Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Quyển 2 - Chương 18




Ta chưa từng thấy Hình Huân uống rượu, hắn luôn cho ta cảm giác như một bạch y kiếm khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp, luôn chỉ uống thứ nước sạch sẽ tinh khiết, vĩnh viễn chỉ vì võ của hắn, kiếm của hắn, mà giữ mình thanh sạch, trong veo tựa như làn nước. Thế nhưng hôm nay, kẻ bị ta bỏ lại trong phòng, không biết từ lúc nào đã kêu tiểu nhị đem đến mấy bình rượu ngon đã ủ lâu năm, ngay cả chén cũng lười dùng, trực tiếp nâng lên bình rượu, đưa lên miệng, rốt cuộc, thì một nửa rót vào trong miệng, một nửa kia thì tràn ra, thấm ướt cả nửa người trên… Vậy nên, cả người uống lẫn người nhìn hắn uống, đều say…

Mùi rượu, ở trên người kẻ nào, cũng đều thật khó ngửi. Đám anh em ở ký túc xá của ta mỗi lần buồn chán đều kéo nhau uống rượu, khiến cuối cùng, cả phòng đều tràn ngập mùi chua chua cùng gây gây của thịt muối. Thế nhưng, Hình Huân lại không hề giống thế, rượu ở trên người hắn, không hề lưu chút vết tích uế nào, nhãn thần của hắn vẫn trong trẻo như vậy, cử chỉ vẫn ưu nhã hào hiệp như vậy. Rõ ràng đã chìm trong men rượu nồng, nhưng lại khiến ta có cảm giác như được gột rửa tẩy trần bằng thanh thủy — giống như đem rượu đổ lên trên mũi kiếm sắc bén, từng giọt rượu như châu ngọc trong suốt sáng long lanh bắn tung ra xung quanh, mà lưỡi kiếm, lại càng thêm sáng.

Đột nhiên, ta lại rất muốn ngồi xuống, không nói cái gì gia sự quốc sự thiên hạ sự ( chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ), không nghe tiếng gió thổi mưa rơi rầm rĩ ngoài cửa sổ, cứ như vậy ngồi yên, đối diện với hắn, tiếp nhận vò rượu mà hắn yên lặng đưa qua, không nhiều lời, chỉ bồi hắn uống, chỉ muốn cùng hắn, mặc kệ hắn đem ta trở thành ai, mặc kệ lúc này hắn là vì ai, ta cũng muốn ở bên hắn… Vì vậy, ta cũng đã hành động như thế…

“… Ngươi vẫn luôn là mục tiêu của ta.” Hình Huân đã say, tuy rằng đôi mắt vẫn sáng như trước, nhưng ánh nhìn dường như đã phiêu đến tận nơi nào. “Ta vẫn luôn đi theo ngươi… Lý tưởng của ta, mục tiêu của ta đều liên quan đến ngươi, bất luận ngươi trợ giúp hay gây trở ngại, ta cũng đều không ngại… Cuộc đời này của ta… đều sẽ gắn mãi với ngươi..”

“…” Hoàng tửu so với bia thì độ cồn cao hơn nhiều, tửu lượng của ta không kém, nhưng cũng đã có chút mơ hồ, cũng không biết có phải do ảnh hưởng bởi mấy lời của Hình Huân hay không. Hắn xuyên qua ta, tìm kiếm vết tích của Phạm Cửu Tiêu, dù ta không phải dâm long… Cho dù ta phút giây nào cũng mong ta thực sự là cái tên kia, nhưng hơn ai khác, ta rất rõ ràng… Ta chính là ta.

