Quan Khí​

Chương 889: Rung động




Trong biệt thự Uông gia ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh vừa hướng dẫn Thái cực quyền cho mấy ông lão.

Hôm nay Vương Trạch Vinh được Uông Nhật Thần kéo tới nói là hướng dẫn mấy ông lão Thái cực quyền. Hắn đến thì thấy đều là các ông lão mình đã dạy, hôm nay mọi người tập rất nghiêm túc.

Mỗi ông lão đều mang theo nhân viên phục vụ, sau khi luyện xong thì mọi người rửa mặt rồi ngồi xuống nói chuyện.

- Hôm nay được sư phụ Tiểu Vương hướng dẫn thì mới phát hiện trước kia đã luyện nhầm không ít, bây giờ luyện theo phương pháp này khiến cả người thoải mái.

Bố Thủ tướng nói.

Bố Tổng tham mưu trưởng cười ha hả nói:

- Tôi thấy Thái cực quyền Trạch Vinh dạy rất lợi hại. Chứng phong thấp của tôi cũng đỡ nhiều.

Nghe mọi người nói chuyện, Vương Trạch Vinh chỉ cười cười ngồi bên. Các ông lão này mặc dù đã lui nhưng con cái bọn họ rất có quyền lực. Các ông lão này gọi Vương Trạch Vinh khá loạn.

Uông Nhật Thần nói:

- Mấy ông, tôi không nói nhảm. Nói vậy mọi người cũng biết tình huống của Trạch Vinh gần đây rồi đó, mọi người phải đứng ra làm chủ mới được.

Uông Nhật Thần nói, mặc dù ông không cao tuổi bằng những người ở đây nhưng mọi người đều đã về hưu nên khá quen thuộc.

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất kích động. Hắn bây giờ mới biết ông gọi mình tới để giải quyết chuyện kia.

Khương lão – cựu phó Thủ tướng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Việc này tôi cũng nghe nói, đúng là quá đáng. Sửa mộ thôi mà cũng lấy ra làm chuyện. Theo tôi biết bây giờ người giàu ở Trung Quốc làm mộ thành lâu đài, nhà nào cũng đấu nhau. Mộ tổ nhà Trạch Vinh không hề quá chút nào, so sánh với các ngôi mộ đẹp khác ở đó thì rất bình thường. Hơn nữa đây là do bố Trạch Vinh làm, vậy mà lấy đó để công kích Trạch Vinh.

- Mẹ nó chứ, tính Đảng bây giờ nhất định phải sửa lại. Quan chức bao gái, quan hệ nam nữ loạn lên, Trung ương bao lần nghiêm lệnh phải chống hủ bại. Không ngờ có người mượn việc này chụp mũ lung tung, chụp lên đầu Trạch Vinh, bọn họ cho rằng Ủy ban kỷ luật chúng ta để đó cho vui sao? Việc này không tra được ư?

Trương lão từng làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương mắng to.

Uông Nhật Thần nói:

- Có người luôn muốn gây chuyện, làm ra những lời đồn ảnh hưởng tới Lãnh đạo tỉnh ủy, hành vi này không thể tiếp tục. Hôm nay nhằm vào Trạch Vinh, ngày mai nhằm vào Thủ tướng thì sao?

Nghe như vậy, bố Thủ tướng liền nhíu mày.

Chu lão từng giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương nói:

- Đừng xem thường sức mạnh dư luận. Bây giờ trên mạng có đủ thứ, một nội dung nhỏ sẽ mang tới phiền phức không hề nhỏ. Tôi đã đọc bài viết thì tuy không chỉ đích danh nhưng chỉ cần tìm kiếm là biết ngay ám chỉ vào Trạch Vinh. Lần này tuy nói đã kiểm soát nhanh, không mở rộng nhưng cũng là bài học đối với chúng ta. Dư luận trên mạng không thể mất khống chế, nhất định phải tăng cường giám sát. Lần này có kẻ lợi dụng mạng mà nhằm vào Trạch Vinh, hiện tượng này không thể tái diễn.

