Quan Môn

Chương 40: Đụng người rồi!




Khi Diệp Khai nhận được điện thoại của Diệp lão gia tử, hắn đang ngồi trong xe tại nhị khu Tín Nghĩa Tân thôn đường Khang Thái Tây.

Chiếc xe thể thao Porsche màu lam nhạt đang đỗ bên đường.

Nói tới cũng thật kỳ quái, mấy ngày nay trong lòng Diệp Khai vô cùng nóng nảy, trong thân thể luôn cảm giác có một cỗ tà hỏa không ngừng bốc cao, nhưng Chung Ly Dư bởi vì có việc nên đã sang Hong Kong, Diệp Khai lại không muốn tùy tiện đi tìm nữ nhân phát tiết cho nên khi quá mức khó chịu, hắn liền lái xe ra ngoài thư giãn hóng gió.

Nhưng hôm nay lái xe đi tới đi tới, đã đi tới bên ngoài khu cư xá nhà Ninh Sương.

Cũng may Diệp Khai vẫn còn tự chủ, không trực tiếp xông đi vào.

Đúng lúc này Ninh Sương vẫn chưa trở về, nàng lựa chọn phương hướng phát triển là chuyên nghiệp âm nhạc vũ đạo, cho nên gần đây vẫn đang tiếp nhận huấn luyện cường hóa phương diện này, nhờ một giáo viên học viên âm nhạc chuyên môn phụ đạo cho nàng trước ngày khảo thi.

Thời gian này cũng là thời điểm mà thời tiết giá lạnh nhất.

Diệp Khai đứng bên ngoài, không bao lâu nhìn thấy bầu trời đã hoàng hôn, sắc trời dần dần âm trầm xuống, chỉ một lát tuyết rơi đầy khắp nơi.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bông tuyết không ngừng theo gió bay xuống, rất nhanh đã bao phủ đầy mặt đất.

Diệp Khai đã sớm ngồi vào trong xe, mở điều hòa quay kính xe, trong nháy mắt đã bị bông tuyết bao phủ, nhưng sau khi độ ấm trong xe tăng lên lập tức đã bị hóa thành nước tuyết, khiến cửa thủy tinh trở nên mông lung.

Diệp Khai mở cần gạt nước một lát, tầm mắt trở nên thật rõ ràng.

- Xem ra cũng nên chạy về phía trước…

Diệp Khai nghĩ tới lúc này Ninh Sương đã sắp trở về, liền cho xe chậm rãi chạy về phía trước, nghịch hướng đường về của Ninh Sương.

Tình huống tại thủ đô Diệp Khai rất rõ ràng, nếu gặp phải khí hậu có bão tuyết sẽ rất khó tìm được xe taxi, nếu vận khí của Ninh Sương không tốt sẽ phải đi bộ về nhà.

Chỉ là tuyết rơi thật nhiều, tầm mắt bị ảnh hưởng rất lớn, tầm nhìn chỉ được khoảng 40m, nếu xa hơn sẽ không nhìn thấy được gì, Diệp Khai chạy thật chậm, nhìn chăm chú vào từng người đi qua bên đường.

Trên thực tế với thời tiết như vậy người đi đường cũng đã rất ít ỏi.

Diệp Khai chạy xe tới một đầu ngõ nhỏ phía trước, liền phát hiện một thân ảnh mặc áo lông màu đỏ như lửa, quần jean, mang theo khẩu trang màu lam nhạt, lưng vác loại nhạc khí nào đó bọc trong bao vải màu đen, không phải ai khác mà chính là Ninh Sương.

Ninh Sương vừa kéo mũ áo lông lên, tuyết rơi tuy đường không trơn lắm nhưng không thể không lưu tâm, cho nên nàng đang thận trọng đi tới trong tuyết, dáng người lảo đảo, lộ ra vẻ có chút cố sức.

- Đô đô…

Diệp Khai bấm hai tiếng kèn xe, đang định lái qua đón nàng thì ngoài ý muốn đã xảy ra.

Không biết từ nơi nào toát ra một chiếc xe gắn máy, trên xe có hai người trẻ tuổi trùm đầu chạy lướt qua bên cạnh Ninh Sương.

Tốc độ xe không nhanh lắm nhưng khi chạy ngang qua người Ninh Sương, người trẻ tuổi ngồi phía sau bỗng nhiên một phát chụp lấy dây lưng trên vai Ninh Sương, ý đồ cướp đoạt nhạc khí của nàng.

Vì bất ngờ không đề phòng, Ninh Sương lập tức phát mộng, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như thế!

Vốn nàng chỉ vác nhạc khí trên vai thật hờ hững, bị người giật lấy đã thật dễ dàng bị cướp đi, hơn nữa còn bị sợi dây giật mạnh nên thân thể Ninh Sương cũng bị kéo ngã trên mặt đất.

