Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Quyển 1 - Chương 3




Đày đọa người ngã ngựa đổ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa được ngự y tới, thu xếp thỏa đáng cho Lưu Quan.

Trở lại vương phủ, giở điểm công phu mày mò mà tìm được về gian phòng của mình, ta vừa thấy thật may là thân thể Phạm Cửu Tiêu cường tráng, lại chịu luyện tập thường xuyên, nên mới có thể gắng gượng vượt qua được cái ngày sóng gió thay đổi quá nhanh này, lại vừa lo không biết tên dâm long này nợ bao nhiêu nghiệp chướng nữa, may mà hắn chỉ hứng thú trên thân nam nhân, bằng không hài tử của hắn chắc cũng phải xếp được một hàng từ vương phủ ra hết cổng thành mất…

Nằm vật xuống giường, nhãn tình mệt mỏi uể oải, nhưng thần trí lại càng lúc càng thanh tỉnh.

Ta bắt đầu tĩnh tâm mà suy xét lại tình cảnh trước mắt, Phạm Cửu Tiêu lúc này là Tứ hoàng thúc của Hoàng Đế, Đương Kim Thánh Thượng là hài tử của đại ca đã băng hà của Phạm Cửu Tiêu…

Phụ hoàng của Phạm Cửu Tiêu có tất cả là sáu người con, người con cả Phạm Cửu Thành là Thái tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, cai trị trong mười năm, trước lúc băng hà lưu lại một nhi tử lúc đấy được mười hai tuổi, thọ ba mươi ba tuổi, lớn hơn Phạm Cửu Tiêu mười hai tuổi. Sau khi hắn chết, Phạm Cửu Tiêu tuy mới hai mươi mốt tuổi, nhưng mẫu thân hắn là Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là mẫu thân của tiên đế, tay cầm quyền lực, lại vì lâm nguy thụ mệnh [ tính mạng lâm nguy ] mà thay quyền triều chính. Thái Hoàng Thái Hậu lại là một người thanh tâm quả dục [ trong sạch, thuần khiết ] , vậy nên rất nhanh, thế lực triều đình hết thảy đều rơi vào tay của Phạm Cửu Tiêu.

Nhị ca và ngũ đệ của Phạm Cửu Tiêu thì cùng chết trẻ, không mấy ấn tượng…

Giờ chỉ còn lại gã mạt đệ trăm phương ngàn kế muốn hãm hại hắn, đứng hàng thứ sáu, Linh Vương Phạm Cửu Sùng, năm nay chừng hai mươi tuổi, cùng với tam ca Phạm Cửu Hâm hơn hắn bốn tuổi, năm nay vừa vặn hai mươi bảy. Bất quá càng cố nghĩ đến Phạm Cửu Hâm thì đầu óc lại càng thêm hỗn loạn, tựa như bị ngăn cách bởi một màn sương trắng, ta nhớ được đại khái là tam ca tựa hồ là bị Phạm Cửu Tiêu giam cầm trong Dự Vương phủ, không được phép ra ngoài. Nhưng càng nhiều thông tin thì lại càng thêm rối loạn… Còn muốn đào bới sâu thêm mấy chuyện trong đầu, ta vừa mới nhắm mắt lại, còn chưa kịp làm gì đã bị gã gia nhân kinh hoảng phá cửa làm đứt đoạn mạch suy nghĩ.

“Không, Không ổn rồi! Vương gia! Xảy ra chuyện –”

“…” Không phải vậy chứ! Phạm Cửu Tiêu thật có năng suất, sóng này chưa lặng, sóng khác đã lại tới rồi. Lão Thiên Gia a, ta đúng là có hơi oán giận cuộc sống sinh viên buồn chán, nhưng người cũng đâu cần thiết đem hết rắc rối trong một đời đổ hết lên một ngày chứ?

