Quan Khí​

Chương 965: Bắt Thiết Dũng Nghị




Vấn đề của Tư Mã Sơn là trung tâm mọi việc. Bây giờ y bị như vậy thì cũng không thể vì thế mà bỏ qua. Vương Trạch Vinh tin Trung ương cũng có suy nghĩ này. Bây giờ đối với hắn chính là một cơ hội. Không có Tư Mã Sơn cản trở thì việc điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cổ Duy Thành rất thông minh. Y biết tình hình của mình. Vừa mới đến mà tình hình Bắc Dương đã rất phức tạp như vậy, y quyết định lấy cớ chưa làm xong thủ tục bàn giao ở tỉnh Lĩnh Nam nên hai hôm sau chạy về Lĩnh Nam, giao hết công tác Đảng cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đúng là bất đắc dĩ với Cổ Duy Thành này. Tên này rõ ràng là không muốn nhúng tay đến tình hình Bắc Dương. Nhìn Cổ Duy Thành rời đi, Vương Trạch Vinh biết không thể dựa vào Cổ Duy Thành, việc chỉ có thể do mình tự làm.

Chuyện Tỉnh Bắc Dương không bởi vì Tư Mã Sơn rời đi mà dễ xử lý. Vương Trạch Vinh có một cảm giác đó là người của Tư Mã Sơn tại Tỉnh Bắc Dương càng thêm đoàn kết. Ngay cả đám người Chu Kiến Đào cũng đã đứng về phía Tư Mã hệ.

Đối với việc lần trước mình chút nữa bị ám sát, Vương Trạch Vinh rất quan tâm. Thông qua tra hỏi Vương Trạch Vinh biết kẻ làm như vậy là Thiết Dũng Nghị. Nghĩ đến lâu như vậy mà không bắt được Thiết Dũng Nghị dù y bị truy nã trong cả nước. Vương Trạch Vinh gọi điện hỏi tình hình ở chỗ Mạc Đại Bưu.

Vương Trạch Vinh vừa gọi cho Mạc Đại Bưu, Mạc Đại Bưu đã lớn tiếng nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi nhận được nguồn tin rất quan trọng và đang vây bắt Thiết Dũng Nghị.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền rất vui mà nói:

- Nhất định phải bắt sống, trong tay y nắm rất nhiều thứ.

Mạc Đại Bưu nói:

- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định bắt được y.

Bỏ điện thoại xuống, Vương Trạch Vinh suy nghĩ về tình hình của Thiết Dũng Nghị. Từ đủ tình hình có thể thấy Thiết Dũng Nghị là một nhân vật rất quan trọng, trong tay y nhất định khống chế rất nhiều chứng cứ. Tư Mã Sơn có quan hệ với y, không ít lãnh đạo thành phố Xuân Dương có quan hệ tới y. Nếu có thể bắt được y thì sẽ rất nhiều thứ ở Bắc Dương lộ ra.

Đối với một vài chứng cứ đã có, Vương Trạch Vinh không hài lòng mấy. Người bên dưới dính không ít nhưng những người trên tỉnh lại không lộ nhiều. Tuy nói từ từ tra xét cũng sẽ có hiệu quả nhưng Vương Trạch Vinh hy vọng có đột phá lớn.

- Bí thư Vương, trong thành phố có không ít văn bản cần ngài ký, tôi có nên mang tới không?

Trưởng ban thư ký Thị ủy Trâu Tùng Diệu gọi tới.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, người phụ nữ này nóng nảy rồi. Từ giọng của ả có thể thấy rất nhẹ nhàng, ả chưa bao giờ nói chuyện như vậy với hắn.

Sau khi Tư Mã Sơn bị thực vật, quan trường Bắc Dương đang thay đổi. Người của Mạc Đại Bưu bắt đầu tính toán, Xuân Dương cũng là như vậy. Trưởng ban Tuyên giáo Dương Kế Thuận trước đó một ngày đã đến nhà Vương Trạch Vinh tỏ vẻ dựa vào. Bây giờ Trâu Tùng Diệu cũng gọi tới.

- Chị đưa tới cho tôi.

Vương Trạch Vinh nghĩ ả cũng là Thường vụ thị ủy nên thu vào cũng được.

Không lâu sau Trâu Tùng Diệu đã mang theo một tập văn bản vào. Thấy ả nhanh như vậy đã tới, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Trâu Tùng Diệu này nhất định đã sớm chờ bên ngoài Tỉnh ủy.

- Bí thư Vương, đây đều là văn bản cần ngài ký tên, tôi đã sửa lại một chút, mời ngài xem.

Trâu Tùng Diệu cười nói.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua thì thấy hôm nay Trâu Tùng Diệu rất chú ý ăn mặc.

Trâu Tùng Diệu mặc chiếc váy công chức, cổ áo màu trắng lộ rõ chiếc cổ trắng nõn ra. Thú vị nhất là ả còn đeo chiếc dây chuyền rất đẹp, lúc đưa văn kiện còn cố tình lộ khe sâu ra.

Dáng người đẫy đà uyển chuyện lộ rõ sự quyến rũ.

Trâu Tùng Diệu này đúng là khá quyến rũ.

Vương Trạch Vinh không hề động tâm, hắn chỉ vào bàn rồi nói:

- Chị để đó.

Hôm nay Trâu Tùng Diệu mới sáng sớm đã đến và suy nghĩ cẩn thận. Ả thấy Tư Mã Sơn ngã xuống liền sợ hãi.

