Quan Sách

Chương 1082: Trốn Nhiệm vụ không tránh được!




Phòng chỉnh đốn tác phong rất nhanh hoàn thành công tác phân tổ.

Đúng như lời Trần Kinh, mạng lưới tố cáo tuyệt đối không phải chỉ là một cái vỏ bọc.

Nếu đã có người thông qua mạng lưới để tố cáo, hơn nữa nội dung tố cáo nhìn qua quả thật đáng tin, tài liệu tố cáo đầy đủ chứng cớ, Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật không thể bỏ mặc.

Cái gì gọi là thay đổi phương thức làm việc? Phải căn cứ tài liệu tố cáo, chủ động xuất kích, triển khai công tác trong phạm vi cả nước, thực sự phát hiện và chỉnh đốn tác phong làm việc của ngành sản xuất và địa phương, đây chính là thay đổi phương thức làm việc.

Lần này Ủy ban kỷ luật phân sáu tổ ra hành động.

Bốn trong sáu tổ phái đến địa phương, Đông Bắc, Hoa Bắc,Tây Bắc, Trung Nguyên và Hoa Nam, mỗi địa phương một tổ, cơ quan hai tổ, Trần Kinh nhấn mạnh, công tác lần này liên quan đến rất nhiều vấn đề, nội dung đa dạng, tổ công tác nhất định phải căn cứ vào thái độ phụ trách nhiệm vụ làm tốt công tác.

Muốn mượn lực lượng Đảng ủy và Chính quyền các tỉnh thành, phải biết rõ tình hình vấn đề, lập tức chuyển giao cho các bộ ban ngành liên quan của tỉnh thành xử lý.

Đối với vấn đề khá điển hình, đột xuất, tổ công tác cần viết báo cáo chi tiết trình Bộ giám sát thậm chí Nội các Chính phỉ, nghiêm túc xử lý các vấn đề liên quan.

Nhưng vào lúc này, khiến Trần Kinh không ngờ được chính là Lĩnh Nam xảy ra chuyện.

Tại Ủy ban kỷ luật Quân uỷ, Tổ công tác Lĩnh Nam Phòng chỉnh đốn tác phong gặp phải khúc xương khó gặm.

Bọn họ gặp phải phiền toái lớn trong công tác ở Hoàn Thành, Việt Bắc.

Tổ công tác xuống cơ sở, khiến cho Quân khu địa phương kịch liệt phản ứng.

Mà bọn họ tra xét gần một tháng không tra được gì, áp lực của bọn họ rất lớn, tâm tình của địa phương không ổn, lãnh đạo quân đội cao cấp tức giận.

Chu Hải Đông tìm đến Trần Kinh nói:
-Trần Kinh. Tổ công tác đến Lĩnh Nam gặp phải phiền toái không nhỏ với Ủy ban kỷ luật quân đội. Tôi nói rõ với anh, nghiêm tra vấn đề của xí nghiệp chuyển đổi hình thức của quân đội là quyết định của lãnh đạo Trung ương và Thủ trưởng Quân ủy. Tôi nghe nói anh đã xem qua những tài liệu kia, thông quan tài liệu anh hẳn cũng nhìn ra được, phương diện này khẳng định có vấn đề.

Đã có vấn đề vì sao lại tra không ra?

Trần Kinh thở dài một tiếng, Chu Hải Đông là lãnh đạo, hắn khó có thể biện minh cái gì.

Có vấn đề lại tra không ra thì có thể là cái gì cơ chứ? Đây chỉ có thể chứng minh phương pháp công tác không đúng, hoặc là người làm công tác không có đủ năng lực.

Mấy năm trước là đỉnh cao của cải cách doanh nghiệp nhà nước, gần đây quân đội quăng gánh nặng, đỉnh cao lại là quân đội cải cách chế độ xí nghiệp.

Một doanh nghiệp thay đổi chế độ có vấn đề hay không, từ tài liệu không thể nhìn ra được.

Quốc khố nhà nước bị thất thoát cũng chia thành rất nhiều tình huống.

Tình huống thứ nhất là cán bộ Đảng viên trấn giữ không nghiêm, bản thân bất chính, trong đó tồn tại vấn đề vi phạm kỷ luật.

