Quan Khí​

Chương 683: Buông quyền




Sau khi Tổng bí thư đi, các lãnh đạo tỉnh cũng đi, Thường Hồng trở lại yên ắng. Chẳng qua cẩn thận quan sát sẽ thấy Thường Hồng đã khác. Quyền uy lãnh đạo của Thị ủy nhất định sẽ tăng cao hơn trước nhiều, số người đến Thị ủy báo cáo công việc tăng lên. Rất nhiều cán bộ tranh nhau đến báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh.

Sau khi nói chuyện xong với Bí thư huyện ủy, nhìn người này ra ngoài, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Bây giờ các lãnh đạo lớn nhỏ ở Thường Hồng động tý là đến chỗ mình báo cáo công việc, ngay cả về nhà cũng không rảnh rỗi.

- Tiểu Tô, thông báo các thường vụ chiều nay họp.

Vương Trạch Vinh dự định giải quyết việc này một chút. Cứ tiếp tục như vậy thì mình không có thời gian gì nữa.

Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay rất khác, vẻ mặt các Thường vụ thị ủy đầy nghiêm túc mà không còn vẻ tản mạn như bình thường.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người thấy ai cũng cung kính với mình.

Đây đều là do lời nói của Tổng bí thư ban cho.

Vương Trạch Vinh cũng nghe thấy một vài dư luận, người bên dưới thầm gọi mà là Bí thư mũ sắt. Có cách gọi này thì đám lãnh đạo thành phố Thường Hồng khi thấy hắn đều cung kính.

Đây cũng không phải việc tốt. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu gọi như vậy thì mình sẽ thành tâm điểm.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Hội nghị hôm nay sẽ nghiên cứu vấn đề báo cáo của cán bộ lãnh đạo.

Nghe Vương Trạch Vinh nói đến vấn đề báo cáo, Phùng Triêu Lâm liếc nhìn hắn. Mấy hôm nay Phùng Triêu Lâm rất bực bội vì trước cửa phòng Vương Trạch Vinh đầy người chờ báo cáo, mà phòng mình mỗi ngày chỉ có vài người. Điều này so với trước khi Tổng bí thư tới là khác hẳn, y có chút không hài lòng.

Phùng Triêu Lâm nghĩ như vậy, các Lãnh đạo thị ủy khác cũng nghĩ như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn vẻ mặt mọi người, hắn biết tình hình mấy hôm nay mọi người đều không thích, xem ra mình phải nhấn mạnh việc này mới được.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Tổng bí thư lần này đến Thường Hồng và đưa ra rất nhiều chỉ thị. Trong đó có một vấn đề quan trọng nhất là phát triển Thường Hồng. Các công tác của chúng ta phải hợp sức mới làm được. Mấy hôm nay các cán bộ quá xao động, việc lớn việc nhỏ đều chạy lên báo cáo, tôi thấy như vậy rất không tốt.

Mọi người ở đây không hiểu Vương Trạch Vinh muốn làm gì, bọn họ trợn mắt nhìn Vương Trạch Vinh.

- Tôi nghĩ như thế nào, thành phố sẽ đưa ra quy định, sau này đồng chí bên dưới lên báo cáo công việc thì mỗi lần không vượt quá năm phút, phải nghĩ kỹ trước khi báo cáo. Ngoài ra tôi không hy vọng trực tiếp nhúng tay vào công việc các cơ quan, cơ quan nào cũng chạy tới báo cáo với tôi thì là rất không bình thường, phải chia về từng mảng phụ trách. Muốn báo cáo đến chỗ các đồng chí trước, nếu cần Thị ủy làm gì thì hãy đến tìm Thị ủy.

Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến mắt Phùng Triêu Lâm và các thường vụ sáng lên. Ý này của Vương Trạch Vinh là buông quyền ư? Nói thật mọi người đều buồn bực, các lãnh đạo cục, huyện chủ yếu là người của Vương Trạch Vinh, đám lãnh đạo này bây giờ rất to gan, chỉ nghe Vương Trạch Vinh mà thôi. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự làm như vậy thì bọn họ dễ triển khai công tác hơn.

Vương Trạch Vinh cũng có chút bất đắc dĩ, các cán bộ Thường Hồng rất thông minh, thấy mình đang lên thì đều nghiêng về phía mình, đây là điều hắn không muốn thấy:

- Thị ủy chỉ cần nắm giữ phương hướng là được, công tác do mọi người cùng làm, các đồng chí không nên đổ hết công việc vào tôi chứ. Bắt đầu từ hôm nay tôi hy vọng thấy ai đến chỗ tôi báo cáo. Trong phạm vi quyền hạn công việc của các đồng chí thì cứ đi làm. Nhấn mạnh một điểm đến chỗ tôi báo cáo ngoài các đồng chí thì ngoài việc rất quan trọng mà phòng ban, đơn vị hoặc các đồng chí không giải quyết được mà thôi.

Vương Trạch Vinh biết bây giờ mình đang là tâm điểm chú ý, đã có người nói mình không để ý đến ai, quyết không thể để cấp trên nghĩ mình như vậy. Hơn nữa Vương Trạch Vinh không phải kẻ nắm chặt quyền không buông. Trước kia hắn làm như vậy vì sợ không an toàn cho vị trí, bây giờ có nhiều sự trợ giúp thì hắn hoàn toàn có thể dồn tâm trí phát triển Thường Hồng. Nếu muốn phát triển Thường Hồng thì chỉ dựa vào một vài người là không được, phải tập hợp tất cả mọi người.

