Quan Sách

Chương 1022: Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!




Ăn một bữa cơm mà gặp phải tình huống như vậy, khiến Cao Hà khóc không ra nước mắt.

Nhưng bất luận là Vạn Hân hay là Chung Quân, hai người này cô ta đều không thể đắc tội được.

Đều là công tử có tiếng ở Lĩnh Nam, đều là những người được nuông chiều sinh hư, hai người này gây nhau, thì ai có thể phân giải chứ?



Khung cảnh có chút khó xử, Trần Kinh hơi nhíu mày, chủ bữa tiệc này là Vệ Hoa và Cao Hà đều không để ý tới, nhân vật quan trọng là Miêu Đan Phương cũng rất bình thản, cô ta thay rượu bằng trà, mượn việc uống trà để lảng tránh sự lúng túng của mình!

Bố của Vạn Hân là Vạn Ái Dân, tuổi của Vạn Hân cũng không còn nhỏ nữa, trước giờ vẫn được biết là một công tử được chiều hư, nhưng mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều, dựa vào hậu thuẫn mà du nhập vào ngành bất động sản, kiếm được cũng không ít tiền, sức ảnh hưởng cũng dần lớn lên.

Nhưng không biết là như thế nào, thì anh ta cũng vẫn là một công tử.

Hôm nay trước mặt biết bao nhiêu người Chung Quân lại làm anh ta mất mặt, anh ta có thể nhìn được không?

Huống hồ gì trong bàn ăn này còn có người phụ nữ mà anh ta đang theo đuổi, vì người phụ nữ này, anh ta đã theo đuổi suốt một tháng giời, trước mặt phụ nữ mà để mất mặt, thì bất cứ người đàn ông nào cũng khó có thể nhịn được.

Vạn Hân cười nhạt một tiếng, nụ cười trên mặt nhạt đi, anh ta nhếch mép nhìn Chung Quân nói:
-Chung Quân, anh không thể oai được rồi! Tôi chính là muốn uống rượu đấy có sao không? Hôm nay tôi nhất định sẽ uống rượu này!

Anh ta quay đầu nhìn người phục vụ nói:
-Cô bé, cô cầm tất cả rượu lên đây, Đinh tổng của các cô là anh em tốt với tôi, tôi đến chỗ các cô ăn cơm, muốn uống một chai rượu cũng không được sao?

Cô nhân việc phục vụ có thân hình mỏng manh, cô ta ít khi gặp phải những hoàn cảnh như thế này. Cô ta hiểu rõ, hai vị khách này không phải hạng người tốt gì, cô ta vốn không biết phải làm thế nào.

Thái độ vừa rồi của Vạn Hân khiến Chung Quân rất tức giận, anh ta cười nhạt, nói:
-Vạn Hân, cậu đừng có cậy cậu mấy năm nay làm được ra tiền, cậu liền…

-Ngồi xuống!
Chung Quân mới nói được nửa câu, Trần Kinh bỏ đũa xuống, lạnh lùng quát.

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng âm thanh phát ra, khiến cho Chung Quân không dám nói gì nữa. Anh ta đứng ngơ ngác, mặt đỏ lên, nhìn Trần Kinh với vẻ mặt ấm ức!

Trần Kinh trừng mắt nhìn anh ta, hắn hạ giọng nói:
-Sao? Không thể ngồi xuống được à? Cậu đang làm loạn gì vậy! Cậu định ra vẻ công tử trước mặt ai?

Mặt Chung Quân đỏ lên, định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói được câu nào, ngoan ngoãn ngồi xuống.




Vạn Hân nhìn hành động của Chung Quân, sau đó anh ta nhìn Trần Kinh.

Trong những công tử ở Lĩnh Nam, Vạn Hân và Chung Quân tuy không quen thân nhau lắm, nhưng cũng rất hiểu nhau.