Một tình huống khác là cải cách chế độ xí nghiệp quá kỳ hạn quy định, không đạt chỉ tiêu, không đạt do con người không hoàn thành chỉ tiêu, không chú ý đến giá trị thực tế của xí nghiệp, xí nghiệp bán tống bán tháo. Gia tốc bỏ mặc gánh nặng cũng có thể.

Đối với loại tình huống thứ nhất có thể tra, nhưng đối với tình huống thứ hai làm sao tra đây?

Anh có thể truy cứu trách nhiệm thất thoát ngân sách nhà nước nhưng không hơn, nếu muốn truy cứu vấn đề có đôi khi sẽ không tránh khỏi khó khăn.

Mà đây thật sự là điểm Trần Kinh cảm thấy khó giải quyết.

Chu Hải Đông nhắc tới vấn đề này, trong lòng Trần Kinh liền hiểu được. Công việc này khẳng định muốn quẳng lên người hắn rồi.

Quả nhiên Chu Hải Đông đổi giọng nói:
-Trần Kinh, chúng ta và Ủy ban kỷ luật quân đội vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp. Nghiêm túc mà nói bọn họ cũng là công tác dưới sự lãnh đạo của chúng ta. Hiện tại công tác của bọn họ gặp phải vấn đề, chúng ta không thể đứng yên mà nhìn như vậy được!

Ông ta dừng một chút, rồi nói tiếp:
-Hơn nữa, Quân đội quẳng gánh nặng. Doanh nghiệp quân đội chuyển cho địa phưong, đây là quyết sách trọng yếu của quân đội và quốc gia. Vụ án như vậy là một vụ án có tính điển hình. Chúng ta phải làm thật tốt, để làm mẫu cho cả nước.

Đối với vụ án điển hình như vậy, chúng ta phải suy xét làm cho thật tốt!

Trần Kinh nói:
-Trưởng ban Chu, tôi cũng biết đây là vụ án điển hình nhưng hiện tại nhân sự của Phòng chỉnh đốn tác phong chúng tôi thật sự thiếu. Mạng lưới tố cáo của chúng tôi mấy tháng nay nhận được sự chú ý chưa từng có. Tài liệu nhận được thông qua mạng lưới tố cáo của chúng ta đã tích lũy hơn một vạn phần.

Chúng tôi thông qua việc sàng lọc, mọi người nhất trí nhận định các trường hợp điển hình chúng tôi cần đi giải quyết còn có hơn một ngàn cái.

Gần đây toàn bộ Phòng chỉnh đốn tác phong của chúng tôi chia thành sáu tổ hành động, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực rất lớn, rất lo lắng!

Hắn trầm ngâm một chút nói:
-Mạng lưới Internet là trọng điểm công tác của chúng tôi năm nay, cũng là hành động mấu chốt trong việc thay đổi phương thức làm việc. Chúng tôi bây giờ đang trong giai đoạn khởi đầu, nếu không làm tốt, không chút ý, vậy sẽ ảnh hưởng đến quyền uy của Ủy ban kỷ luật!

Chu Hải Đông nhăn mặt, trong lòng buồn bực, uống trà không nói.

Trần Kinh nói rất đúng tình hình thực tế, cũng không phải có ý thoái thác.

Phòng chỉnh đốn tác phong từ bị động thành chủ động, vấn đề nhân sự thật sự là một vấn đề nan giải, trước mắt cấp trên không có xét đến vấn đề biên chế của Phòng chỉnh đốn tác phong, Chu Hải Đông cũng không thể chủ động xin cấp trên.

Hết thảy vẫn còn cần phải quan sát, dùng số nhân lực hiện tại làm tốt công việc, cấp dưới phải nhận một áp lực rất lớn.

Nhưng....

Chu Hải Đông do dự thật lâu, vẫn nói:
-Vậy như thế này, bên Lĩnh Nam anh tự mình đi một chuyến. Anh công tác ở Lĩnh Nam nhiều năm, tình hình bên đó anh chắc rõ, quan hệ bên kia anh cũng nhiều, tiện triển khai công tác. Hơn nữa, tôi nghe nói anh rời Lĩnh Nam rất vội vàng.