Cam chịu chấp nhận, ta lười biếng ngồi dậy, còn chưa kịp hỏi hảo nam nhân nào gặp rủi ro, mỹ nam nào gặp tai nạn, đã thấy tên gia nhân luống cuống bẩm một chuyện khiến ta phẫn nộ cực hạn: “Vương gia! Không xong rồi! Cỗ, cỗ thi thể người mang về — biến, biến mất rồi!”

“Đường Mật… Ngươi…” Chắp hai tay sau lưng đứng cạnh quan tài. Ta thần sắc căng thẳng, tay nắm chặt run lên. Bên trong quan tại rỗng tuếch chỉ còn dòng nước tanh hôi lưu lại, thi thể “Đồ Lâm” đã không cánh mà bay. Trong nháy mắt, ta nghĩ ngay đến một người nào đó có khả năng đã dùng thứ mà võ hiệp tiểu thuyết gọi là “Hóa thi thủy”, giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích [ phi tang xác chết hủy chứng cớ ], phiêu bạt giang hồ để tìm kiếm mấy thứ thiết yếu cho độc dược. Chỉ là không biết kẻ nào to gan lớn mật như vậy. dám ngang nhiên công khai hạ độc thủ lên thi thể “Đồ Lâm” ái nhân của ta!?

Thầm suy nghĩ giản lược đi một số khả năng, ta phải tìm ra đáp án.

Lần cuối cùng nhìn thấy thi thể, chỉ có Đường Mật cùng ta ở đây.

Đường Mật lại là thiếu chủ của Đường Môn, mà Đường Môn lại nổi danh với độc môn và ám khí.

Đường Mật ghen ghét Đồ Lâm đã đoạt mất của hắn danh tiếng, mà hắn ở võ lâm, Phạm Cửu Tiêu ở triều đình, mỗi người một phương, liều mạng đánh bừa thể nào cũng lưỡng bại câu thương… Vậy nên, Đường Mật mới có gan ngang nhiên đối đầu với Phạm Cửu Tiêu…

Nói tóm lại, Đường Mật nhất định là hung thủ!

Không sai, tên kia hạ thủ xong bỏ chạy, trốn vào giang hồ như vậy khả sẽ khiến ta tiêu hao nhiều thời gian cùng với nhân lực, vật lực mới tìm được hắn. Hắn thì có thể chạy trốn, nhưng có người thì không thể chạy được! Hanh hanh, ta mà không tìm ngươi báo thù, thì ta tìm gã Linh Vương đã bắn “ta” thành con nhím xả giận là được rồi a! Đắc chí cười ám muội, ta vừa mới chân trước chân sau bước ra khỏi cửa, thì đã thấy gã gia nô tay cầm thiệp mời đạm hương thơm mát đưa tới: “Vương gia xin dừng bước! Tam Vương gia thỉnh mời người đến Dự Vương phủ…”

“Bảo hắn chờ, bản vương hiện có việc khác cần giải quyết!” Lạnh lùng đáp lại, ta liền xoay người muốn rời đi, nhưng người kia liền không chút siểm nịnh mà đứng chắn lối đi của ta: “Vương gia, Tam vương gia có nói, nếu người muốn khởi binh vấn tội Linh Vương, thì càng phải thỉnh người đến phủ uống chén trà đã.”