Ngay lúc đó, ta cũng đã minh bạch… Nhìn thấy Hình Huân như vậy, trong ngực liền tràn ra một cảm xúc đau đớn, thì ra, nó gọi là động tâm…

Đều do lão thiên gia, vì sao thân thể Phạm Cửu Tiêu không phản ứng trước nữ nhân chứ!? Vì sao lúc ta rơi đến đây, mỹ nhân đầu tiên ta gặp lại là một nam tử!? Nếu như có thể, ta chắc chắn sẽ không muốn ôm một nam nhân cả người bằng phẳng tẻ ngắt; nếu như có thể, ta sẽ không đem trái tim giao cho người luôn tâm tâm niệm niệm tránh xa một kẻ nam nhân; nếu như có thể…

“Vương gia? Ngươi say sao?” Vứt vò rượu trên tay, ta hung hăng ôm chặt lấy bờ vai Hình Huân, bờ vai nam nhân thực rộng, nó mang theo cả tang thương, cũng mang theo cả sự ấm áp mà ta luôn khát vọng. Không để ý tới câu hỏi của hắn, bản năng đã thúc giục ta tìm đến đôi môi kia, tựa như cắn xé mà mạnh mẽ hôn lên, mút vào khiến mùi máu tràn ngập khoang miệng.

“Vương — Đủ rồi! Ngươi muốn làm gì!” Dưới bụng chợt đau nhói, ta ngã ngồi ra trên mặt đất, hồi lâu sau mới tỉnh ra, biết chính mình đã được Hình đại suất ca thưởng cho một quyền. Vì sao… Vì sao ngay cả Hình Huân cũng như thế này!? Người nào người nấy khi thấy dâm long đều là một bộ dạng mèo nhỏ e dè, còn khi biết là ta, thì liền thành con hổ giương nanh vúa vuốt? Ta có chỗ nào kém hắn nào? Nói thẳng ra, quyền thế hắn có giờ ở hết trong tay ta, nếu như ta muốn, hoàn toàn cũng có thể giống hắn uy hiếp giết sạch gần trăm nhân khẩu Hình gia làm bạch y suất ca đi vào khuôn phép.

Thế nhưng, ta không thể làm thế, vì ta chung quy cũng chẳng phải là dâm long kia…

“Hình Huân, cái ngươi muốn là gì? Nói cho ta.” Đưa tay lau đi vết máu bên miệng, nụ hôn vừa rồi có vẻ như đã cắn nát cả đôi môi mỏng của Hình Huân rồi. Trong máu có mang theo hương rượu, khiến cho cả linh hồn cũng dần sản sinh cảm giác mê ái trầm luân. Thân thể Phạm Cửu Tiêu đã quen hơi nam sắc, nó hiểu được tình huống lúc này nên đã trở nên bừng bừng phấn chấn. Dần dần, bạch y của Hình Huân khi nãy thấm rượu, trở nên bán trong suốt đã có chút hỗn độn, ngay cả tuấn nhan đang nhăn mày nhíu mi cũng vô thanh mà khiêu khích ta. Nếu đổi lại là chủ nhân thân thể này, thì chắc mỹ nam tử kia đã sớm bị áp thẳng xuống đất rồi đúng không?

Vậy thì vì sao ta phải nhẫn!?

“Cái ta muốn, không phải cái ngươi có thể cho.” Từ trên cao nhìn xuống, Hình Huân đưa tay chụp lấy một vò rượu, khai mở hồng phong ( ờ, xem phim rồi đúng không, miệng vò rượu thường được bịt bằng một lớp giấy đỏ, khi uống thì bóc ra. Hồng ở đây là màu đỏ, còn phong là phủ kín. đậy kín) rồi chuyển qua trước mặt ta. Hắn không phải đang nhìn Phạm Cửu Tiêu, vì khi nhìn Phạm Cửu Tiêu thì nhãn thần của hắn không có đơn thuần như vậy. Mấy năm gần đây, theo trí nhớ của dâm long, ánh mắt Hình Huân luôn là rất phức tạp, mang theo một tia trốn tránh rất rõ ràng.