Hiện tại trở về một chuyến cũng coi như một cơ hội ôn lại kỷ niệm cũ với các lão bằng hữu đi!

Trần Kinh cười cười nói:
-Trưởng ban Chu, anh nói câu này hay lắm. Tôi đây cũng phải nhấn mạnh một chút, mấy năm nay xi nghiệp quân đội chuyển cho địa phương có bước tiến tương đối lớn, bởi vì thay đổi chế độ, phương án và yêu cầu cụ thể, trong lúc đầu không có quy phạm. Cho nên công việc này vẫn luôn khá hỗn loạn.

Cho dù là thất thoát ngân sách quốc gia, tình hình cũng rất phức tạp, tôi không thể đến trước là chủ, cho rằng nhất định cấp dưới có vấn đề.

Anh cũng biết, theo trong tài liệu thấy thì chả là cái gì cả.

Cho dù là một xí nghiệp tài sản hơn một tỷ, cuối cùng quốc khố chỉ lấy đến mười triệu, vậy cũng không thể chúng minh trong đó thực sự có người vi phạm kỷ luật, anh thấy nói như vậy có đúng hay không?

Chu Hải Đông ngẩn người, liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái thật lâu.

Những lời này của Trần Kinh nghe thì tưởng đơn giản, trên thực tế lại bao hàm nội dung cực kỳ phức tạp.

Cái gì gọi là vấn đề vào trước là chủ? Lời nói này càng hàm ý sâu hơn nữa.

Trần Kinh nói lời này, vấn đề đáng lo của vụ án này khả năng có liên quan đến bàn cờ quân sự nào đó.

Quân đội tranh đấu, bên ngoài không rõ tình hình, cứ như vậy lao đầu mạo hiểm xông vào, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

Chu Hải Đông bước qua bước lại trong phòng, lời Trần Kinh nói có một số điểm mấu chốt, Chu Hải Đông không phải người ngu, ông ta tất nhiên đã sớm suy xét đến vấn đề này.

Nhưng suy xét đến rồi, thì giải quyết ra sao? Có cách nào giải quyết hay không?

Đây là một câu hỏi lớn!

Không biết sau bao lâu, Chu Hải Đông nhìn chằm chằm vào mặt Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, anh làm việc tôi rất yên tâm. Anh có thể suy xét một chút, tôi cũng tin anh có thể làm tốt được công việc. Tôi dặn anh bốn chữ “thực sự cầu thị”. Làm thế nào tốt thì làm, đây chính là nguyên tắc công tác của chúng ta!

Từ trong văn phòng của Chu Hải Đông đi ra, Trần Kinh gọi Phó Cục giám sát, Tần Sơn Hà tới, nói:
-Lão Tần à, không có cách nào, vốn chuẩn bị để hai người chúng ta ở nhà ứng cứu, nhưng vừa rồi Trưởng ban Chu bố trí cho tôi công tác mới, kêu chúng ta đến Lĩnh Nam phối hợp với công tác của Ủy ban kỷ luật quân đội.

Hai chúng ta dẫn theo hai trợ thủ qua đó, hôm nay đi luôn, sự tình có chút gấp gáp, tình hình có chút phức tạp, chúng ta gặp nhau trên máy bay rồi nói!

Tần Sơn Hà có chút thụ sủng nhược kinh, nói:
-Phó chủ nhiệm Trần, là công việc gì mà vội như vậy? Không phải nhiệm vụ lớn gì đấy chứ?

Trần Kinh khoát tay nói:
-Không phải nhiệm vụ lớn, chỉ là Ủy ban kỷ luật quân đội người ta tặng cho Phòng chỉnh đốn tác phong Lĩnh Nam một cái đinh , muốn chúng ta qua đó tìm lối thoát cho bọn họ! Bằng không người ta sao có thể xuống đây?

Tần Sơn Hà ngẩn người, cười đầy thâm ý, nói:
-Tôi tưởng chuyện gì khẩn cấp đến vậy, hóa ra là như vậy! Quân dân một nhà, tất nhiên có lúc chúng ta phải trợ giúp quân đội chứ!

