Quan Khí​

Chương 756: Phùng Triêu Lâm thông minh




Trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Phong Vĩ đưa ra một phương án điều chỉnh nhân sự trong toàn tỉnh, trong này điều Tiền Hồng lên làm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Ngô Kim Thành điều lên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy làm Phó Trưởng phòng. Tào Tín Xuân điều đến thành phố Thanh Phong làm Phó bí thư Thị ủy.

Bây giờ thấy phương án này, mọi người đều giật mình mà nhìn Hà Vi Trạch và Tả Quốc Huy ngồi đó. Mấy thường vụ lựa chọn thái độ trung lập, việc này có chút phức tạp.

Kết quả khiến mọi người lo lắng. Phương án này không ngờ được người của Hà Vi Trạch và Tả Quốc Huy đồng ý, do mấy người trung lập nên đám Lâm đ*o Nguyên ở thế dưới, phương án này được thông qua.

Đừng nhìn hội nghị này bổ nhiệm mấy vấn đề không quan trọng, chấn động của nó là không nhỏ. Việc này đã thể hiện lực lượng Uông hệ bị yếu thế, đám Lâm đ*o Nguyên bị chèn ép.

Tin tức không ngừng được truyền đi.

Vương Trạch Vinh sau khi nghe được tin này chỉ cười cười, hắn đã sớm chuẩn bị với việc này. Tiền Hồng cùng Ngô Kim Thành có thể đến trong tỉnh, điều này cũng có lợi cho sự bố trí của hắn. Bây giờ Thường Hồng đạt thành tích lớn trong xây dựng, hơn nữa còn thành tích Thành phố công nghệ cao thì mình đủ cơ sở tiến tới.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng quan sát sự biến hoá của các cán bộ, việc này cũng là cơ hội để xem ai không kiên định nhảy ra.

Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát, cán bộ Thường Hồng cũng thầm bàn tán việc này, tin tức trên tỉnh làm mọi người khó có thể dò xét.

Một hội nghị nghiên cứu ba nhân sự ở Thường Hồng làm người ta khó hiểu. Ba Thường vụ thị ủy Thường Hồng được điều đi mà không kịp thời nghiên cứu người tiến vào, trên tỉnh có ý gì?

Sau khi biết tin đám Tào Tín Xuân sẽ đi, các cán bộ Thường Hồng đều ngây dại. Thường Hồng đang cần cán bộ thì sao lại có ba người rời đi? Trong ba người này thì ngoài Tào Tín Xuân ra, hai người còn lại đều của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Tỉnh ủy điều người của Vương Trạch Vinh đi, mục đích là gì?

Phùng Triêu Lâm đang ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ. Trên tỉnh điều động nhân viên Thường Hồng làm y khá động tâm. Nói thật y vẫn muốn đấu với Vương Trạch Vinh, đáng tiếc y không có chỗ dựa mạnh như Vương Trạch Vinh. Bây giờ trên tỉnh không biết vì nguyên nhân gì mà điều chỉnh nhân viên Thường Hồng.

Phùng Triêu Lâm không ngừng hút thuốc, y nghĩ đến tình hình sẽ diễn ra sau khi ba người rời đi. Nếu mượn cơ hội đưa người của mình vào thường vụ thì có lẽ tiếng nói của mình sẽ tăng lên nhiều.

- Thị trưởng, Phó bí thư Các tới.

Thư ký đi vào nhỏ giọng nói.

Nghe thấy Các Vũ Tuấn đến, Phùng Triêu Lâm không khỏi thầm than. Từ lần trước không đứng về phía Các Vũ Tuấn, Các Vũ Tuấn đã xa cách với mình, hôm nay đến chính là vì việc ba người kia.

- Mời anh ta vào.

Phùng Triêu Lâm nói xong liền đứng dậy.

Bắt tay Các Vũ Tuấn, Phùng Triêu Lâm cười nói:

- Lão Các, có chuyện gì thế?

- Ha ha, trên tỉnh thoáng cái điều đi ba thường vụ của Thường Hồng, áp lực công việc rất lớn.

Mời Các Vũ Tuấn ngồi xuống, Phùng Triêu Lâm đưa cho đối phương điếu thuốc.

- Ừ, thành phố phải mau chóng xin Tỉnh ủy bổ sung mới được. Lão Tào đi, công tác bên Ủy ban lập tức trở nên áp lực.

- Không thể, lão Phùng, việc này anh phải đề nghị với Tỉnh ủy mới được, nhất định phải phái cán bộ có năng lực tới.

Nghe Các Vũ Tuấn nói như vậy, Phùng Triêu Lâm nói:

- Việc này Bí thư Vương sẽ suy nghĩ, chúng tôi chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.

- Lão Phùng, ở đây không có người ngoài, tôi sẽ nói thật với anh. Thường Hồng không thể tiếp tục như vậy, Ủy ban phải có quyền lên tiếng nhất định mới được. Lần này Tỉnh ủy có lẽ thấy vấn đề ở Thường Hồng nên mới điều chỉnh như thế. Chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Phùng Triêu Lâm nghe thấy thế lại không hề kích động như trước.