Các ông lão không ngừng tiến hành thảo luận về vấn đề quốc gia. Vì một quan điểm mà có hai ông lão tranh cãi nhau một trận.

Uông Nhật Thần còn nói thêm:

- Mọi người không nên tranh luận, hôm nay mọi người ngồi đây thì tôi nói thẳng. Việc này theo tôi biết thì do Lưu gia phái người tới tỉnh Sơn Nam làm ra. Các ông nói xem, nếu Trạch Vinh thật sự có vài vấn đề, bọn họ có thể mượn việc này mà làm lớn chuyện. Hành vi này là như thế nào?

Bố Thủ tướng lúc này nghiêm túc nói:

- Hiện tượng này không thể bỏ qua.

Trương lão cũng nói:

- Mấy tên Lưu gia này không làm việc ngay thẳng lại dùng mấy trò này mà làm loạn.

Bố Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương đặt chén trà xuống rồi nói:

- Trên không chính, dưới sẽ loạn.

Vương Trạch Vinh ngồi đó nghe các ông lão nói chuyện, hắn không ngờ các ông lão không hề e ngại mà trực tiếp phê bình đám người quyền thế. bây giờ hắn mới biết lực lượng của mình là quá nhỏ so với mấy ông lão.

Bố Thủ tướng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Sư phụ Tiểu Vương không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần hết lòng công tác thì tổ chức sẽ thấy rõ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ở việc này tôi cũng có điểm không đúng, không ngăn bố tôi sửa mộ. Hơn nữa tôi còn muốn đi tảo mộ nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Chu lão nói:

- Tảo mộ là lễ hiếu, phong tục dân gian phải giữ. Cậu đi tảo mộ không sai, tôi không tin Lưu Giang kia không đi tảo mộ.

Đây là nhằm thẳng vào Lưu Giang. Vương Trạch Vinh có chút giật mình, Chu lão mặc dù lui ra nhưng giọng điệu không đổi.

Trương lão nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Việc này cậu phải suy nghĩ rằng một lãnh đạo cao cấp của Đảng cần phải chấp nhận các phương diện giám sát, có người giám sát cũng tốt.

Ông nhìn mấy ông lão khác mà nói:

- Xem ra mấy chúng ta cũng nên ra mặt nếu không tất cả đều học theo thì ảnh hưởng rất không tốt.

Tiễn các ông lão đi, Uông Nhật Thần ngồi xuống nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần nói:

- Lần này Trung ương nhất định có động tác mạnh. Lưu Giang mặc dù có thể không là chủ mưu nhưng cứ để Lưu gia như vậy thì sẽ bất lợi cho sự phát triển của cháu. Việc này cháu không cần tham gia vào. Ông sẽ nghiên cứu với Hạng Nam.

Thời gian sau đó Vương Trạch Vinh đã bắt đầu cuộc sống học tập ở trường Đảng trung ương.

Mặc dù đi học nhưng Vương Trạch Vinh vẫn chú ý tình hình ở Bắc Kinh.

Lữ Hàm Yên bây giờ đã rời khỏi công tác mà vào tập đoàn Hạng gia giữ chức phó tổng giám đốc.

Trong nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cùng mấy người ăn cơm thì thấy Hạng Nam về.

Vẻ mặt Hạng Nam hôm nay rất tốt, vào cửa ông nhìn mọi người rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Lưu Giang bị bệnh nên lui.

Hả.

Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên, hắn không ngờ mới chút thời gian mà Lưu Giang đã mất chức.

Vương Trạch Vinh gật đầu và không hỏi gì. Cấp bậc của hắn bây giờ chưa đủ tầm để quan tâm chuyện này.

Mặc dù không nói gì nhưng Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến ảnh hưởng của việc này. Lưu Giang lui ra, Lưu gia đã không có chỗ dựa lớn nhất. Lưu gia bây giờ không còn bao uy hiếp với Hạng gia.

