Quan Sách

Chương 1023: Lòi đuôi cáo! i




Việt

Lòi đuôi cáo!

Trần Kinh kẹp điếu thuốc trong tay, đè dưới bàn tay là một cuốn sách, chính là cuốn sách mà gần đây hắn vẫn hay đọc “Trường đoản kinh”.

“Trường đoản kinh” được mệnh danh là bộ sách đi sâu vào nghệ thuật quyền mưu thời cổ đại. Trần Kinh vẫn thường hay đọc cuốn sách này, cho dù nội dung của nó có rất nhiều điểm hắn không cho là đúng, thậm chí có những chỗ hắn còn thấy khinh thường.

Tuy vậy, hắn cũng không thể không thừa nhận, trong giới quan trường hiện nay, sẽ có một số người lấy cuốn sách này làm chuẩn mực.

Ví dụ Chiêm Ích chính là một trong những kẻ như vậy.

Chiêm Ích nổi tiếng khắp chính đàn Hoàn Thành bởi sự mưu mô quỷ quyệt, thích đùa giỡn với quyền uy, thích giở mánh khôn vặt của mình.

Ông ta thường dựa vào những mưu đồ toan tính của mình, cứ thế leo lên cương vị lãnh đạo chủ chốt của Tẩu Mã Hà.

Thế nhưng có câu ‘thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà’, cũng chính bởi vận mệnh Chiêm Ích quá bé nhỏ, sức chịu đựng không đủ, vì vậy ông ta vẫn không cách nào tiến thêm được.

Trần Kinh đã dốc sức đối phó với kiểu này suốt bao năm trên quan trường, sớm đã có một cách đối phó đặc biệt đối với ông ta, ví dụ như lúc này hắn quấn lấy Chiêm Ích, cũng có thể coi là một loai mưu lược.

Trần Kinh rất rõ một điểm, đầu năm nay không thể không phòng ngừa loại người như Chiêm Ích này, hơn nữa còn cần phải phòng vệ cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tay phải vẫn kẹp điếu thuốc, tay trái Trần Kinh khẽ nhịp trên tay vị sô pha, nói:
- Lão Chiêm, toàn bộ tình hình hoàn toàn như những gì anh vừa nói đúng không? Cuối cùng thì anh đã nắm rõ tất thảy mọi chuyện rồi hay chưa?

Chiêm Ích ưỡn ngực đáp:
- Bí thư, việc này hoàn toàn chính xác, trước khi lại tới báo cáo với anh, tôi đã lần lượt tới nói chuyện riêng với bí thư Đảng ủy thị trấn Sa Hà Bạch Lượng và chủ tịch thị trấn Hầu Khai Minh rồi. Đối với những vụ việc nhạy cảm như thế này, bọn họ tuyệt đối không có gan nói dối!

Trần Kinh nhíu nhẹ đôi mày.

Vụ việc mà Chiêm Ích báo cáo lại này đã khiến Trần Kinh bất ngờ.

Vụ việc phát sinh tại Sa Hà, đề cập tới vấn đề về một vài tòa chung cư bất động sản đã bị giải phóng mặt bằng, những doanh nghiệp có liên quan không chỉ là doanh nghiệp của Hoàn Thành, mà còn dính dáng tới doanh nghiệp quốc doanh.

Vấn đề mà Chiêm Ích phản ánh chính là về thế lực xã hội đen khét tiếng số một tại Sa Hà, lũng đoạn thị trường giải tỏa di dời, ép mua bán vật liệu xây dựng.

Thậm chí còn phát sinh những chuyện cưỡng chế phải nhận thầu công trình khu chung cư.

Gần đây Ủy ban nhân dân quận đã nhận được hàng trăm thông báo, đều là về vấn đề của Sa Hà.

Không chỉ vậy, ngay trong ngày Trần Kinh đi Việt Châu ấy, Sa Hà đã xảy ra một vụ xung đột đổ máu nguy hiểm. Tuy rằng không có người thiệt mạng, nhưng mười ba người bị thương. Quy mô toàn bộ vụ việc khá lớn, số người tụ tập gây náo loạn lên đến hàng trăm người.