Trâu Tùng Diệu có thể ngồi lên vị trí này thì cũng có điểm hơn người của mình. Năng lực chính của ả là nhìn nhận và quan sát. Mới đầu ả còn giở trò lắc lư, theo suy nghĩ của ả Vương Trạch Vinh dù muốn làm gì ở Bắc Dương cũng không dễ dàng, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian. Trong lòng ả coi trọng Tư Mã Sơn hơn.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Tư Mã Sơn không ngờ bị Trung ương điều chỉnh, hơn nữa còn thành người thực vật.

Chuyện Tư Mã Sơn tự sát đã không là bí mật đối với cán bộ Tỉnh Bắc Dương. Ả không ngờ Vương Trạch Vinh đã khiến Tư Mã Sơn phải tự sát, từ việc này ả đã nhìn ra năng lực của Vương Trạch Vinh là rất mạnh, rất kinh khủng.

Nghĩ đến sự phát triển sau đây của Vương Trạch Vinh, Trâu Tùng Diệu có chút hối hận. Hối hận vì mình không thể dựa vào đối phương không Vương Trạch Vinh cần.

Thấy Bùi Vân Hoa bây giờ rất được Vương Trạch Vinh coi trọng, Trâu Tùng Diệu muốn đập đầu vào tường. Lúc ấy Vương Trạch Vinh đều tỏ ý muốn thu mình và Bùi Vân Hoa. Bùi Vân Hoa nắm được cơ hội, còn mình lại vẫn hy vọng vào Tư Mã Sơn.

Có khi ả còn nghĩ mình uống nhầm thuốc gì mà không đi quyến rũ người trẻ tuổi là Vương Trạch Vinh, lại đi quyến rũ lão già Tư Mã Sơn kia.

Trâu Tùng Diệu rất tự tin vào sự quyến rũ của mình, hôm nay còn rất chú ý ăn mặc trang điểm. Nhưng kết quả lại làm ả rất buồn bực. Vương Trạch Vinh này như không để ý đến sự tồn tại của ả. Trâu Tùng Diệu cảm thấy sự tự tin của mình đã không còn.

- Để đó là được, không có việc gì thì về làm việc đi.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

- Bí thư Vương, ngài từ từ xem. Nếu bận quá thì tôi sẽ tới lấy. Có chuyện thì ngài gọi cho tôi, tôi lập tức sẽ tới.

Trâu Tùng Diệu nói.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì nữa, Trâu Tùng Diệu cố ý nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt đầy quyến rũ, xoay người lắc mông đi ra.

Nhìn Trâu Tùng Diệu đóng cửa đi ra, Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm. Ai nói ả này không làm hắn động tâm? Ả đã cố dùng hết khả năng để quyến rũ mình, đặc biệt lúc đặt văn bản còn cố ý cúi thấp xuống cho mình nhìn thấy nửa ngực của ả. Vương Trạch Vinh cũng thấy chỗ đó rất được.

Vương Trạch Vinh lắc đầu cười khổ một tiếng. Mình có nhiều người phụ nữ như vậy nhưng mãi không có ai đến Xuân Dương, xem ra mình nhịn lâu quá rồi.

Đang khi Vương Trạch Vinh suy nghĩ thì Mạc Đại Bưu gọi tới.

Chỉ thấy Mạc Đại Bưu rất hưng phấn nói:

- Bí thư Vương, đã bắt được Thiết Dũng Nghị.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền vui vẻ nói:

- Có đồng chí cảnh sát nào bị thương không?

Vương Trạch Vinh biết Thiết Dũng Nghị không dễ bắt như vậy.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Mạc Đại Bưu nói:

- Thiết Dũng Nghị có súng nên quá trình vây bắt rất chu đáo. Chẳng qua cũng có một đồng chí bị thương nhưng không nặng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nhất định phải mời bác sĩ tốt nhất chữa trị. Đồng thời phải tăng cường canh gác Thiết Dũng Nghị, tôi sẽ lập tức báo cáo với tổ công tác Trung ương.

Vương Trạch Vinh liền gọi điện thông báo cho Cổ Kiến Sơn.

Biết Thiết Dũng Nghị đã bị bắt, Cổ Kiến Sơn cũng rất vui vẻ mà nói:

- Thiết Dũng Nghị là nhân vật rất quan trọng. Có thể bắt được y thì tốt quá. Chúng tôi lập tức phái người đến tiếp nhận Thiết Dũng Nghị.

Vương Trạch Vinh đề nghị:

- Tôi thấy Thiết Dũng Nghị rất quan trọng, có phải nên tạm thời phái quân đội đến canh gác không?

Vương Trạch Vinh cũng không thể yên tâm vào nhân viên Tỉnh Bắc Dương.

Cổ Kiến Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ý của anh rất quan trọng, tôi lập tức liên lac với Tư lệnh Quân khu Lý Mộng Sơn.

Vương Trạch Vinh sau khi gọi xong liền ngồi đó mà nghe ngóng tin tức. Hắn biết Thiết Dũng Nghị rất quan trọng, nếu để những người kia biết Thiết Dũng Nghị bị bắt thì sao có thể ngồi yên.

Đến khi Mạc Đại Bưu gọi tới nói do Cổ Kiến Sơn dẫn theo một đội lính tới mang Thiết Dũng Nghị đi, Vương Trạch Vinh mới yên tâm.

Nhìn bầu trời âm u bên ngoài, Vương Trạch Vinh biết làn sương mù che phủ Bắc Dương sắp được vạch ra.