“… Ta?” Hắn là con giun đi guốc trong bụng ta sao!? Cớ sao cái ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu, đối phương đã sớm phân phó rồi? Cái này chắc hẳn có liên quan đến việc Phạm Cửu Tiêu tận lực phong tỏa ký ức lại, hẳn là có ý tứ. Hắn thắng… Dự Vương gia này thực khiến ta thấy có hứng thú. Thay đổi lộ trình, đi tới Dự vương phủ, ta ngồi ngay ngắn trong kiệu cố gắng nhớ lại cái ký ức đã bị ngăn trở kia, muốn tìm kiếm thêm chút thông tin về cái người tam ca kia, nhưng thẳng đến khi kiệu dừng, ấn tượng của ta với Dự Vương, chính là vẫn lờ mờ, trăng soi đáy nước, không thể minh bạch điều gì… “Thỉnh Tứ Vương gia, Tam Vương gia đợi người ở Cầm thai đã lâu.” Theo ký ức, thì bên Dự Vương gia tầng tầng lớp lớp thủ binh đều là thủ hạ của Phạm Cửu Tiêu, tiếp đó, tiến vào vương phủ bài trí thanh lệ, ta trái lại cảm thấy nơi này lại lạnh lẽo vô cùng. Cơ thể theo bản năng lại không cảm thấy chút sợ hãi nào, cũng không có địch ý, nhưng lại rất căng thẳng, dây thần kinh căng lên vì đề phòng. Chính là Phạm Cửu Tiêu nắm trong tay quân triều quyền lực to lớn, sao lại cảm thấy e ngại một tù nhân đã bị chính mình giam cầm bao lâu nay?

Trong lòng hoài nghi mãi không giải thích được, ta theo tên gia nhân dẫn đường đi vòng qua chủ ốc [ phòng chính ], đập vào mắt mảnh cây cối xanh um tươi tốt, chắc hẳn đây là Cầm thai rồi. Qủa nhiên là một nơi phong nhã, giả sơn điệp thạch [ các ngọn giả sơn trùng trừng ], nước biếc lượn quanh…

Bối cảnh vũ đài bài trí thực hài hòa. Cổ hương cổ sắc, cao sơn lưu thủy, có thể nói là có một trên đời.

Cười cười đánh trống lảng, ta trong ngực tự nhủ phải cứng cỏi, cho người hầu lui, một mình lắng nghe, tìm kiếm tiếng đàn du dương cách đó không xa. Liễu xanh bóng mát, nhu chi phất phong [ gió nhẹ mơn man ], lan phương trúc thanh [ hoa lan thơm mát, trúc xanh tươi ], cao phong lượng tiết [ khí tiết thanh cao ], thụ ảnh bà sa [ bóng cây đung đưa ], quang ám ban bác [ ánh sáng mờ ảo ], thử khúc thiên thành [ lối đi quanh co tự nhiên? ], đương phi phàm vật [ không phải vật tầm thường ]. Ta vẫn cho rằng, nam diễn viên trong kịch truyền hình nếu muốn vào vai phản diện, thì không mặc tang phục, cũng là khoác kiện hắc bào, kiểu như hắc bạch luân phiên thay đổi. Nhưng dáng người phiêu dật trước mắt đã phá vỡ hoàn toàn suy nghĩ của ta. Phạm Cửu Hâm thân người gầy mảnh mặc một kiện thanh lục [ xanh đạm ] trường sam rộng thùng thình, tóc dài đen mượt dùng một dây tóc màu cam nhạt buộc qua loa tùy ý thả sau lưng, cả người lộ ra một vẻ biếng nhác.

Đôi lông mày hắn rất đẹp, mi sắc đạm màu, nước da trắng như tuyết tựa như vừa hết bệnh.

Hàng lông mi dài mà khẽ uốn, đắm say trong âm trung, khẽ rũ xuống che đi đôi mắt đan phượng.

Bàn tay thon dài mà hữu lực lướt nhẹ tựa con thoi trên dây đàn, khớp xương tinh tế, cùng với khuôn mặt thon nhỏ, toát ra một vẻ thanh tịnh như liên hoa.

Hai tay áo tựa mây nhẹ mở ra, vạt áo thêu vũ nhược tố điệp [ bươm bướm khiêu vũ ], cánh môi giống hệt Phạm Cửu Tiêu, nhẹ nhàng phảng phất một nụ cười yếu ớt. Phạm Cửu Hâm tiếp tục gảy nhạc khúc êm tai không tên, ta không muốn khuấy động hắn, bởi vì ta cảm thấy hắn tuy bình thản như vậy, nhưng chính là khí thế bình sa lạc nhạn, cũng không phải là ta có khả năng can dự vào…

Hắn không phải là bị Phạm Cửu Tiêu giam cầm sao?