Nếu như không phải Đảng ủy chính quyền Sa Hà phản ứng nhanh, điều động lực lượng cảnh sát kịp thời, hậu quả có thể khó mà lường được.

Chuyện này Trần Kinh được cục trưởng cục Công an Ngũ Dịch báo cáo lúc đang trên đường, lúc đó Ngũ Dịch chỉ nói rằng cục Công an vừa xử lý một vụ việc liên quan tới trah chấp công trình, không dẫn tới thiệt mạng, có người bị thương nhẹ.

Trần Kinh lúc đó cũng không truy hỏi cụ thể tình hình.

Nhưng hôm nay nghe Chiêm Ích báo cáo vậy, Trần Kinh liền ý thức được rằng chuyện này có khả năng sẽ phát triển khá phức tạp.

Trần Kinh trầm ngâm không nói, Chiêm Ích liền lên tiếng:
- Bí thư, vụ việc này có khả năng phạm vi liên lụy lớn, tôi không dám coi nhẹ mà tự mình giải quyết, ngài vừa về tôi liền tới báo cáo với ngài trước tiên!

Trần Kinh không tỏ ý gì, gật đầu, hắn nhấc điện thoại lên nhấn một phím nội bộ.

Lát sau Trương Quốc Dân vào phòng, Trần Kinh nói:
- Tiểu Trương, cậu gọi điện cho cục trưởng Ngũ, báo anh ta lập tức tới gặp tôi.

Chiêm Ích chen lời:
- Bí thư, ngài có cần thông báo cho Bạch Lượng cũng tới luôn không? Cậu ta cũng nắm khá rõ tình hình đó!

Trần Kinh lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cũng có thể, báo cậu ta cũng tới gặp tôi! Tôi còn chưa từng nói chuyện với Bạch Lượng nữa!

Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Phải rồi, lão Chiêm, chuyện này anh đã thông báo cho chủ tịch quận Lý chưa?

- Tôi đã báo cáo với chủ tịch Lý rồi, anh ấy cũng cho rằng vụ việc lần này không hề đơn giản, nói cần phải đợi ngài quay về đích than xử lý!
Chiêm Ích cao giọng đáp.

Ngũ Dịch và Bạch Lượng rất nhanh sau đó đều đã tới.

Bốn người mở một cuộc họp đơn giản tại phòng họp của Trần Kinh.

Trong số bốn người này, cho dù là Ngũ Dịch hay Bạch Lượng, Trần Kinh đều không tính là hiểu rõ được.

Ngũ Dịch là Ủy viên thường vụ quận ủy, Trần Kinh từng nói chuyện qua với anh ta một lần, về tổng thể cảm thấy Ngũ Dịch có tác phong làm việc khá điềm đạm, anh ta cũng là lãnh đạo có thực quyền am hiểu Tẩu Mã Hà.

Còn người tên Bạch Lượng, trong lần đầu tiên Trần Kinh tới Sa Hà thị sát, phản ứng của anh ta khá bình thản, cũng coi như Trần Kinh đã đụng trúng một cây đinh.

Sau lần đó, Trần Kinh cũng không chú ý nhiều tới Sa Hà nữa, rốt cuộc nói tới Tẩu Mã Hà này, vị thế cũng không được công bằng, những nới Trần Kinh cần phải đích thân tới thị sát vẫn còn rất nhiều, vì vậy mà hắn có phần lơ là đối với Sa Hà.

Bạch Lượng khoảng chnừg hơn bốn mươi tuổi, vóc người rất cao, cũng rất mập, tai to mặt lớn, khí thể ngất trời.

Bạch Lượng hôm nay thì lại nhiệt tình khác thường, mở miệng một tiếng bí thư, tỏ ra vô cùng thân thiết.

Khi báo cáo công tác, giọng Bạch Lượng rất to, ông ta nói:
- Vấn đề tệ nạn của Sa Hà kéo dài đã từ lâu. Trong hai năm tôi giữ vị trí Bí thư này, đã triển khai khá nhiều công tác, nhưng vẫn cứ là không đủ sức xoay chuyển cục diện. Vụ việc lần này hoàn toàn có thể làm minh chứng cho điều đó.

