chuyện như vậy mà chính quyền cũng nghĩ ra được.

Một vài công ty nhỏ lập tức phát ra dư luận không tốt, cho rằng chính quyền muốn thừa cơ xây dựng là kiếm chác, xây dựng xong không biết chừng sẽ bán qua tay.

Càng có vài công ty ma bởi vì có chỗ dựa nhất định nên muốn kiếm chác. Nhưng thấy tình hình này liền mở miệng mắng to.

Đương nhiên cũng có các nhà đầu cơ địa ốc càng khó chịu hơn. Vốn tưởng sau khi đến Thường Hồng chỉ cần nghĩ cách kiếm vài khối nhà là ngồi không ăn lãi, bây giờ chính quyền không ngờ muốn tự chia nhà, đây chính là không có cửa kiếm lời.

Phó chủ tịch tỉnh Triệu Trường Hồng là người phản cảm với Vương Trạch Vinh nhất. Y đã gọi điện ám chỉ một công ty quen của mình với Vương Trạch Vinh, nhưng bây giờ thấy cách làm này của Thường Hồng, y biết Vương Trạch Vinh không coi Phó chủ tịch tỉnh ra gì.

Triệu Trường Hồng đi vào văn phòng của Dư Quang Trung rồi nói:

- Lão Dư, Vương Trạch Vinh Thường Hồng làm loạn rồi. Không biết hắn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ muốn đẩy các công ty xây dựng ra ngoài?

Dư Quang Trung nhìn Triệu Trường Hồng, nghiêm túc nói:

- Tôi thấy cách làm của Vương Trạch Vinh rất sáng tạo, đang định đến Thường Hồng xem xét.

Triệu Trường Hồng vốn muốn đến làm Dư Quang Trung khó chịu với Vương Trạch Vinh. Dư Quang Trung là người phụ trách lĩnh vực xây dựng, dính dáng lợi ích còn lớn hơn mình, nhất định còn khó chịu với Vương Trạch Vinh hơn mình. Nhưng thấy thái độ này của Dư Quang Trung, thì không biết nói gì.

Dư Quang Trung thấy vẻ mặt của Triệu Trường Hồng liền cười lạnh trong lòng. Dư Quang Trung này không thấy rõ thực lực của Vương Trạch Vinh, muốn nếm thất bại thì cứ việc.

Đưa cho Triệu Trường Hồng điếu thuốc, Dư Quang Trung nói:

- Thanh niên đều có quyết tâm mà, chúng ta phải mạnh dạn cho bọn họ đi làm. Thường Hồng là khu tai nạn, xảy ra chút vấn đề cũng là việc bình thường.

Triệu Trường Hồng nói:

- Có người che chở cũng phải biết điều chứ.

Y đương nhiên biết Vương Trạch Vinh được Uông Nhật Thần che chở nên có chút tức giận.

Dư Quang Trung cười nói:

- Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ, Bí thư đặt Vương Trạch Vinh vào chức Bí thư thị ủy Thường Hồng coi như đã trả ơn.

Dư Quang Trung cố ý nói như vậy chính là để Triệu Trường Hồng nghĩ Uông gia không còn nợ Vương Trạch Vinh gì nữa.

Triệu Trường Hồng nghe Dư Quang Trung nói như vậy mặc dù biết không đơn giản, nhưng nghĩ đến Vương Trạch Vinh không nể mặt mình liền rất tức giận.

Sau khi ra khỏi văn phòng Dư Quang Trung, Triệu Trường Hồng càng nghĩ càng tức. Y vốn định lợi dụng Dư Quang Trung, nhưng Dư Quang Trung giống như đổi tính vậy.

Rốt cuộc là như thế nào?

Triệu Trường Hồng cũng không thể không suy nghĩ kỹ việc này.

Về đến nhà, con y là Triệu Giang Mẫn vừa thấy liền nói:

- Bố, xem ra không có hy vọng ở Thường Hồng rồi.

Triệu Trường Hồng xua tay nói:

- Tôi đi nghỉ một chút rồi nói.

Nói xong liền không để ý đến ánh mắt của vợ và con, y liền vào phòng.

Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất nổi tiếng, đối đầu với hắn thì sẽ như thế nào?

Triệu Trường Hồng nghĩ đến thái độ của Dư Quang Trung liền cảm thấy có chút vấn đề.

Hay là cho người thử nước sâu thế nào? Triệu Trường Hồng lập tức có quyết định rồi đi ra ngoài.

Thấy ông bố đi ra, Triệu Giang Mẫn vội vàng nói:

- Bố, lần này Thường Hồng đầu tư rất lớn, nếu có thể vào thì nhất định kiếm lợi lớn, không thể bỏ qua ạ.

Bà vợ cũng nói:

- Lão Triệu, ông sắp về hưu rồi, nếu không kiếm chút tiền dưỡng lão cho mình, đến lúc ông lui thì uống gió Tây bắc à.

Đây đúng là chuyện mà Triệu Trường Hồng vẫn luôn suy nghĩ.

Nghe thấy vậy, Triệu Trường Hồng liền có quyết định nên nói:

- Con không phải rất quen với phó giám đốc Sở Xây dựng - Bàng Khánh Binh sao, tìm anh ta đi.

Nghe Triệu Trường Hồng nói như vậy, Triệu Giang Mẫn vui vẻ nói:

- Bàng Khánh Binh quan hệ rất tốt với con, con bảo anh ta đi chỉnh Thường Hồng một chút.

Nhìn Triệu Giang Mẫn vội vàng gọi điện hẹn Bàng Khánh Binh, Triệu Trường Hồng cảm thấy mình khá mệt mỏi rồi thầm than xem ra mình ra rồi. Cũng không biết thử lần này có khiến chuốc vạ vào thân không?