Mộ tù nhân như vậy sao có thể vẫn trấn định bình tĩnh, mỉm cười tựa vân đạm phong khinh thế kia?

Hắn ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tự mình cười nhạt, khúc cao hòa quả [ một câu thành ngữ, ý nói đến khúc nhạc quá uyên thâm, ít người hiểu được ]

Hắn dung nhan tuấn dật, nụ cười ba phần châm biếm, bảy phần sầu não, nhưng chính là rất bí hiểm…

Hắn phất khúc [ gảy đàn ], dây đàn khi thì tựa như vạn mã phi nhanh, khi thì tựa như ánh trăng tan chảy, chỗ cao thì như chạm đến chín tầng mây, lưu luyến như đêm tối tĩnh lặng.

Hắn như đang chìm trong thế giới thăng trầm của chính mình, tại nơi mà chỉ có mình bản thân hắn mới có thể nắm bắt được các xúc cảm hỉ nộ ái ố…

Ta đứng ở trước đài, khoanh tay lại, như một viễn khách đang đợi vương giả tiếp kiến, ngoại trừ trầm mặc ra, không có lựa chọn nào khác cả.

Phạm Cửu Hâm… Nhan bạch thần đạm, dáng người gầy gò, rõ ràng là một  người thường xuyên ốm đau, nhưng dường như với hắn cả thiên hạ cũng chỉ như dây đàn, lặng lẽ gẩy đàn, phó mặc sự đời.

Ta muốn biết vì sao Phạm Cửu Tiêu lại phong tỏa kí ức với hắn như vậy.

Một người căn bản không thể nắm bắt được chút nào cảm xúc, một nam nhân mà từng cử động khóe mắt bờ môi đều ý vị thâm trường…

Ngươi muốn… thế nào?

Tựa như nước chảy, vừa uyển chuyển, vừa mạnh mẽ… Ai nói xem, rốt cuộc đây là như thế nào? Chung quy thì thấy thế nào cũng đúng, phân biệt thế nào, cũng không chính xác hoàn toàn… Rốt cuộc, ta vẫn là một kẻ không thông được âm luật, tiếng đàn từ từ trầm xuống, dây dần dần trở về tĩnh lặng.

Thanh sam nam tử thuận tay vuốt lấy mấy sợi tóc mất trật tự, đôi mắt mang ý vị thâm trường khẽ chuyển qua liếc ta một cái, bên môi nở một nụ cười sâu sắc, thoạt trông càng thêm phần mờ ảo, thanh âm trong trẻo mà băng lãnh tựa như gió xuân hòa vào khe suối nhỏ róc rách, chậm rãi thâm nhập vào tận đáy lòng người: “Ngươi… là ai?”

“…” Trừng mắt nhìn, ta đã nghĩ qua ngàn vạn câu mở lời dạo đầu, nhưng chưa từng ngờ tới nam nhân gầy mảnh trước mắt tựa như rất giỏi giấu tài nghệ này, ngữ điệu bình lặng mà mở vửa mở miệng đã dấy lên sóng lớn như vậy. Cười lúng túng, ta giả vờ mê mẩn đưa mắt nhìn, tựa như ủy khuất kháng nghị lại: “Tam ca ngươi nói lung tung gì vậy? Ngươi xem, ta đây không phải tứ đệ của ngươi thì còn có thể là ai? Ha ha –”

