Quân Mạc Vũ

Chương 2




Hôm nay là sinh thần hai mươi tuổi của phụ hoàng, còn có sứ giả của nước láng giềng Chiếu Ảnh đến, hoàng cung bởi vậy đã mất rất nhiều thời gian chuẩn bị, nói vậy sinh thần yến đêm nay chắc hẳn rất long trọng. Nghe nói tất cả các phi tần được thụ phong trong cung cùng các hoàng tử đều phải đến tham dự. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chuyển thế đến đây ta được tham gia yến hội long trọng đến thế, cũng là lần đầu tiên chân chính được gặp mặt vị đế vương thống trị quốc gia này, là phụ thân ta, tâm tình thật sự cũng có chút kích động cùng khẩn trương.

Đến chạng vạng, sau khi được hai cung nữ Thải Nhi, Ngọc Nhi hầu hạ sơ tẩy cùng thay y phục hoa lệ, đeo thêm các loại phục sức, thật sự nặng nề khó chịu, đã vậy Thải Nhi còn chọc ghẹo ta, nói ta giống một con búp bê xinh đẹp khiến người khác nhìn thấy liền yêu thích. Đối với việc này ta không có ý kiến, chỉ thầm nghĩ trong lòng, với cả tá phấn son mà bọn họ trát lên cho ta, dù có muốn trông khó coi cũng khó. Hơn nữa Thải Nhi cùng Ngọc Nhi có tiếng huyên náo, kiếp trước ta vì nhiều nguyên nhân mà không thích tiếng ồn, ưa sự yên tĩnh, tính tình cũng đạm mạc, nhưng ta đối với sự ồn ào của các nàng, ngoài việc chịu đựng, ta thật không có cách nào khác.

Kiếp trước, những người xung quanh ta, ngoại trừ nữ hộ sĩ, ta không có tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào khác, mẫu thân ta sinh mệnh vốn đã không dài, lại vì sinh ta mà tiêu hao quá nhiều thể lực, rốt cuộc mất ngay sau khi ta ra đời. Đây cũng là nguyên nhân mà ta, cho dù biết sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc, nhưng cũng không muốn buông tay.

Trời đã tối hẳn, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, ta đứng dậy theo mẫu phi đến hoa viên tổ chức yến hội.

Khi tới đó đã có rất nhiều người. Ta từng bước từng bước cẩn thận đi theo sau mẫu phi, đến chỗ ngồi của mình rồi mới ngẩng đầu lên, quay ngang quay dọc quan sát chung quanh.

Bởi mẫu phi dù sao cũng là một phi tử được nhận sắc phong, một mình toạ tại một cung điện, lại có một hoàng tử là ta, nên dù không nhận được sủng ái nhưng cũng không đến nỗi bị khinh nhờn, vị trí ngồi cũng không cách quá xa thượng toạ của phụ hoàng. Ngồi phía trên bên cạnh mẫu phi là một hài tử phấn điêu ngọc mài cùng mẫu phi của hắn, chính là hài tử được sinh ra cùng năm với ta, nhưng lại kém ta ba tháng, Tứ hoàng tử Sở Mạc Phi. Lúc này hắn đang bị mẫu phi hắn kéo ngồi xuống bên cạnh, cứ nhìn đôi mắt to tròn linh động kia, không khó để đoán ra hắn là một hài tử hiếu động hoạt bát lại thông minh. Mà đôi mắt to tròn ấy hiện tại lại đang nhìn ta chắm chằm, xem ra hắn đối với ta thật hiếu kỳ. Cũng phải, ta và hắn đều là hài tử như nhau, lại bằng tuổi, chỉ có điều ta ít khi xuất môn, mẫu phi cùng các phi tử khác lại ít lui tới, ta thì không giao tiếp nhiều lắm với các huynh đệ khác, cũng chỉ nghe Thải Nhi cùng Ngọc Nhi nói lại mà biết được đôi chút tin tức. Có lẽ hắn đối với Tam ca chưa từng gặp mặt lần nào là ta cảm thấy hiếu kỳ. Nhìn bộ dáng có điểm ngơ ngác của hắn, cùng với một đôi mắt to trong veo như hồ nước mùa thu, thực sự là một hài tử đáng yêu, ta bất giác mỉm cười với hắn. Bất quá, hành động của ta lại càng khiến hắn ngây người ra…… Ta có chút không hiểu.

Bỏ qua hắn, ta lại hướng ánh mắt ra chỗ khác. Các đại thần trong triều cơ bản đã đến đủ cả, thiếu niên mặc một thân dị phục ngồi ở đằng kia có lẽ là sứ giả Chiếu Ảnh quốc, tuy không nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng căn cứ theo thái độ tự nhiên, cử chỉ hào phóng khéo léo, có thể đoán được hắn không phải là một nhân vật đơn giản. Phía trên, các cung phi cùng hoàng tử khác cũng đều lục tục đi vào chỗ ngồi, vậy là chỉ còn chờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nữa thôi.

“Hoàng thượng giá lâm!”, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Theo hai đạo thanh âm sắc nhọn, bốn phía lập tức trở nên an tĩnh. mọi người cùng quỳ xuống hành lễ, miệng hô to: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”. Ta cũng hành lễ theo bọn họ, khi nghe được tiếng hô to như vậy, tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, thế nhưng vẫn ngây người ta mất một lúc, đến khi tỉnh lại chợt nghe thấy một thanh âm hữu lực mà uy nghiêm: “Bình thân.”. Lập tức lại theo mọi người đáp lại: “Tạ ơn Hoàng thượng!”, sau đó đứng dậy, lại cùng mẫu phi quay trở lại vị trí của mình.

Một lát sau, ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trên thượng tọa. Hoàng hậu cười đến thập phần hiền lành đoan trang nhìn xuống mọi người ngồi bên dưới, nử tử tuy mới có mười mấy tuổi, nhưng khi khoác lên người phục sức Hoàng hậu rườm rà nặng nề, đã có vẻ khéo léo mà tự nhiên. Về phần Hoàng thượng, cũng chính là phụ thân ta, trước đó ta đã được nghe rất nhiều chuyện về hắn, mười một tuổi đăng cơ, mười ba tuổi nắm giữ binh quyền, ngự giá thân chinh bình định biên cương loạn động, ổn định thế cục trong nước, mấy năm gần đây lại tiến hành khởi công xây dựng hệ thống thuỷ lợi, thống trị thủy vận, coi trọng buôn bán, khiến cho Minh Sở quốc tứ hải thái bình, càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, hắn, Minh Sở đế Sở Tử Cẩn, được con dân tôn sùng là minh quân một đời. Một đế vương, trong vòng ngắn ngủi mấy năm lại có thể dựng nên một quốc gia thái bình thịnh thế, là người thế nào đây?