Nghĩ đến đám người Lưu Nhược Bình, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là cơ hội tốt.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh và không nói gì. Ông nói cho Vương Trạch Vinh mục đích chính là có ý để hắn liên lạc đám bạn thiếu gia Bắc Kinh. Tin rằng đám thiếu gia kia sẽ không bỏ qua lợi ích của Lưu gia.

Vương Trạch Vinh lập tức hẹn đám người Ngô Uy Hoa.

Đây là lần đầu Vương Trạch Vinh chủ động hẹn bọn họ.

Trong một câu lạc bộ sang trọng của Hạng Định, Vương Trạch Vinh gặp bọn họ ở đây.

Bây giờ Hạng gia đã khác trước, sau khi Hạng Nam dựa vào Tổng bí thư, lực lượng Hạng gia phát triển nhanh. Hơn nữa còn quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần, đám thiếu gia nghe thấy Vương Trạch Vinh mời liền đến hết.

Ngô Uy Hoa đã không còn khí thế như trước. Sau khi bố y về hưu thì Ngô gia đã không được như trước.

- Vương ca, anh rốt cuộc chủ động mời mọi người.

Ngô Uy Hoa vừa cười vừa nói.

Vương Tú Toàn cũng nói:

- Muốn ăn cơm Vương ca mời đúng là khó. Nghe Vương ca mời ăn cơm, tôi lập tức tới ngay.

Thấy mọi người đã tới, Vương Trạch Vinh nói:

- Hôm nay tôi nhận được tin Lưu Giang bị bệnh mà về.

Nghe thấy như vậy, mặc kệ có biết việc này không nhưng mọi người đều sáng mắt lên. Bọn họ hiểu rõ tình hình ở Bắc Kinh, nếu như không vì nguyên nhân đặc biệt thì Lưu Giang sẽ không thể lui ra nhanh như vậy. Bây giờ y đột nhiên vì bệnh mà lui thì nói rõ vấn đề đó là thất bại trong tranh đấu.

Đối với chuyện nhằm vào Vương Trạch Vinh thời gian trước, mọi người cũng biết một chút, cũng biết là do người Lưu gia làm ra. bây giờ nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh mời ăn, mọi người đều hiểu ý của hắn.

Vương Trạch Vinh nói xong liền không nói gì nữa mà ngồi đó cười cười nhìn đám thiếu gia.

Vương ca cười nói:

- Vương ca, Lưu gia mấy năm nay làm ăn lớn, khống chế ba công ty trên thị trường chứng khoán trong tay, tôi thấy đây là cơ hội.

Vương ca nói như vậy, đám thiếu gia khác đều bàn tán về sản nghiệp của Lưu gia.

Nghe bọn họ tranh luận, Vương Trạch Vinh mới phát hiện sản nghiệp của Lưu gia còn lớn hơn cả Hạng gia.

Vương Trạch Vinh ngồi đó nghe mọi người bàn tán thì đám thiếu gia cũng rất kinh ngạc. bọn họ thật không ngờ lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh lại lớn như vậy. Từ khi chuyện xảy ra, mọi người đều thầm đoán diễn biến tiếp theo. Thấy Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ gì mà đến trường Đảng trung ương học tập, mọi người vốn nghĩ việc không thể giải quyết. Nhưng bây giờ nghe thấy Lưu Giang phải lui, mọi người nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác. Kết quả đối đầu với Vương Trạch Vinh rõ ràng rồi. Lưu Giang là Ủy viên Bộ Chính trị mà còn mất chức, còn chuyện gì Vương Trạch Vinh không làm được?

Bởi vì kính trọng Vương Trạch Vinh nên mọi người suy nghĩ đến mục đích thật khi Vương Trạch Vinh mời dùng bữa. Lưu gia nhất định phải đánh ngã đến độ không thể xoay người.