“Nhưng…trái lại, cái ngươi muốn cũng chỉ có ta có thể cho được.” Ta đã hiểu, Hình Huân chính là không muốn rời xa Phạm Cửu Tiêu, nam nhân đã phá hủy hết tôn nghiêm của hắn nhưng cũng chiếm được của hắn cả yêu và hận, tất cả mọi thứ của hắn, kể cả mạng sống, đều là vì Phạm Cửu Tiêu mà tồn tại, tựa như một vệ tinh trung thành, thủy chung đi trên một quỹ đạo tuần hoàn xung quanh hành tinh. Mà đột nhiên một ngày, hành tinh biến mất, vệ tinh vốn đã quen ỷ lại, liền chẳng biết phải làm sao.

“Ngươi — ngươi cho ngươi là ai?” Kinh ngạc ngây người, Hình Huân thực sự không ngờ ta trúng một quyền kia rồi mà vẫn có sức bổ về phía hắn, giữ chặt lấy thắt lưng, vò rượu trong tay nhất thời buông lỏng, ào một tiếng lênh láng đầy nền đất, hương tỏa tràn ngập.

Phải thừa nhận, có dính đến chữ sắc, là thân thể dâm long lại nhanh chóng phơi ra tiềm năng vốn có. Bụng khi nãy ăn một quyền của Hình Huân, nhộn nhạo đến phát nôn, thế nhưng lúc này hai tay vẫn hữu lực chế trụ thắt lưng của hắn, hai chân cũng rất có lực mà đứng dậy. Ta đứng nhìn bạch y nam tử trước sau vẫn một vẻ ngạo nghễ không đổi, trong mắt hắn ánh lên, chính là vẻ anh tuấn của Phạm Cửu Tiêu. Lạnh lùng cười, trong lòng trầm xuống, nhưng đầu lại nóng lên: “Ta là ai? A… Ta là Phạm Cửu Tiêu a! Ngoại trừ là Nhiếp chính vương Phạm quốc Phạm Cửu Tiêu ra, ta còn có thể là ai chứ!?”

Không thể phản bác, hoặc là có chống lại cũng vô dụng. Thắt lưng Hình Huân run lên, và khi tay ta cách một lớp y phục vuốt tới gần mông hắn thì, đôi chân thon dài vẫn cố gắng chống trụ thân thể kia bắt đầu run rẩy. Yêu thương vươn tay vuốt sợi tóc đen dài vương trên mặt hắn, từng sợi tóc rơi trên ngón tay ta, phải công nhận, những ngón tay của dâm long thực sự rất thanh.

Rất nhanh tìm thấy những điểm mẫn cảm trên thân thể quen thuộc, cách một lớp y phục mà không ngừng công kích hậu huyệt yếu ớt của bạch y nam tử, và cũng chẳng mấy chốc, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay ta đã dần buông lỏng, đôi mắt cũng nheo lại, gắt gao cắn chặt môi dưới không cho phép chính mình thở dốc mà kêu ra.

Có lẽ, kẻ dạy ta nam nhân làm sao tìm được khoái cảm từ trên thân một nam nhân khác là Đường Mật.

Thế nhưng, người chỉ cho ta, nam sắc đến tột cùng là tốt đẹp ở chỗ nào, thì lại là Hình Huân.

Ta hôn lên bờ môi hắn, cắn nhẹ, liếm mút lên hầu kết, bàn tay xoa nhẹ khí quan hoàn toàn bất đồng với nữ nhân, gợi nên một thứ cảm xúc kì lạ, vừa ôn nhu vừa hưng phấn, thằng đến khi cả hai đều không thể đứng thẳng nữa mà quỳ sụp xuống, dây dưa cùng một chỗ.