Từ từ hút thuốc, Phùng Triêu Lâm thầm tính toán. Trong thường vụ thì hai người của Vương Trạch Vinh đi, Vương Trạch Vinh nắm giữ bốn người Hàn Chính Cương, Quách Thư Quân, Sử Chí Hòa, Hoàng Như Tú, tổng cộng là năm phiếu. Về phần Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng kia thì khó nói, y bình thường đều đứng trung lập, Trương Chấn Trung, Dư Bội Luân cũng trung lập. Như vậy chỉ còn Các Vũ Tuấn, Lưu Gia Hà, Cận Hình Đào và mình là bốn phiếu, việc này rất nguy hiểm.

Sau khi đấu với Vương Trạch Vinh mấy lần, Phùng Triêu Lâm thông minh hơn nhiều, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bề ngoài. Trước kia mình nghĩ quá đơn giản, nghĩ rằng có thể đánh ngã Vương Trạch Vinh, mình sẽ lên, bây giờ xem ra là không thể. Dù Vương Trạch Vinh ngã, mình bây giờ không có chỗ dựa mạnh thì cấp trên sao có thể đồng ý để mình thay thế.

Phùng Triêu Lâm đoán việc này là không thể, có lẽ cấp trên lấy lý do mình đấu với Vương Trạch Vinh mà điều mình đi.

Có lẽ đoán được ý của Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn nói:

- Trần Bảo Hàng có thể tranh thủ được, đồng chí Sử Chí Hòa cũng có thể tranh thủ.

- Lão Các, hôm nay dậy hơi lạnh, tôi đi nghỉ chút vậy.

Phùng Triêu Lâm cảm thấy mình không thể xác định nên đành nói như thế.

- Ha ha, lão Phùng, sức khỏe rất quan trọng.

Các Vũ Tuấn cười cười rồi đứng lên. Đối với thái độ này của Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn rất bực mình.

Sau khi hai người bắt tay, Phùng Triêu Lâm ra khỏi văn phòng mình.

Ngay khi Phùng Triêu Lâm vừa đi, Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nói Các Vũ Tuấn đã đến văn phòng Phùng Triêu Lâm.

Phùng Triêu Lâm trực tiếp về nhà.

Ngồi trên sô pha suy nghĩ rất nhiều về mấy lần đấu mà thất bại.

Tình huống lần này sẽ như thế nào? Phùng Triêu Lâm cảm thấy việc này làm y có chút buồn bực.

Hút mấy điếu thuốc, Phùng Triêu Lâm quyết định không đụng vào Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này có chỗ dựa là phó Thủ tướng, mình không thể va chạm. Cho dù mấy tên trên Tỉnh ủy muốn đối phó Vương Trạch Vinh, mình cũng không nên xen vào. Vương Trạch Vinh dù thắng hay bại thì cũng không ngã. Đây là suy nghĩ của Phùng Triêu Lâm. Nhìn Phú Thì Cách có thể thấy có một chỗ dựa là rất quan trọng.

Cẩn thận suy nghĩ việc này, Phùng Triêu Lâm đột nhiên có một suy nghĩ mới, nếu không thể đấu thì sao không hòa giải?

Sau khi có suy nghĩ này, Phùng Triêu Lâm không biết sao thấy rất thoải mái.

- Bố, sao hôm nay bố về sớm thế?

Con y Phùng Bảo Quân vừa vào thấy ông bố liền hỏi.

- Sao con về sớm như vậy?

Phùng Triêu Lâm hỏi.

- Bọn con họp lớp.

Phùng Bảo Quân nói.

Nghe thấy thế, Phùng Triêu Lâm gật đầu nói:

- Bạn học tụ tập là chuyện tốt, có nhiều bạn mới tốt.

- Mấy người trước kia thường xuyên đánh nhau nhưng không biết sao bây giờ mọi người lại thấy buồn cười vì hành vi trước đây của mình. Bây giờ nghĩ lại bạn học cùng lớp thì đấu nhau làm gì?

Phùng Triêu Lâm nghe vậy không khỏi chấn động, lời của Phùng Bảo Quân đã xua tan mây mù trước mắt y.

Phùng Triêu Lâm biết vấn đề của mình. Y có năng lực, quan trọng là không có chỗ dựa mạnh. Nếu tiếp tục đấu với Vương Trạch Vinh thì sẽ không có chỗ tốt gì. Bây giờ người trên tỉnh có vẻ muốn động Vương Trạch Vinh nhưng thoạt nhìn hiệu quả không lớn. Mình mà xen vào thì không tốt.

Xem ra nên học Dư Bội Luân.

Nghĩ đến chuyện mà Các Vũ Tuấn nói hôm nay, mục đích của y chính là muốn mình đấu với Vương Trạch Vinh. Việc này mình phải đứng ngoài xem mới được. Chỉ cần vùi đầu vào công việc, không quan tâm đến các việc khác.

Vương Trạch Vinh lúc này đang nghĩ đến việc trên tỉnh yêu cầu Thị ủy Thường Hồng đưa ra danh sách.

Lần này Tỉnh ủy yêu cầu do Thường Hồng cung cấp bản báo cáo về nhân viên bổ sung vào thường vụ.

Vương Trạch Vinh rất coi trọng việc này, có lẽ có người trên tỉnh muốn thông qua mà tìm hiểu tình huống Thường Hồng, sau đó bắt đầu có điều chỉnh.

Hai người của mình đi thì phải tăng thêm thực lực của mình mới được.

- Lão Trần, mai theo tôi đến Chương Huyện một chút.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng. Hắn muốn hiểu rõ thái độ của Trần Bảo Hàng.