Phó bí thư Các Vũ Tuấn cười ha hả nói:

- Công tác bên Ủy ban cũng có khó khăn nhất định, rất nhiều chuyện cần Bí thư Vương quyết định.

Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý của y nên xua tay nói:

- Đảng và chính quyền là hai mảng khác nhau, chính quyền phải mạnh dạn mà làm. Nếu ai không nghe lời thì nói với tôi.

Phùng Triêu Lâm thầm mắng lãnh đạo chủ yếu các cục đều là người của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh sẽ làm gì người của hắn?

Vương Trạch Vinh lần này thật sự muốn buông quyền, trước kia hắn nghĩ việc gì cũng phải khống chế trong tay. Lần này sau khi Tổng bí thư đến thì Vương Trạch Vinh có nhận định mới, một lãnh đạo không cần khống chế mọi quyền lực trong tay, phải biết cách buông quyền thích hợp. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng hiểu buông quyền không phải để quyền lực chạy đi, mà là thích hợp buông cho người bên dưới có quyền lực thì bọn họ sẽ càng tích cực trong công tác.

Vương Trạch Vinh biết địa vị mình ở Thường Hồng không ai dao động được, như vậy buông chút quyền để kích thích mọi người sẽ tốt cho Thường Hồng.

Hội nghị hôm nay Vương Trạch Vinh chỉ tỏ thái độ mà thôi. Mặc dù biết mọi người không quá tin lời mình nhưng hắn đã quyết định ở tình hình bình thường sẽ không nhúng tay vào công tác của Ủy ban.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Thị trưởng Phùng, công tác trước tết chủ yếu do bên anh phụ trách, đối với người không nghe theo sự quản lý cần xử lý phải xử lý. Đây là phạm vi quyền hạn của các anh.

Phùng Triêu Lâm mặc dù không hiểu nguyên nhân sao Vương Trạch Vinh làm như vậy, nhưng đây là việc tốt của mình. Y gật đầu nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định bố trí tốt.

Sau khi Tổng bí thư nói như vậy, Phùng Triêu Lâm coi như không còn tâm tư đấu với Vương Trạch Vinh nữa.

Sau khi kết thúc hội nghị, Ngô Kim Thành liền đi theo Vương Trạch Vinh vào văn phòng của hắn.

- Bí thư Vương, tôi không hiểu mấy.

Vương Trạch Vinh mời y ngồi xuống rồi nói:

- Lão Ngô, Thị ủy khống chế phương hướng, không nhất định phải nắm mọi việc trong tay.

Ngô Kim Thành nói:

- Tôi lo lão Phùng.

Y mặc dù không nói gì nhưng Vương Trạch Vinh hiểu ý của y, đó chính là sợ thế lực của Phùng Triêu Lâm mạnh lên.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ủy ban phụ trách kinh tế, Đảng phụ trách cán bộ.

Ngô Kim Thành cười cười không nói gì. Vương Trạch Vinh chỉ cần khống chế tốt tài chính và phân công cán bộ trong tay thì Phùng Triêu Lâm chẳng làm gì được.

- Lão Cận và hai Phó bí thư nữa.

Ngô Kim Thành nhắc một câu.

Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì.

Đây đương nhiên là tâm bệnh của Vương Trạch Vinh. Là Bí thư thị ủy mà Trưởng ban tổ chức cán bộ lại không phải người của mình, ngay cả hai Phó bí thư cũng không phải người của mình, vấn đề này đã đến lúc giải quyết. Quyền lực Thị ủy phải hoàn toàn khống chế trong tay.

Ngô Kim Thành thấy Vương Trạch Vinh rất tự tin liền cười nói:

- Tôi đi trước. Đúng, Bí thư Vương, bây giờ có mấy tòa báo muốn phỏng vấn Bí thư. Bí thư có nhận phỏng vấn không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Các anh tiếp là được, công tác không phải do một mình tôi làm, mời bọn họ phỏng vấn những người ở bên dưới, tin rằng sẽ có nhiều tấm gương.

Nhìn Ngô Kim Thành đi ra, Vương Trạch Vinh cầm cầm chiếc bút trong tay. Là một Bí thư thị ủy, hắn cũng không thích suốt ngày nghe báo cáo mấy việc đâu đâu. Mặc dù điều này thể hiện rõ quyền lực của mình, nhưng hắn bây giờ không cần mấy thứ đó.

Bây giờ Vương Trạch Vinh cần là điều động tất cả lực lượng để phát triển Thường Hồng. Bây giờ cần nhờ Uông Nhật Thần giải quyết mấy Thường vụ thị ủy.

Hai Phó bí thư tạm thời không thể động, vậy xử lý Cận Hình Đào và Triệu Lâm Phân.

Vương Trạch Vinh biết mình còn công tác ở Thường Hồng vài năm, trong mấy năm nay thì cần có đội ngũ hết lòng vì công việc. Trong Thường vụ thị ủy còn có mấy người không đồng lòng với mình, muốn làm chuyện lớn thì phải loại bỏ bọn họ. Triệu Lâm Phân thì không thể bỏ qua, Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm diệt kẻ phản bội. Cận Hình Đào cũng phải đẩy, Vương Trạch Vinh cần một Trưởng ban tổ chức cán bộ là người của hắn.