“Hình Huân…” Ta ở bên tai gọi nhỏ tên hắn, dùng chính thanh âm của Phạm Cửu Tiêu, và thêm phần trầm thấp nhu hòa của ta. Hắn nghe xong, cả người liền run lên, mỗi tấc trên cơ thể đều siết chặt lại, như là đem toàn lực ra chống cự, nhưng cũng lại giống như đem toàn thân ra cảm nhận, mẫn cảm tuyệt đối. Rượu đúng là một thứ tốt a, nó có thể khiến Hình Huân quên đi ta là ai, cũng có thể khiến ta không để tâm xem chính mình là ai —

“Vương gia… Ta nhớ kỹ lúc ở khu săn bắn, ngài đã đáp ứng ta… không chạm vào ta?” Hình Huân giữ chặt lại bàn tay của ta, mái tóc đen dài trải tán ra trên mặt đất lạnh, từng sợi từng sợi, giống như tâm hắn lúc này, rối loạn.

“Đúng thế, nếu như ngươi nói không muốn, ta sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi.” Tuy rằng ta không muốn thừa nhận nửa người dưới đang chờ phát động nói dừng là dừng là một sự nhẫn nại phi thường, nhưng để làm rõ sự khác biệt của mình với thú tính của dâm long, ta cũng cố gắng nói ra. Với lại, bàn tay đang chế trụ nơi thắt lưng của bạch y suất ca cũng nói cho ta biết, nam nhân kia cũng sẽ không định kêu dừng…

“… Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu như là chính Vương gia, thì chắc chắn sẽ không bận tâm đến cảm thụ của ta.” Hơi nhíu mày đề phòng, Hình Huân đạm mạc hỏi, nhưng cũng không có cử động, để mặc tay ta vén vạt áo lên mà tinh tế vuốt ve.

Thỏa mãn kêu ra một tiếng trầm thấp, ta nghĩ, đáp án bây giờ cũng đã chẳng còn quan trọng nữa:”Ta chính là Phạm Cửu Tiêu…Từ nay về sau, nhớ kỹ, ta mới là Phạm Cửu Tiêu –” Thân thể của ta, cái tên của ta, những thứ chết rồi thì cứ để mặc cho hoàng thổ vùi lấp đi. Dùng thân thể của ai, dùng tên của ai, giờ cũng chẳng còn là vấn đề, then chốt là ở chỗ ta định dùng tác phong của ai mà sống.

Hàm trụ điểm nhỏ nổi lên bên dưới bạch y, ta tựa như một con dã thú cơ khát đã lâu, dùng một thứ ánh mắt nóng cháy dò xét thân hình ưu mỹ đang lay động, dục vọng chiếm đoạt thiêu đốt hết cả lý trí, nhưng cũng không biết tìm cách nào thỏa mãn, chỉ cố sức mà mút vào, đầu nhũ dưới đôi môi càng lúc càng trở nên cứng ngạnh lại khiến ta càng an tâm.

“Ô…” Hẳn là bị đau, lông mày Hình Huân chợt nhăn lại, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ khó chịu, mấy lần đưa tay muốn đẩy ta ra lại bị ta ấn xuống. Nhưng hẳn cũng không phải chỉ có mỗi đau đớn, vì thắt lưng bạch y nam tử đã cong thành hình cánh cung, đầu thì khe khẽ lay động, giống như muốn đem sự hưng phấn truyền đến từng đầu dây thần kinh. Cuối cùng, đến khi tay ta cách một lớp y sam mỏng manh cầm lấy phân thân Hình Huân, thì tuấn mỹ nam tử đã quần áo bất chỉnh, quỳ gối, eo nhếch lên, như muốn đón nhận sự trừu tống của ta. Không như Đường Mật rên rỉ phóng đãng, Hình Huân lúc lên cao trào không hề mở miệng lấy một lời, chỉ thấp giọng thở dốc, nhưng đôi mắt đen ôn nhuận lúc này đã trở nên mờ mịt kia, so với những tiếng hờn dỗi duyên dáng lại càng làm người ta thêm phát cuồng.