“…” Nghe vậy, người kia khẽ nheo lại đôi mắt, tựa tiếu phi tiếu, thuận tay gảy nhẹ khiến dây đàn rung lên phát ra thanh âm thanh thúy:”Cửu Tiêu… Trước giờ chưa bao giờ gọi ta là “tam ca”, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta –” Đáng giận, không hay người này cùng Phạm Cửu Tiêu có quan hệ gì, mà tên dâm long ngay cả tôn xưng cũng lược bớt đi!? Nhưng ta muốn đổi giọng thì cũng không biết phải gọi thế nào, “Thân thân”, “Bảo bối”, “Tâm can”, “Tiểu Hâm”, “Hâm ca”!? Tên Phạm Cửu Tiêu kia mấy chuyện vặt vãnh thì nhớ một đống, mà tại thời khắc trọng yếu nhất lại không cho ta đến nửa điểm thông tin!

Thế nhưng không việc gì phải lo lắng, ta có nguyên một thân thể dồi dào ngôn ngữ biểu đạt cơ mà —

“Tam ca, ta vừa mới té ngựa không lâu, có một số việc mơ mơ hồ hồ không nhớ được, không bằng chính ngươi tự mình đến đây nghiệm chứng một chút, xem đứng trước mặt đây có phải Phạm Cửu Tiêu hay không!” Bớt nói xàm, ta trực tiếp xả bào đái [ thắt lưng ] xuống, chờ đối phương tìm trên thân thể Phạm Cửu Tiêu bất cứ cái gì dấu vết, bớt cũng được, sẹo cũng được… Tất cả đều được! Chỉ cần hắn bỏ đi đừng nhìn ta với ánh mắt thâm thúy thấu suốt như vậy nữa! Ta sắp bị thiêu thành tro rồi…

“Không cần nhìn, thân thể Phạm Cửu Tiêu thế nào, ta biết!” Lạnh lùng chuyển dời tầm mắt, đối với khuôn ngực xích lõa tráng kiện của Phạm Cửu Tiêu không có hứng thú, Phạm Cửu Hâm buông tầm mắt xuống gảy nhẹ cổ cầm, ngón tay thon dài đè nhẹ lên dây đàn, rồi lại buông ra.

“Ta là muốn hỏi… Người trong thân thể này… Là ai?” Thanh âm không nhanh không chậm, không uất không hỏa, nhưng lại khiến cho cả lưng phát lạnh, phảng phất tựa như bị nhìn thấu qua một cách triệt để. Ta cảm thấy nam nhân này thật đáng ghét, ta ghét hắn cao cao tại thượng, ta ghét hắn đang uy hiếp người khác mà vẫn giữ cái vẻ đạo mạo đê tiện! Ta ghét hắn! Ta không thể nhìn thấu hắn! Ta sợ hắn! Ta ghét chính bản thân mình phải e sợ một gã nam nhân đau ốm bệnh tật —

“Ta đúng là Phạm Cửu Tiêu –” Khốn khổ gào lên như một con thú, ta biết chính mình đang rất gượng gạo rối loạn, ta biết, tại nơi xa lạ này, ta rất hoảng loạn. Giờ khắc này ngay cả một cơ hội phản bác cũng không có đã liền thua trận, ta kích động đến mức muốn giết người — để bảo vệ chính mình, kích động đến mức muốn bóp chết nam nhân nhã nhặn lịch sự thanh tao, không sợ sóng lớn trước mắt này…

Thậm chí, ta còn không biết nỗi e sợ này là của bản thân, hay thuộc về ký ức đã chôn vùi của Phạm Cửu Tiêu.

“Không, ngươi không phải Phạm Cửu Tiêu… Các ngươi không có điểm nào tương đồng cả.” Mỉm cười, cười cái khỉ!