- Ah…

Ninh Sương té trên mặt đất, tựa hồ bị thương, chân mày cau chặt lại thống khổ kêu thành tiếng.

Hai người lái xe máy thấy đã thành công, liền nhấn ga, động cơ phát ra tiếng kêu lớn lập tức muốn vượt qua Ninh Sương bỏ chạy. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Con mẹ nó…

Diệp Khai thấy thế, lập tức giận dữ.

Đây rõ ràng là lái xe ăn cướp!

Quan trọng nhất là hình như trong lôi kéo Ninh Sương đã bị té tổn thương!

Diệp Khai cảm giác trong lòng mình đầy căm phẫn, lồng ngực tràn đầy lửa giận, hung hăng nhấn mạnh chân ga liền hướng xe máy đụng thẳng tới.

Tính năng xe thể thao quá tốt, xe gắn máy làm sao có thể gánh chịu nổi?

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, xe gắn máy cùng hai người trẻ tuổi cướp bóc liền bị đụng bay lên không, sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, ngay lập tức miệng phun máu tươi không biết sống chết.

Diệp Khai cho xe dừng lại, bước ra.

Chỉ thấy ở phía trước xe thể thao Porsche bị lõm vào một lỗ nhỏ, những chỗ khác cũng không có gì trở ngại, xe máy của đối phương lại bị đụng vỡ, xăng chảy đầy đất, trong không khí tràn ngập mùi vị sặc người còn có mùi máu tươi.

- Kháo…thứ đồ không có mắt, đồ vật của ai cũng dám cướp đoạt sao!

Diệp Khai đi qua, vốn định đạp hai người vài cước để hả giận, nhưng nhìn thấy bọn cướp toàn thân máu chảy đầm đìa, ngược lại cũng không tiếp tục hành động.

Hắn ôm túi nhạc khí rơi gần đó đi tới trước mặt Ninh Sương, ngồi xổm người xuống ân cần hỏi thăm:

- Cô thế nào rồi, bị thương ở đâu?

Ninh Sương bị dọa tới ngẩn người, vốn bị bọn cướp lôi kéo té lăn trên đất, đã làm nàng sợ tới mức không nhẹ, đợi khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại thấy một chiếc xe thể thao vọt lên, đem xe gắn máy cùng bọn cướp đụng bay ra ngoài.

Một màn đầy máu tanh xuất hiện trước mắt của nàng, xác thực mang đến trùng kích cùng chấn động thật lớn với Ninh Sương, làm cho nàng cơ hồ quên đi sự đau đớn của chính mình, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Khai nói không ra lời.

Lúc này đã có không ít người vây quanh tới đang bàn tán xôn xao.

Có người báo cảnh sát, rất nhanh liền có cảnh sát giao thông cùng tuần cảnh gần bên chạy tới, xe cứu thương cũng tới.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Một sĩ quan cảnh sát dẫn đội thấy được hiện trường, cau mày dò hỏi.

Diệp Khai còn chưa lên tiếng, ngược lại bên cạnh có quần chúng nhiệt tâm thay hắn giải thích.

- Lái xe cướp bóc!

Một bác gái có giọng nói thật lớn gọn gàng linh hoạt đem chuyện xảy ra hoàn toàn xác định:

- Hai tên cướp lái xe máy cướp túi của cô gái này, cô gái ngã xuống đất bị thương, chàng trai thấy việc nghĩa liền cứu giúp, lái xe ra ngăn cản, kết quả là đụng ngã bọn chúng!

- Thật là như vậy sao?

Cảnh quan nhìn thoáng qua hiện trường cũng không có gì nghi ngờ, xem chừng chuyện đã xảy ra cũng không kém bao nhiêu theo lời bác gái miêu tả, nhưng không thể chỉ nghe lời nói của một bên, cho nên hắn lại nhìn quần chúng chung quanh dò hỏi.

- Thật là như thế, chàng trai là thấy việc nghĩa cứu giúp thôi!

Quần chúng chung quanh nhanh mồm nhanh miệng hồi đáp.

Vào thời kỳ này, trên xã hội đạo đức công cộng còn chưa thảm như đời sau, tố chất của quần chúng tại thủ đô vẫn có tiếng là cao thượng, muốn họ làm chứng gì đó cũng sẽ không từ chối thối thoát, ngược lại còn có vài người qua đường thậm chí chủ động ra mặt để lại địa chỉ cùng phương thức liên lạc của chính mình nếu cần người làm chứng.

- Trước đưa tới bệnh viện đã…

Cảnh quan làm xong ghi chép, nhìn thoáng qua hai tên cướp té trên vũng máu, cảm giác có chút thê thảm:

- Ân, cô gái cũng cùng đến bệnh viện kiểm tra một chút!

Xe cứu thương đưa hai tên cướp, Diệp Khai chở Ninh Sương cùng nhau đến bệnh viện.