Chung Quân xuất thân trong một gia đình có tiếng, bố anh ta còn quản không được anh ta, lúc ra ngoài ăn chơi, thì gan của Chung Quân là to nhất, ai anh ta cũng không sợ. Chung Quân có vài lần đã xô xát với vài người trong hội chơi cùng, nổi tiếng nhất trong đó có một lần tụ họp ăn chơi, anh ta đã đổ cả một ly rượu nho lên mặt Lục Đào.

Lục Đào là ai? Là một nhân vật đứng đầu trong các công tử ăn chơi ở Lĩnh Nam hồi đó, Chung Quân dám làm mất mặt anh ta, tên này là một người rất liều mạng.

-Chủ nhiệm Trần…
Vạn Hân mới nghe thấy Chung Quân giới thiệu cái gì mà Chủ nhiệm Trần, nhưng anh ta không để ý lắm.

Nhưng hiện giờ thấy chỉ hai câu nói của Trần Kinh có thể khiến Chung Quân im lặng, anh ta liền không khỏi chú ý đến người này.


Anh ta cảm thấy Trần Kinh rất quen, nhưng không nhớ ra lai lịch của hắn.

Chung Quân ngồi xuống, Trần Kinh nói với cô gái đó:
-Cô bé, cầm một chai rượu lên đây!

Cô phục vụ đó giật mình, nhìn thấy Trần Kinh khắc chế được Chung Quân, cô ta hiểu rõ Trần Kinh mới chính là chủ của bàn tiệc này, cô ta vội gật đầu nói:
-Vâng, ngài đợi một lát!

Phục vụ đẩy cửa đi ra, Trần Kinh nhìn Vạn Hân cười, nói:
-Vạn tổng, thật ngượng quá. Tính tình của tiểu Quân không tốt, cậu lớn tuổi hơn nó, đừng có để bụng làm gì. Đợi lát nữa mang rượu lên, tôi tự phạt mình một ly, coi như là tôi thay nó xin lỗi cậu!

-Trần Kinh?
Sắc mặt của Vạn Hân bỗng thay đổi.

Nghe thấy hai chữ Trần Kinh, Vạn Hân đột nhiên đứng dậy.

Trần Kinh tên tuổi vang khắp, các công tử ở Lĩnh Nam ai mà không biết Lục Đào bị Trần Kinh chỉnh đốn.

Trần Kinh tuổi trẻ, ở Hoàn Thành nắm nhiều quyền lực, cha con Lục Đào dưới sự chỉnh đốn của Trần Kinh, đã đi đến con đường cùng, và bị tiêu diệt.

Một trận mà tên tuổi Trần Kinh nổi lên, trong một khoảng thời gian cũng tương đối dài, một loạt những công tử ở Lĩnh Nam luôn luôn dè chừng Trần Kinh, đặc biệt là những người làm ăn ở Hoàn Thành, bị dọa tới mức mà tất cả đều co lại.

Trong đó có cả Vạn Hân.

Vạn Hân mãi mãi sẽ không quen ngày mà Lục Đào bị sụp đổ, tâm trạng của những người lớn trong gia đình anh ta đều bất an.

Vạn Hân bị gọi tới phòng sách, bố anh ta trịnh trọng hỏi anh ta dốt cuộc là đang làm cái gì, có liên quan tới Lục Đào không?

Lúc nghe thấy Lục Đào và anh ta không có quan hệ gì, bố anh ta đã thở dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng, bố anh ta đã nói một bí mật cho anh ta nghe, bắt anh ta không được đến kinh doanh ở Hoàn Thành.

Trong trí nhớ của Vạn Hân, đấy là lần đầu tiên anh ta thấy bố mình căng thẳng như vậy.

Sau đó anh ta mới biết, Trần Kinh đi riêng một mình một đường ở Hoàn Thành, luôn đấu đá qua lại với bố của anh ta.