Hắn càng đắc ý tự tin thì càng khiến ta tự ti, vậy nên ta cố không ngoảnh đầu xem chung quanh có ai nhìn thấy để ta hành hung người không, thỏ mà nổi điên thì cũng có thể cắn chết người, huống hồ còn bị đối phương nhìn như nhìn một con khỉ. Trước khi phản bác lại, ta vọt tới trước, một tay kéo đến siết chặt vòng eo của Phạm Cửu Hâm, tay kia bắt lấy chiếc cổ thanh mảnh của hắn, từng chữ một hăm dọa, mắt hổ trừng trừng, khí tức hỗn loạn: “Ta, là, Phạm, Cửu, Tiêu — Ngươi muốn ta phải lặp lại bao nhiêu lần nữa! Thân thể này không phải minh chứng quá rõ ràng sao? Lẽ nào trên đời lại có người ta như đúc, ngay cả thể trạng, vết thương đều giống y hệt! Đừng có giỡn! Ngươi ngậm máu phun người –”

Tại nơi cổ đại không quen không biết, ta không phải công cũng không phải thương [ trong sĩ, nông, công, thương ], đến chút vốn tiếng Đức cũng không dùng được, vậy thì lấy gì để mưu sinh!? Bởi vậy, ta phải nắm chặt lấy Phạm Cửu Tiêu, tuyệt không nhượng bộ!

“Ngươi không phải hắn…” Tươi cười thanh nhã, Phạm Cửu Hâm tùy ý để ta giữ chặt, cánh môi đạm sắc không chút ôn độ thốt ra những lời không chút châm biếm, chỉ như những tự thuật đáp lại: “Ngươi không xứng thay thế hắn.”

“Ta có điểm nào thua kém tên súc sinh kia — ngô!” Không xong, lý trí bị Phạm Cửu Hâm làm cho mất kiểm soát, dưới tình thế cấp bách, ta vô tình nói ra sự thật! Khẽ đẩy ra, nụ cười trên môi Phạm Cửu Hâm biến mất, ta nghĩ muốn tự vả vào miệng mình, nhưng hiển nhiên là đã quá muộn.

“Không sai, tứ đệ ta là một tên dâm long không hơn không kém.” Nét cười đạm sắc khẽ mở miệng nói, Phạm Cửu Hâm ngồi xuống, tay nâng dây đàn, tựa như một khúc nhạc, lại tựa như mấy thanh âm boong boong [ từ tượng thanh ] vô nghĩa, cuối cùng lại chìm vào tĩnh mịch: “Hắn là một cuồng nhân, cũng là một người kiệt xuất không ai sánh được. Chí ít, Phạm quốc chúng ta cần hắn…”

“ Ngươi… Lẽ nào một Vương gia ôn hòa chính trực, thấu tình đạt lý lại không thích hợp hơn sao –”

“ … Ngươi xuất thân nhà nghèo đúng không?”

“Đúng vậy thì sao…” Gia đình thường thường bậc trung siêu no ấm, ta chính là rất hài lòng với xuất thân của mình!

“Qủa nhiên, ha hả… Là người có tầm nhìn thiển cận, làm sao thông suốt được mưu lược trị quốc an bang. Ai…”

“Ngươi có ý gì –”

“Nói đơn giản, Phạm quốc hiện tại như một mảnh sơn lâm, con dân thì thì chính là những con sơn dương, có hồ giảo hoạt, có sói đê tiện. Mà trong đó, Phạm Cửu Tiêu là trú trung chi vương [ vua của muông thú ], là mãnh hổ của ngọn núi này. Một ngọn núi không thể có hai con hổ, hắn tồn tại chính là để tiêu diệt những con cọp khác có vọng tưởng xa vời muốn tranh giành sơn lâm, dù không thể tiêu diệt được, thì vẫn có thể đe dọa uy hách. Mà một ngày kia hổ lại biến thành miêu, tất nhiên sẽ có một con hổ khác hòng muốn lật đổ vị trị nguyên bản, thậm chí là cả chư hầu, núi không có cọp, hầu tử xưng bá vương. Đến lúc đấy, sơn lâm muốn cũng không thể yên ổn được nữa, sinh linh đồ thán, tất thành tai họa…”

“…Ta, ta có thể giả làm Phạm Cửu Tiêu, như vậy không phải tốt rồi sao!?” Biết đâu đây chính là nguyên nhân mà lão Thiên Gia muốn ta di hồn. Ta không thích chiến tranh, khoảng thời gian này chiến tranh tàn khốc khiến ta ý thức được trọn vẹn dân chúng vô tội…

“Đáng tiếc, ngươi… không không thể giả làm hắn được.”