Những hình ảnh dâm loạn của Phạm Cửu Tiêu cùng Hình Huân trong trí nhớ đột nhiên xẹt qua, vụn vặt, nhưng cũng mang đầy sắc tình không khác gì liều thuốc độc, khiến ta mê muội. Ta nhớ, rất nhiều lần, Phạm Cửu Tiêu cũng giống như vậy đem đôi chân dài của Hình Huân khoác lên vai, ép đối phương phơi bày ra hạ thân yếu đuối. Nhưng, ta nhớ rõ, Phạm Cửu Tiêu cũng chưa từng như ta lúc này, cúi đầu đem từng tấc, từng tấc da thịt Hình Huân như trân phẩm mà thưởng thức.

“Ách —” Ngửa đầu ra sau kêu nhỏ một tiếng, tay Hình Huân cố sức vật lộn đẩy đầu ta ra, chỉ là, dưới sự liếm mút của ta, lực đạo đẩy ra kia rất nhanh đã trở thành giữ chặt, đè xuống tác cầu, mà khi đầu lưỡi ta lướt qua linh khẩu, thì cánh tay kia đã trở nên vô lực mà trở về gác lên trán chủ nhân.

Mười chín năm nay làm một con người khỏe mạnh sinh lý bình thường, thực có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày mình sẽ đem tính khí của một người nam nhân ngậm vào trong miệng, thậm chí còn coi nó như trân bảo mà cẩn thận liếm mút. Cái loại hành động mà trước đây vừa nghe đã thấy muốn nôn, thì bây giờ, với Hình Huân, tự dưng lại trở nên vô cùng tự nhiên…

“Được rồi… Vương gia… Có thể rồi…” Phân thân đang được ta hàm trụ bỗng run lên, đôi mắt Hình Huân chìm trong sương mờ, cả người cũng như bị ta đưa lên giữa mây xanh, ngay cả thanh  âm khàn khàn cũng trở nên khinh phiêu. Ta biết, phân thân lúc này huyết mạch bí trương, đó là dấu hiệu sắp phun trào, thế nhưng ta vẫn không muốn dừng lại, cũng không muốn tránh ra:”Không sao… Hình Huân… có thể…”

Ra sức vuốt ve âm nang của đối phương, ta có cảm giác, Hình Huân đã có chút hít thở không thông mà nâng lên hai bắp đùi, ngay sau đó cả người liền co giật kịch liệt, kêu không thành tiếng, dịch thể bạch trọc từng cỗ từng cỗ tuôn trào, cuối cùng chỉ còn lại vài giọt tàn dư đọng trên linh khẩu, chảy xuống thành một đường ái muội. Nhìn Hình Huân lúc này, thần trí đã không còn rõ ràng lả đi trên tay ta, bên môi chỉ bạc còn vương lại, đôi mục mâu hắc sắc mông lung, lông mi dày khép hờ, khiến người ta thương tiếc không ngớt.

Ta biết, Phạm Cửu Tiêu chưa từng ôn nhu với Hình Huân, nhưng ta thì lại muốn thật dịu dàng ôm lấy nam tử khiết bạch này, bởi vì… Hắn đáng được như thế. Cưỡng chế hạ thể sắp bạo tạc của chính mình, không đợi hắn từ cao trào tỉnh lại, tay ta đã tham nhập vào cúc huyệt, lấy tinh dịch làm chất bôi trơn, ba ngón tay không cần nhiều sức lực cũng đã dễ dàng mở rộng thông đạo đã sớm bị dâm long thô bạo khai phá quá nhiều lần này.

“A…” Hình Huân dưới sự làm loạn của ta đã không kìm chế được mà thở dốc, theo phản xạ muốn đưa tay lên miệng gắt gao cắn chặt lấy. Dâm long ghê tởm kia, luôn luôn chọn những nơi dễ bị ngoại nhân phát hiện mà cưỡng bức Hình Huân, hại đối phương dưỡng thành thói quen chết cũng không kêu ra tiếng, bất quá… Nói thật ta cũng có thể lý giải dâm long một chút, dù sao mỗi khi nghe tiếng bước chân ngoại nhân tới gần, ai có thể không biết, chứ Hình đại suất ca võ công cao cường, nhĩ lực trác việt ( xuất sắc) đương nhiên sẽ phát hiện, và lúc đó, hậu huyệt lập tức sẽ co rút kịch liệt, chặt chẽ đè ép, không có nam nhân nào là không thích cả.