Hắn dừng một chút nói:
-Tốt lắm, tôi lập tức đi sắp xếp, buổi chiều chúng ta xuất phát!

Tần Sơn Hà là lão giám sát viên rồi nhưng cấp bậc vẫn bị kẹt lại ở cấp Phó cục không lên được.

Nói đến nguyên nhân, trong chốc lát khó có thể nói hết.

Tần Sơn Hà và Chu Hải Đông cũng tiến vào Ủy ban kỷ luật công tác đó.

Chu Hải Đông là Phó trưởng ban rồi, ông ta vẫn là Phó cục cấp giám sát viên.

Chuyện trong quan trường chính là khó đoán, có đôi khi không thể lên chính là không thể lên, cũng không phải do cái ai khác đàn áp ông ta.

Quan trường chính là Kim tự tháp, vị trí chính là đỉnh cao nhất, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt, thà cố gắng còn hơn không, đi lên luôn là số ít, không thể đi lên luôn là đa số.

Tần Sơn Hà chỉ là một trong số những người đó mà thôi.

Trần Kinh quan sát Tần Sơn Hà, dường như trong lòng cũng không nhiều tiến bộ.

Bình thường trong đơn vị, ông ta không thể nào bộc lộ tài năng, công tác chính là sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về nhà, chưa bao giờ làm việc sai đến một phút đồng hồ.

Hành động của Phòng chỉnh đốn tác phong, ông ta tham gia cũng không nhiều, thường thường đều ở nhà.

Trong việc kiểm tra kỷ luật cán bộ, Tần Sơn Hà nằm trong số ít cán bộ có con gái đều ở nước ngoài, không thể nói ông ta là lõa quan, bởi vì vợ ông ta còn đang làm giáo sư ở đại học nào đó.

Nhưng trên thực tế ông ta không khác lõa quan là mấy, ông ta thường ở Phòng chỉnh đốn tác phong nói sau này về hưu sẽ tính sao, ra nước ngoài dưỡng lão ra sao...

Trần Kinh đưa Tần Sơn Hà đến Lĩnh Nam, cũng đều là vì không có người dùng được, Lĩnh Nam rất phức tạp, mà lần này còn liên quan đến quân đội, lại càng phức tạp.

Trần Kinh không dám đưa loại người tâm địa gian xảo như Dư Hạo Kiệt đi cùng.

Làm lãnh đạo thường phải đề phòng rất nhiều người, Trần Kinh không còn đủ sức lực để đề phòng người bên cạnh.

Tần Sơn Hà làm việc rất cẩn thận, giữa trưa ông ta liền liên hệ với trung tâm phục vụ, vé máy bay, khách sạn, hành trình đều được sắp xếp thỏa đáng cả rồi.

Ông ta còn hưng trí mua một tấm bản đồ Việt Châu mới nhất, trên bản đồng còn khoanh rất nhiều vòng tròn.

Trần Kinh cười hỏi ông ta làm gì?

Ông ta cười ha hả nói:
-Chủ nhiệm Trần, Việt Châu nổi tiếng ăn ngon, những nơi này đều có bán đặc sản của Việt Châu đấy. Nhiều năm không đến đó, lần này nếu rảnh rỗi tôi muốn mua nhiều một chút, cháu trai tôi ngày quốc tế lao động sẽ trở về, tôi làm ông nội dù sao cũng phải chuẩn bị một số món đặc sắc chứ?

Trần Kinh bật cười nói:
-Anh thật giỏi! Được được! Chúng ta lần này là đi đưa Thái tử đọc sách đó, thời gian sẽ có đủ, đến lúc đó anh tận dụng một chút thời gian, nhất định có thể đi hết những nơi trên bản đồ này một lần!

-Ha Ha!
Tần Sơn Hà cười nói:
-Chủ nhiệm Trần tới Việt Châu có thể coi là địa bàn của anh rồi. Anh công tác ở Việt Châu đã nhiều năm, đến lúc đó có nơi nào tốt anh nhất định phải giới thiệu cho tôi đấy!

Trần Kinh gật đầu, nghiêm túc nói:
-Được, giới thiệu cho anh, nhất định sẽ giới thiệu cho anh!