“Vì sao —  thân thể này chính là của hắn, không ai hoài nghi được!” Đã muốn quên đi cái ẩn ý thâm thúy về sự việc hoán hồn, Phạm Cửu Hâm như thế nào tiếp thu hời hợt như vậy, ta chỉ muốn làm trình bày nguyên do mà ta tồn tại ở đây.

“Đáng tiếc, chính là ngươi không giả được nhãn thần của hắn, không giả được khí phách của hắn. Ha hả, nếu Phạm Cửu Tiêu là hổ, thì ngươi cả đời cũng chỉ thể làm con sơn dương. Làm sao một kẻ tiểu nhân tầm thường không chút đặc biệt, trong lòng không có chí hướng, chỉ cầu gia hòa nhân thông [ cả nhà hòa thuận, lòng người cảm thông ]  sao có thể thay thế được một kẻ sai khiến chư hầu, quyền khuynh thiên hạ được? Cái này giống như là hài tử chơi với lửa, không đốt cháy gia viên thì cũng làm bỏng chính mình… Ngươi, không thể gánh vác được thân phận của Phạm Cửu Tiêu.”

“Ta –” Cả người tựa như ngã xuống hầm băng, nếu đúng như lời Phạm Cửu Hâm nói, ta ly khai phụ mẫu, ly khai quê hương, đi tới nơi này tưởng rằng mình đại triển cho một ý đồ to lớn, nhưng hóa ra lại là chẳng khác người si nói mộng, vượn đội mũ người?

“Ngươi có thể giết người?”

“Không…”

“Ngươi có đủ tự tin chế ngự được đám binh sĩ dã thú giết người thành thói?”

“Ta không biết…”

“Ngươi có thể hi sinh dân chúng vô tội để bảo vệ lợi ích lớn hơn?”

“Sao có thể làm vậy…”

“Ngươi có thể  xuất nhĩ phản nhĩ [ đây là câu thành ngữ, nói lời không giữ lời ], hại bạn bè giết cha mẹ sao?”

“Ta không thể làm cái loại chuyện trời không dung đất không tha đấy được…”

“Ngươi đã từng thâu đêm suốt sáng, thu thập tin tức, chiêu binh mãi mã, trong vòng vài ngày tiêu diệt cửu tộc?”

“Ta…”

“Ngươi đã nghĩ tới chưa, nếu hắn không tàn nhẫn, đoạn tuyệt, băng lãnh, Phạm Cửu Tiêu làm sao mà cưỡng gian vũ nhục vô số quyền thần quý tử mà vẫn bình an vô sự như vậy!? Ha ha, ngươi đại khái cũng biết, ta là Tam ca, bất quá cũng bị hắn giam cầm trong chính phủ của mình, để mặc hắn độc chiếm làm của riêng, mỗi khi hứng lên thì tìm tới…”

“Cái gì –” Này, như vậy thì Phạm Cửu Hâm đúng là bị đệ đệ độc chiếm!? Ngược lại còn nói ta vậy nữa…

Bất quá, đối phương quả thực cũng thật gầy, bệnh thể như vậy, thành ra cái dạng gì?