Cúi đầu cười xấu xa, ta thủ thỉ bên tai Hình Huân: “Cẩn thận một chút, đừng quên gian phòng sát vách của chúng ta ngươi đã nhường cho người khác. Khách điếm tường cũng không dày như vương phủ nha…” Quả nhiên, mỹ nam tử quần áo lộn xộn vừa nghe đã giật nảy mình, hậu huyệt co rút đem ngón tay ta ép chặt vào nội vách nóng rực.

Mẹ nó, chiêu thuật của Phạm dâm long vì sao lại linh nghiệm đến thế a! Thật chịu không nổi nữa, nếu không đi vào ngay thì sẽ ra mất…

Chột dạ cởi bỏ đai lưng, cuộn thành một cuộn đưa cho Hình Huân để hắn cắn, thay cho bàn tay của hắn lúc này, ta nâng lên vòng eo vẫn đang run run, cẩn cẩn dực dực đưa phân thân có thể nói là nhân gian hung khí của dâm long đẩy vào hậu huyệt nóng rực, hơn nữa cũng rất chặt. Lúc ban đầu, dũng đạo của Hình Huân cho ta cảm giác không khác Đường Mật cho lắm, thế nhưng khi ta ý thức được mình đang tiến nhập vào trong cơ thể của bạch y nam tử kia thì, máu toàn thân liền như dồn hết về phía dưới thắt lưng, dường như không hề chạy qua đại não, lồng ngực chấn động, xuất ra những lời từ đáy lòng: “Huân… Ta cần ngươi…”

Đúng vậy, không phải là yêu, cũng không phải là thích, mà là cần.

Tựa như không khí, tựa như ánh dương quang, luôn khiến người ta khát cầu, không thể nào ly khai được.

“Ta cần ngươi… Huân… Ta muốn ngươi…” Tựa như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới mẻ, cái gì sinh con đẻ cái, cái gì tam thê tứ thiếp, cái gì mỹ nữ a ngực lớn a Marilyn Monroe a tất cả đều bị vứt lại phía sau, tiếng nỉ non dần dần trở thành tiếng gầm nhẹ khàn khàn, theo phân thân của ta điên cuồng trừu tống trong cơ thể Hình Huân.

“Ô… Ha a…” Đôi môi tê dại không cắn được cuộn đai lưng, Hình Huân theo tiết tấu của ta lay động, nhẹ chớp đôi mắt, thở hổn hển, mang theo khoái cảm vô hạn.

Hai thân thể đều nhớp nháp đầy mồ hôi, chúng ta đều đã quên bẵng nơi đây là tiểu khách điếm,  quên đi uy hiếp nơi kinh thành của Lục đệ, cũng đã quên cả hai đều là thân nam nhi, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, một người truy cầu, còn một người thì cảm thụ.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu bị câu “Ta cần ngươi” thôi miên, Hình Huân rốt cục đã không còn bắn ra được nữa, hạ thể không dậy nổi thêm nữa mà rũ ra, tựa như một con cá ra khỏi nước, đôi môi khẽ mở, chỉ có thể ỷ lại vào sự an ủi nơi ta. Mà thân thể Phạm Cửu Tiêu có lẽ cũng đã được chủ cũ của nó rèn đúc qua bao nhiêu năm, tuy rằng số lần ăn không nhiều, không thể nói là đã thỏa mãn, nhưng mỗi lần có thể ăn đều ăn đến no mới thôi. Bất quá, ta không phải hắn, ta cũng không nghĩ sẽ chơi đùa hủy hoại một người mà ta vẫn quan tâm…