Mấu chốt của Sa Hà chính là ở lượng nhân khẩu lưu động quá lớn, công nhân tỉnh ngoài nhiều, điều này đã dẫn đến việc các thế lực ngầm ở Sa Hà nhiều lần công kích, nhưng vẫn không cách nào quét sạch được bọn chúng.

Đặc biệt là trong vòng mấy năm nay, cơ sở của Sa Hà chúng tôi được xây dựng khá nhiều ngành xây dựng phát triển thần tốc. Điều này đã tạo thời cơ cho một số phần tử ngoài vòng pháp luật.

Chúng tôi đã bước đầu điều tra làm rõ, có một số tổ chức đen, gây lũng đoạn cung ứng cát và đá, dùng bạo lực cưỡng ép gây lũng đoạn thị trường giải tỏa di dời. Bọn chúng sử dụng các thủ đoạn như đe dọa, bao lực hòng uy hiếp ngành kiến trúc của ta, thậm chí còn bắt cóc người thân của nhà đầu tư khai thác hòng đạt đến mục đích của mình.

Những vụ việc gần đây, chính là do những xung đột này nảy sinh mà thành!

Bạch Lượng ngập ngừng, rồi nói:
- Mấy ngày gần đây chúng tôi đã nhiều lần tổ chức các cuộc họp trong thị trấn, nhất trí cho rằng quận cần xuất kích mạnh mẽ, kiên quyết đánh lại đám thế lực ngầm này, cố gắng đảm bảo lợi ích của nhà đầu tư và người đóng thuế, ổn định hoàn toàn trị an xã hội, khiến những phần tử ngoài vòng pháp luật này không còn chốn dung thân…

Bạch Lượng chậm rãi nói, vô cùng cao hứng, cũng chất chứa tình cảm mãnh liệt.

Ngũ Dịch ngồi bên cũng chêm lời:
- Bí thư, gần đây chúng tôi cũng đang tăng cường công tác điều tra vụ án Sa Hà. Chúng tôi quyết tâm phối hợp hành động với thị trấn Sa Hà. Vụ án này chúng tôi sẽ điều động đội ngũ cảnh sát tinh nhuệ nhất đi giải quyết, nhất định không để những chuyện tương tự phát sinh.

Trần Kinh gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, mọi người có lòng tin giải quyết khó khăn là rất tốt! Nếu đã như vậy, các anh có thể lập tức đi sắp xếp, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với tôi, có chuyện gì phải lập tức báo cáo. Còn vấn đề gì nữa không?

- Đã hết!
Bạch Lượng cất cao giọng đáp, Ngũ Dịch thì điềm đạm lắc đầu:
- Tạm thời chưa có vấn đề gì, chúng tôi rất có lòng tin!

Cuộc họp kết thúc, Bạch Lượng và Ngũ Dịch rời đi, Chiêm Ích mới nở nụ cười, nói:
- Bí thư, ngài cứ bận việc ngài! Chuyện quan trọng này đã được an bài thích đáng cả, hòn đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được bỏ xuống rồi!

Chiêm Ích xoay người rời khỏi phòng, Trần Kinh quay lại bàn làm việc.

Mấy ngày đi công tác, văn kiện trên bàn đã chất đống.

Trần Kinh khẽ thở dài, tiện tay rút một tập tài liệu, hắn đọc được một nửa, bỗng nhíu chặt mày.

Bất giác, hắn lại tự châm cho mình một điếu thuốc.

Hít một hơi thuốc, hắn nhìn thấy cuốn “Trường đoản kinh” trên bàn, rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Hắn vẫn cứ có cảm giác những chuyện hôm nay có gì đó là lạ.

Theo như những gì Chiêm Ích báo cáo, lúc đó Trần Kinh đã thấy chuyện này khó có thể giải quyết được.

Nhưng đợi tới hắn gọi cả Bạch Lượng và Ngũ Dịch tới, giải thích tình hình một lượt, rồi sau đó rất nhanh đã đưa ra được quyết sách xử lý.

Dựa theo cách giải quyết nhanh này, Đảng ủy chính quyền địa phương đưa ra quyết định, Cục công an bố trí thích đáng, vụ án này của Sa Hà không phải đã được giải quyết dễ dàng sao?