Tiếng đàn trong tay người kia chợt rơi vào tĩnh lặng, cười tự giễu, nhưng lí lẽ của hắn thì quả thực vô cùng sắc bén, một câu nói, liền tố giác ta, quả thực lợi hại…

“Sớm biết như vậy, sẽ không giựt dây Lục đệ ám sát Cửu Tiêu. Ai, vốn tưởng thời gian gần đây Lục đệ ngày càng biết chừng mực, cư nhiên lại đi thông đồng với các chư hầu, muốn lập quân tạo phản, sở dĩ hiến kế cho hắn đi ám sát Tứ đệ, là vì biết trước bên cạnh Cửu Tiêu lúc nào cũng có Hình Huân bảo hộ, không thể xảy ra chuyện gì được. Vừa vặn cho Phạm Cửu Tiêu một lý do chính đáng để diệt trừ Lục đệ, đỡ phải lo hắn về sau gây sự… Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính… Sớm biết chuyện xảy ra lại đổi lấy ngươi… Chẳng bằng, nhượng Lục đệ thay thế vị trí của Phạm Cửu Tiêu còn tốt hơn để một kẻ vô dụng cầm giữ cục diện triều đình. Ai… Cũng không sao, để lục đệ lớn mạnh hơn, lúc đó đến soán quyền nhiếp chính của ngươi cũng được.”

“Ngươi –” Ta nói không ra lời, tâm tạng [ trái tim ] cùng ngôn ngữ đều bị Phạm Cửu Hâm hời hợt đả kích đến đông cứng. Hắn có biết hay không tính toán của hắn chính là hại cả hai người đệ đệ? Hắn có biết hay không trong cơ thể bọn họ chính là cùng chung một dòng máu? Lẽ nào hắn thực sự muốn giết ta!? Hắn thực sự muốn giúp Phạm Cửu Sùng thay thế vị trí của Phạm Cửu Tiêu!? Chỉ vì… Phạm Cửu Tiêu hôm nay, không phải quốc chủ mà hắn xem trọng, kẻ in trong ánh mắt khinh miệt của hắn lúc này… chính là… một phế vật vô dụng!?

Ta không chịu nổi nữa, ta phải đi, ta muốn chạy trốn, ta phải ly khai cái người đả thương miệt thị linh hồn ta —

Ta không phải phế vật! Ta chỉ là một người dân bình thường! Ôm sách ôm vở, ôn hòa chân thật đối nhân xử thế có gì sai!?

Ta không phải một đại nhân vật thì không được sao! Ta xuất thân bình thường là phạm pháp sao! Nguyệt vọng lớn nhất của ta chỉ là có được công việc tháng hai ba vạn tiền lương, có bảo hiểm, có nhà ở, cưới một người vợ đẹp, hiếu thuận với cha mẹ. Lẽ nào ta như vậy, ở chỗ này lại bị miệt thị thành phế vật!? Lẽ nào thứ mà mọi người cần là một tên dâm long tội ác tày trời, chứ không phải một nam nhân lễ độ biết điều sao!?

Ta không thể phản bác lại hắn… Ta cảm giác Phạm Cửu Hâm nói chuyện tựa như đùa giỡn nhưng lại tỏa ra sát khí một cách lộ liễu, vậy nên ta muốn bỏ chạy, xoay người cũng không dám quay đầu lại, phảng phất như bị một con mãnh thú bị dòng nước lũ truy đuổi, chạy ra khỏi tầm nhìn của nam nhân lười nhác mình mang thể bệnh, khí độ ung dung kia. Nhưng trước khi bước ra, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Phạm Cửu Hâm… Ta muốn biết, trong sơn lâm này… Nếu Phạm Cửu Tiêu trước kia là hổ, như vậy… Ngươi là gì? Sói? Chim ưng?” Hay là cáo già thành tinh ?  Mua vui trong khổ đau, ta oán thầm nói.

Nhưng, đáp lại ta lại là tiếng đàn du dương dựng lên cao sơn lưu thủy, dung nhập vào đó là một đáp án tự tin ngạo khí.

Nhàn nhạt mở miệng, Phạm Cửu Hâm bên tay gảy cổ cầm hướng đến ta nói: “Ta… là liệp nhân [ thợ săn].