Duỗi thẳng thắt lưng mệt mỏi, ăn uống no đủ liếm liếm môi, đưa chút vị đạo còn sót lại vào trong miệng, ta đứng dậy ôm Hình Huân đem đến chiếc giường gần nhất, kéo tấm chăn mỏng qua đắp lên thân thể hắn, thật là, rõ ràng ta quay về phòng để bàn chính sự, thế nào lại thành về phòng làm chuyện bất chính a? Cách tấm chăn thỏa mãn vỗ vỗ nơi mà phỏng chừng là mông đối phương, ta dưới ánh mắt như dao của Hình đại suất ca vẫn còn đang cả người vô lực mà một bên đứng lên thu thập đống bừa bãi sau khi hoan ái vẫn còn vứt ra đầy đất, một bên hét qua cửa sổ kêu tiểu nhị chuẩn bị nước tắm, bất quá khi tiểu nhị đưa nước ấm vào phòng, Hình Huân đã có thể đứng lên hoạt động bình thường, chính mình giặt khăn lau mặt.

Ai… Người luyện võ đúng là khác biệt a, nhớ năm đó Mạc Ly là được khiêng ra khỏi cung…

“Vương gia.” Tiếng nói vốn thanh thanh giờ lại mang một chút khàn khàn ái muội, nhưng có vẻ men rượu của Hình Huân đã bị thổi bay đi gần hết, trong đôi mắt đen kia lóe lên ánh sáng:”Ngươi vừa rồi có hỏi qua ta muốn cái gì đúng không?”

“Đúng vậy, ngươi muốn cái gì?” Chớp mắt cười, ta cũng không tự tin có thể cho Hình Huân cái hắn muốn, nhưng ta hoàn toàn tin tưởng mình sẽ toàn tâm toàn lực thực hiện điều đó. Ta không có sự anh minh thần võ của Phạm Cửu Tiêu, nhưng ta có sự bình dị gần gũi mà hắn không có; ta cũng không như Phạm Cửu Tiêu âm độc thâm hiểm, nhưng ta lại có sự giúp đỡ từ bốn phương tám hướng; ta không giống Phạm Cửu Tiêu hùng tâm tráng chí, nhưng ta có cái mà hắn không có, đó là toàn tâm toàn ý yêu một người, và nó sẽ sản sinh ra sức mạnh vô hạn.

Trước đây khi xem phim truyền hình, ta vẫn luôn cười nhạo mấy lời thề non hẹn biển không có tí tính chất bảo vệ môi trường của hai nhân vật chính kiểu như “Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt” ( sông cạn núi mòn), thế nhưng, lúc này nhìn Hình đại suất ca yên lặng tắm rửa, ta đột nhiên nghĩ tới vì bạch y nam tử này, thực sự bất cứ cái gì mình cũng có thể làm.

Lại nói, sau khi mây mưa hoan ái đi châm một chút trầm hương, ngồi bên giường hỏi người tình muốn cái gì, không phải là chuyện nam nhân mỗi khi thành công hay làm hay sao? Đương nhiên, đó cũng là vọng tưởng của vô số nam nhân chưa từng ngửi được thấy mùi thành công là cái gì… Có chút tự hào ngồi dựa vào thành giường, ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt liêu y nhập dục ( cởi áo đi tắm, nhưng mà nghe hơi thô nên để nguyên =.=), tiểu nam nhân của đại nam tử cũng có chút nhịn không được mà trướng lên. Nhưng mà, yêu cầu sau đó của mỹ nam tử lại khiến ta sợ hãi đến chút nữa mất hết mặt mũi của dâm long mà lăn thẳng xuống khỏi giường…

“Vương gia, ta muốn thiên hạ.” Vuốt đi nước đọng trên mái tóc đen dài, ngữ khí của Hình đại suất ca vẫn bình tĩnh y như đang yêu cầu ta xuống lầu ra chợ mua trứng gà cải trắng vậy.

