Quân Mạc Vũ

Chương 25




Cứ như vậy, chúng ta một đường rất có thanh thế đi thẳng đến trước đại môn phủ nha. Đám nha dịch nhìn thấy nhiều người như vậy cùng đi đến phủ nha, lập tức tập hợp lại một chỗ, bàn tay nắm chặt vũ khí bên hông.

Một nha dịch thoạt nhìn giống như đầu lĩnh đứng ra hô: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã bảo mọi người nhẫn nại sao?” Tràng thượng lập tức trở nên an tĩnh, tất cả ánh mắt ủa mọi người đều tập trung về phía chúng ta. Nha dịch lúc này mới chú ý tới chúng ta, nhưng còn không đợi chúng ta nói gì, hắn đã đi lên phía trước cung kính nói: “Thỉnh vài vị đi theo ta.” Ân, hẳn là vệ binh thủ thành đã truyền tin đến, hơi gật đầu, ta theo hắn đi vào trong phủ nha.

Đi vào hậu đường, lập tức nhìn thấy Phó Bá cùng mấy quan viên đang ngồi đó, mấy người đều đứng dậy hướng ta hành lễ cho Thái tử. Nói hai tiếng bình thân sau, ta ra hiệu cho bọn họ thuyết minh tình huống hiện tại. Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phó Bá tiến lên đáp lời. Theo như lời Phó Bá nói, thì ra lại là một chuyện độc dược họa nhân. Trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể ban lệnh giới nghiêm cùng với trấn an người dân trong thành. Hiện tại trong Truy Phiền mỗi nhà đều có người trúng độc, đây là một loại độc dược mạn tính, có khả năng làm cho người trúng độc dần mất đi năng lực lao động, chỉ có thể nằm một chỗ chờ tử vong đến, cảm giác này thực rất khó chịu. Để cho không gây thêm khủng hoảng lớn hơn nữa, cũng để tiện cho việc tập trung cứu trị, trong thành vẫn thực thi lệnh giới nghiêm. Hành động này khiến cho dân chúng trong thành càng thêm bất an, những người phẫn nộ tụ tập tới trước đại môn phủ nha bức bách quan phủ phải cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục. Phó Bá bọn họ hứa hẹn triều đình sẽ nhanh chóng đưa đến đại phu có thể giải độc, vấn đề thủy lương (nước uống cùng đồ ăn) của dân chúng trong thành quan phủ cũng sẽ an bài thỏa đáng. Bất quá hành động này cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được tình hình.

Ân, quả thực trong tình hình lúc đó cũng chỉ có thể xử lý được như thế.

“Tính cho đến nay đã được mấy ngày rồi?” Ta hỏi, hy vọng thời gian chưa lâu lắm, độc dược mạn tính càng để lâu lại càng khó xử lý.

“Tám ngày.” Phó Bá lập tức hồi đáp.

Ta hơi nhíu mi, tám ngày, không thể tính là ngắn. “Có chuẩn bị dược liệu không?” Dược liệu cần thiết là không thể thiếu.

“Đã từ những nơi khác vận chuyển đến đây, mỗi loại dược liệu đều chuẩn bị một ít.” Lúc này là quan phủ ở đây trả lời.

Ta gật đầu, đối với động tác của bọn họ tỏ vẻ tán thưởng một chút.

“Nói cho dân chúng trong thành là bản cung đã đến.” Thân phận Thái tử của ta chí ít có thể khiến cho dân chúng an tâm một chút.

Một thị binh lập tức lên tiếng trả lời, sau đó lui xuống.

“Tình trạng của tướng quân thủ thành như thế nào?” Xem tình hình, hắn là cũng bị trúng độc đi. Nhưng là Chiếu Ảnh quốc cũng không thê có nhiều độc dược như vậy đi? Còn nhớ người của Mạc Vũ sơn trang cùng Mãn Nguyệt Khai Hoa các cũng chết vì độc dược, có lẽ Chiếu Ảnh cũng nhúng tay vào chuyện này. Chiếu Ảnh quốc vốn cũng không am hiểu dụng độc, không lẽ lần này chiếm được đặc thù trợ giúp sao? Ta âm thầm suy tư.

Trong phòng tựa hồ có một khắc im lặng. “Vẫn còn một hơi thủy chung chưa nuốt xuống được.” Một vị phó tướng có chút đau đớn đáp.

Nhìn qua biểu tình của mọi người, ta chậm rãi đứng dậy nói: “Mang bản cung đi xem sao.”

Những người khác nghe ta nói vậy tựa hồ còn có ý muốn ngăn cản, chỉ có Phó Bá ngắn gọn đáp lời một câu, sau đó y theo lời ta nói làm việc. Có lẽ trong ấn tượng của hắn, ta cũng xem như là người nói một không nói hai đi.

Yên lặng nhìn chằm chằm vào người đang nằm thẳng trên giường, lắng nghe quân y hồi báo tình hình của Cơ tướng quân, mặc dù trước khi đến đây ta đã phỏng chừng tình huống sẽ thật nguy kịch, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn nhịn không được chấn kinh.

Người đang lặng im nằm trên giường quả thật còn chưa chết, ta có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh của hán, nhãn mâu chuyển động biểu hiện hắn còn thanh tỉnh, thậm chí đối với động tĩnh xung quanh cũng có phản ứng. Nhưng là lúc này, tử vong đối với hắn mà nói mới chính là giải thoát, da thịt toàn thân đều thối rữa, sinh hoạt hằng ngày khẳng định là không thể tự lo liệu, dược phẩm trị liệu mỗi ngày không dứt nhưng vẫn không thấy được chút chuyển biến tốt đẹp nào, sự đồng tình, quan tâm của những chiến hữu từng kề vai chiến đấu, những chiến sĩ từng lấy hắn làm tấm gương noi theo, những dân chúng mà hắn từng bảo hộ chỉ càng khiến hắn thêm đau lòng cùng chán ghét bản thân mà thôi.

Thật kỳ lạ, tuy rằng hắn không thể nói chuyện nhưng ta lại có thể hiểu được cảm thụ trong nội tâm của hắn. Sự bất lực không muốn buông tha cho sinh cơ cứ như vậy mà chết đi, rồi lại không đành lòng nhìn thấy người khác thương tâm dần dần chiếm cứ tư tưởng ta, làm cho ta nhớ lại những ký ức ta đã từng quên mất, thân ảnh Cơ Mộ Viễn cùng với ta khi đó tái nhợt nằm trên giường bệnh trắng bệch mỉm cười nhàn nhạt với thân nhân trùng lặp lên nhau……….