Hai người hình như không thuộc một phe, quan hệ của Trần Kinh cơ bản rất sâu, không những có hậu thuẫn ở Bắc Kinh, mà còn có quan hệ thân thiết với Chủ tịch Chu, đây là những thứ mà bố anh ta kiêng nể nhất.

Nghĩ nhiều như vậy, Vạn Hân tự mắng mình ngày thường không quan tâm tới chính trị, rõ ràng đã nhìn thấy Trần Kinh ở trên tivi rồi, vậy mà lại quên được?

Những suy nghĩ đó cứ bay trong đầu của anh ta.

Anh ta vội đứng dậy nói:
-Anh có phải là Bí thư Trần không? Ai da, anh xem chúng ta đúng là có duyên! Tôi thật không ngờ mình lại không nhận ra anh, anh nhìn xem…

Vạn Hân xoa hai tay, mặt có chút lúng túng.

Anh ta không khỏi nhớ đến những lời mà hắn vừa nói với Chung Quân, hắn nói Chung Quân ra vẻ công tử với ai.

Lời nói này đúng với Chung Quân, chẳng nhẽ không đúng với Vạn Hân anh ta sao?

Chính xác là tính công tử có thể có tác dụng đối với người khác, nhưng trước mặt Trần Kinh, không phải là tự mình tìm khổ sao?

Người ta với anh ta không phải cùng một đẳng cấp, đến bố của anh ta còn phải kiêng nể người này, Vạn Hân anh ta trước mặt hắn được coi là gì?

Rượu nhanh chóng được mang lên.

Nhân viên phục vụ mở chai rượu ra, lần lượt rót.

Sau khi rót rượu xong, Vạn Hân là người đầu tiên đứng dậy, anh ta nhìn Trần Kinh nói:
-Bí thư Trần, chuyện lỗ mãng vừa rồi, tôi tự phạt mình một ly!

Anh ta uống cạn ly rượu, rồi ngồi xuống.

Trần Kinh nói:
-Vạn tổng, cậu khách sáo rồi! Hôm nay tôi và lão Vệ cùng với Cao tổng ăn cơm với nhau, mọi người đều là bạn, cứ tự nhiên. Không cần phải làm nghiêm trọng vấn đề lên như thế, như vậy ngược lại còn làm mọi việc xấu đi, cậu nói đúng không?

Vạn Hân liên tục gật đầu, thái độ rất khiêm tốn, phong thái công tử lúc mới bước vào không biết đã đâu hết.

Sau một trận phong ba, Cao Hà và Vệ Hoa hai người chủ tiệc thở phào nhẹ nhõm.

Cao Hà chợn mắt nhìn Vệ Hoa, sắc mặt Vệ Hoa thay đổi.

Việc giao lưu bằng ánh mắt, chỉ có hai người họ mới hiệu được ý của nó.

Vệ Hoa ở Hoàn Thành đã bắt đầu suy sụp, thời gian gần đây, ông ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, hi vọng có thể ngóc đầu lên được.

Cao Hà chính là người chủ trương ông ta và Trần Kinh hồi phục lại quan hệ với nhau.

Đối với ý kiến này của Cao Hà, trong lòng Vệ Hoa có chút mâu thuẫn, nếu không phải thái độ cứng rắn của Cao Hà, thì sẽ không có bữa cơm ngày hôm nay.

Mà hiện giờ Cao Hà lại chợn mắt nhìn ông ta như vậy, chính là muốn nói với ông ta rằng, nghe lời của cô ta là không thể sai được.

Anh không thấy Chung Quân và Vạn Hân hai người bọn họ bị Trần Kinh xử sao? Thế nào là uy nghiêm? Thế nào là quyền lực? Đây mới chính là phong cách của một vị lãnh đạo.

Vệ Hoa thầm thở dài, cảm giác trong lòng không nói ra được, chua sót, rất khó chịu.

Bữa cơm kết thúc.