“Ách… Hình Huân, ngươi muốn làm hoàng đế sao?” Ta thế nào đến giờ vẫn không thấy được Hình đại suất ca có dã tâm lớn như vậy a? Đương nhiên nam nhân có dã tâm cũng đúng, binh lính không có suy nghĩ muốn trở thành tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt. Thế nhưng…

Thiên hạ, đó là cái gì a?

Liếc mắt nhìn dáng vẻ âm tình bất định của ta, Hình Huân vẫn như cũ thành thạo tẩy sạch thân thể chính mình, cúi đầu hời hợt bổ sung:”Vương gia cứ nói đùa, Hình mỗ cũng không có cuồng vọng mưu phản tác loạn. Ta chỉ muốn bớt đi chiến loạn, ít đi lao dịch, nông dân có ruộng cày, thương nhân có chỗ buôn bán, bách tính có thể an cư lạc nghiệp, không cần mỗi ngày hoảng sợ lo toan mà thôi…” Ánh nhìn quét qua chỗ ta, nơi đáy mắt kia cũng mơ hồ thấy được sự khiêu khích cùng một chút chờ mong:”Một thiên hạ như vậy, Vương gia, ngươi có thể cho ta không?”

Ai, lúc này ta nghĩ, nếu ánh mắt Hình Huân cũng thiển cận như mấy nữ tử bình thường thì tốt rồi, vô luận hắn muốn châu bảo, kim cương phỉ thúy thì với quyền thế của dâm long, chẳng phải cũng chỉ là một cái phẩy tay thôi sao? Hay là như Lưu Quan cũng tốt, đem một cái chong chóng hay một xâu mứt quả ra là có thể thỏa mãn được tiểu hài tử. Nhưng hắn lại là Hình Huân, và, một nam tử như thế mới là kẻ ta mê luyến sâu sắc, bỏ quên cả con người dị tính luyến của mình…

Thiên hạ sao? Ân ân… Hình như là một yêu cầu rất phiền phức a! Bất quá, Phạm Cửu Tiêu đã từng làm được, đổi lại thành Đồ Lâm ta chẳng lẽ không thể hay sao? Thông suốt rồi, ta bật cười lớn, đây là cái gì a? Một người kỳ lạ ở một nơi kỳ lạ, một sự sai lầm ngẫu nhiên biến một kẻ thị dân tầm thường thành một đại nhân vật so với mình cách xa vạn dặm, loạn loạn mê mê bị một đám nam nhân kết giao cùng chính thân thể “mình” vây quanh, bị ép lâm vào cảnh tranh đấu chém giết mà từ trước đến nay có mơ cũng chưa từng mơ tới…

Ta không phải là một người chơi cờ giỏi, nhưng lão thiên gia lại bắt ta đi thu thập một đống tàn cục vô cùng rối loạn.

Ta rõ ràng là một nam nhân dị tính luyến vô cùng thuần khiết, ngay cả một nữ nhân cũng chưa ôm qua, thế nhưng lão thiên gia lại bắt ta thượng nam nhân, rồi lại còn yêu một nam nhân.

Cũng được, đâm lao thì phải theo lao, việc đã đến nước này, còn có thể thế nào nữa?

Tiếng cười nhỏ dần rồi biến mất, ta híp lại đôi mắt đào hoa tinh lượng của “Phạm Cửu Tiêu”, ánh nhìn dừng ở Hình Huân đang ngồi trong mộc dũng chờ đợi đáp án. Hồi lâu sau, ta nghe được chính câu trả lời của mình, tự tin mà không kiêu ngạo, tựa như không phải thanh âm của ta, nhưng thực sự là từ miệng ta nói ra:”Thiên hạ thì quá lớn a, Hình Huân. Bất quá, Phạm quốc này, ta cho ngươi…”