Hơn nữa vừa rồi Chiêm Ích cũng đã nói, trước khi báo cáo với mình, ông ta đã nói chuyện riêng với Bạch Lượng. Nếu đã nói chuyện rồi, Chiêm Ích lẽ nào không hiểu được phương thức xử lý này sao?

Trần Kinh hút thuốc, ngón tay nhự nhàng vuốt bìa cuốn sách.

Cuốn “Trường đoản kinh” này…

Biểu hiện của Chiêm Ích hôm nay rất lạ, không giống với bình thường chút nào.

Chuyện này không phải rất giống với chương mở đầu của “Trường đoản kinh” hay sao?

Trần Kinh lập tức dập thuốc, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.

Trong phòng là việc của hắn treo một tấm bản đồ vệ tinh quận Tẩu Mã Hà, hắn quét mắt qua một cái, hiện nay trong số mười mấy xã trấn của Tẩu Mã Hà, khiến hắn phiền não nhất chính là bản thân không cách nào thực sự đi sâu thấu hiểu tình hình từng nơi.

Thiếu hiểu biết về tầng cơ sở, cũng không hiểu được suy nghĩ sâu trong lòng dân, đây không phải chính là xa rời quần chúng sao?

Trần Kinh bỗng dấy lên một loại cảm giác, chính là thấy những người trong tay mình có thể dùng được quá ít. Ở cấp xã trấn phía dưới, không có một ai hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm cả.

Cứ như vậy, bản thân chẳng phải một kẻ vừa mù vừa điếc hay sao?

Chính vào lúc Trần Kinh đang suy nghĩ về vấn đề này, điện thoại của hắn chợt vang lên.

Hắn lôi điện thoại di động ra, mặt bỗng biến sắc.

Người gọi tới là Đường Ngọc.

Lần này Trần Kinh vội vàng tới Việt Châu rồi lại vội vàng rời khỏi đó, không có thời gian liên hệ với Đường Ngọc, đoán chừng cô gái này gọi tới hỏi tội đây.

Hắn do dự một lúc, rồi đưa máy lên tai.

- Tiểu Ngọc, sao lại gọi cho tôi vào lúc này thế?
Trần Kinh nói.

Ngoài sự tưởng tượng của hắn, Đương Ngọc lại không hề hỏi tội, mà nói:
- Trần Kinh, có việc này cần anh giúp đỡ, tòa soạn chúng tôi có hai phóng viên xảy ra chuyện ở Tẩu Mã Hà, lần này họ đi là để điều tra thực địa, nhưng đi đã hai ngày mà vẫn chưa thấy liên lạc lại với đơn vị.

Vừa một tiếng trước, một người trong số họ đã gọi điẹn về tòa soạn, nói gặp chuyện phiền toái.

Hình như lúc đang phỏng vấn thì gặp phải công kích, cả hai người bị đánh trọng thương, hiện đang điều trị tại bệnh viện Nhân Ái…

- Bệnh viện Nhân Ái? Cô chắc chắn bọn họ xảy ra chuyện ở Tẩu Mã Hà chứ?
Trần Kinh trong lòng cả kinh.

Đương Ngọc đáp:
- Bọn họ nói vậy, bọn họ tới phỏng vấn thực địa hộ dân bị giải tỏa tại thị trấn Sa Hà của Tẩu Mã Hà, đúng lúc đó thì bị một đám người vậy lấy hành hung, camera và các vật dụng khác đều bị đạp phá, người cũng thương tích. Tôi cho rằng tình hình hiện giờ có thể cũng không được tốt, tòa soạn đang hết sức lo lắng, chỉ sợ phát sinh chuyện gì không hay!

Trần Kinh vừa nghe Đương Ngọc nhắc tới hai từ Sa Hà, lòng hắn liền bị chấn động mạnh mẽ.

Hắn nhanh chóng ý thức được, vừa rồi mình có thể đã phạm phải một sai lầm.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra từng từ:
- Tôi biết rồi! Tôi lập tức sẽ cử người đi xử lý, cô gửi tư liệu về hai người nay cho tôi! Nếu có tin tức gì, tôi sẽ gọi điện ngay cho cô, được chứ?