Mọi người vây quanh tiễn Trần Kinh đến bãi đỗ xe.



Ngay cả Miêu Đan Phương ngày thường rất kiêu ngạo cũng nói xen vào:
-Bí thư Trần, hôm nay được biết anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh! Tôi xin được hẹn trước anh nhé, gần đây chúng tôi có một chương trình, chuyên đề về Hoàn Thành, đến lúc đó tôi sẽ không khách sáo, mong anh giúp đỡ!

Trần Kinh gật đầu nói:
-Không có vấn đề gì! Hỗ trợ truyền thông là việc chúng tôi phải làm!

Vạn Hân xen vào nói:
-Bí thư Trần, anh nên xuất hiện trên kênh truyền hình lớn của Hoàn Thành chúng ta. Tên tuổi của anh như sấm bên tai vậy, nhưng trước đây ngay cả tôi cũng không nhận ra anh. Sau này anh xuất hiện nhiều một chút, tôi tin rằng người dân Lĩnh Nam chúng ta cũng cảm thấy vinh dự lây!

Chung Quân đứng bên cạnh nói:
-Đúng là nịnh hót! Nịnh bợ!

Vạn Hân ngẩn người, mặt có chút xấu hổ, Trần Kinh vỗ vai Chung Quân một cái, nói:
-Cậu đi với tôi! Chính là cậu quá lắm mồm, cậu không phải là một tên nịnh bợ sao!

Chung Quân cười, vội vàng đi theo sau Trần Kinh, hai người lên xe trước ánh mắt nhìn của rất nhiều người.



Tẩu Mã Hà.

Cửa văn phòng làm việc của Trần Kinh, Phó bí thư Quận ủy Chiêm Ích nôn nóng đứng trước cửa chờ.

Trần Kinh chín giờ mới tới văn phòng, thì tám rưỡi ông ta đã tới rồi.

Chiêm Ích lúc này, không còn phong thái của lúc trước, đầu tóc của ông ta rối bời, hai mắt đỏ ửng, mới nhìn đã thấy chắc tối qua ông ta không ngủ.

Từ xa Trần Kinh đã nhìn thấy Chiêm Ích, hắn ngơ ngác, nói:
-Phó bí thư Chiêm, anh tìm tôi có việc sao?

Chiêm Ích mới nghe thấy giọng của Trần Kinh, vội bước tới phía Trần Kinh.

Ông ta vừa đi vừa nói:
-Bí thư Trần, có một việc rất quan trọng tôi muốn báo cáo với anh, vấn đề này liên quan tới Sa Hà…

Trần Kinh ra dấu hiệu tay, ý là bảo ông ta không cần vội, rồi nói:
-Lão Chiêm, anh cứ bình tĩnh lại đã, chúng ta vào văn phòng rồi nói tiếp. Ở hành lang này có nhiều người qua lại!

Chiêm Ích mặt đỏ, cảm nhận được mình hơi vô lễ.

Trần Kinh đẩy cửa vào, chỉ tay về phía ghế sofa, nói:
-Lão Chiêm, anh ngồi đi, tôi đi pha cho anh một tách trà rồi chúng ta nói chuyện!

Chiêm Ích lau mồ hôi, ngồi xuống sofa, thở một hơi thật dài.

Tối hôm qua ông ta đã không ngủ, ông ta không thể ngờ được rằng, Tẩu Mã Hà lại có việc khiến ông ta bất ngờ như vậy, từ khi ông ta phụ trách việc tiếp nhận phản hồi của nhân dân, từng bước từng bước ông ta cảm thấy rất ngạc nhiên và cẩn thận hơn.

Trước ngày hôm nay, ông ta cảm thấy tất cả những điều này chỉ có thể trách Trần Kinh.

Nếu không phải là Trần Kinh làm cho tới nơi tới chốn, lại là người hay thích thể hiện, thì làm sao lại có cục diện khó như ngày hôm nay?