Quan Sách

Chương 1109: Thẩm Mộng Lan của Vạn Hải




Trên thảm xốp mềm mại màu xám thẫm tại phòng khách, phía trước ghế sa lon bằng da sẫm màu là bàn gỗ lim tinh xảo.

Trên mặt bàn có đặt hoa tươi, trái cây, còn có một ly cà phê nóng hổi.

Suốt buổi sáng, Uông Thành và Mã Huy cùng Trần Kinh đi dạo một vòng nhà máy chế biến hóa chất hạng nhất, Trần Kinh cũng hoàn toàn quen thuộc với khu nhà xưởng này.

Trần Kinh càng đi, càng hiểu thêm về tập đoàn Vạn Hải, lòng hiếu kỳ cũng lớn dần.

Hắn cảm thấy tập đoàn Vạn Hải tiến quân vào tỉnh Sở Giang, sau lưng có thể liên lụy đến mắc xích lợi ích hết sức phức tạp, nhưng hàng loạt mắt xích lợi ích này được cấu thành như thế nào? Trần Kinh nghĩ mãi mà không rõ, cho nên sự tình của tập đoàn Vạn Hải mang đến cho hắn sự cảnh giác tương đối lớn.

Rõ ràng, việc thu hút kêu gọi tập đoàn Vạn Hải vào đầu tư, Ủy ban nhân dân tỉnh thông qua việc bán hai công ty lớn, hẳn là thu vào hơn một tỷ đô la Hồng Kông. Bán hai công ty lớn được số tiền này, nếu như trường hợp như vậy hóa thành trạng thái bình thường, có nghĩa là trong những năm qua, chính phủ Sở Giang lại sẽ có thêm nhiều nguồn thu nhập?

Rõ ràng, thông qua phương thức như vậy để tăng thu nhập sẽ có nhiều tệ nạn, nhưng trong tình hình lý tưởng lại thao tác hành động, chính phủ xem như đã quăng gánh nặng, gặt hái được lợi ích thực tế, ngoài ra còn thành công trong việc kêu gọi thu hút đầu tư, đây là kế hoạch tốt nhất của Thạch Tam Điểu.
Mà trọng tâm của kế hoạch này, e rằng là chính phủ khẩn trương tìm tiền đầu tư.

Trước khi Trần Kinh đến Sở Giang, đại khái hiêu đươc việc đầu tư gần bốn năm qua của Sở Giang, bốn năm qua, tài sản cố định mà Ủy ban nhân dân tỉnh đầu tư là hơn một nghìn tỷ.

Một tỉnh bỏ tiền đầu tư vượt qua con số này, có thể thấy mấy năm qua, từ tỉnh thành cho đến chính quyền các cấp, đã dùng hết mọi sức để tìm tiền đầu tư khắp nơi, ai cũng tự thể hiện sự thần thông của mình trong việc tìm tiền đầu tư. Tập đoàn Vạn Hải chính là ví dụ điển hình mà chính quyền đã không quản ngại dùng mọi thủ pháp để lôi kéo đầu tư.

Nếu toàn tỉnh đều tồn tại trường hợp như vậy, điều đó có nghĩa là trong tỉnh sẽ lưu lại vô số phiền toái giống như tập đoàn Vạn Hải?
Ngồi trong phòng khách, Trần Kinh chậm rãi thưởng thức cà phê, trong đầu đang suy nghĩ kỹ càng những chuyện này, có chút nhập thần.

- Tiến sĩ Lý, Thẩm tổng của chúng tôi đến rồi.

Trần Kinh cả kinh. Ngẩng đầu nhìn thấy Mã Huy đang đến gần trước mặt mình.

Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa.

Đang đứng trước cửa là một người phụ nữ duyên dáng, người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, trên trán lộ ra khí chất tinh anh, cô ấy rất đẹp, khí chất lại không tầm thường.

Ánh mắt của Trần Kinh đối diện với cô.
Ánh mắt của cô lại di chuyển nơi khác, cười nói: - Tiến sĩ Lý? Xin chào.

Trần Kinh gật đầu nói: - Là Chủ tịch Thẩm Mộng Lan? Rất vui được gặp mặt.

Người phụ nữ cười cách cách, duyên dáng bước tới, nhìn Trần Kinh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt thoáng ngập ngừng.

Cô bắt tay Trần Kinh. Sau đó đè tay xuống nói: - Ngồi đi, ngồi đi. Thật xin lỗi, hôm nay xưởng có xảy ra chút chuyện, khiến anh chê cười rồi.

Trần Kinh ngồi xuống nói:
- Không có gì, Uông tổng nói rất hay, vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân, xem ra Sở Giang là lạc hậu quá rồi, dân chúng nơi này có chút ăn không tiêu.

Thẩm Mộng Lan ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn Trần Kinh.

Lúc này, từ ngoài cửa lại có vài người đi đến.

Trần Kinh và Thẩm Mộng Lan ngồi đối diện nhau. Ngoài ra có vài người xếp thành một hàng đứng sau Thẩm Mộng Lan.

Nhìn trang phục của mấy người, mỗi người đều mặc âu phục thẳng thớm, cao ráo đẹp trai, ai cũng cắt đầu đinh.

Chỉ cần đưa cho mấy người họ một cặp kính mát, thì giống người của xã hội đen rồi.

Thẩm Mộng Lan thản nhiên nói: - Tiến sĩ Lý, anh hôm nay đi thăm khu nhà xưởng của chúng tôi. Như thế nào? Có hài lòng với hoàn cảnh của nơi này không?

Trần Kinh nhẹ nhàng ho khụ, trong đầu đã nghĩ, cuộc gặp gỡ này rất lạ.

Hắn rõ ràng là quản lý cao cấp mà công ty Vạn Hải lựa chọn, ngược lại không ai biết hắn.

Mã Huy tiếp lầm người, Uông Thành đâm lao phải theo lao, hiện tại ngay cả Thẩm Mộng Lan tựa hồ cũng không ý thức được, trước mắt người này mười phần là giả mạo.
Trần Kinh trầm ngâm không nói, đúng lúc này. Ngoài cửa có người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi đang bước vào.

Người vừa đến rất gầy, vừa vào cửa ánh mắt đã nhìn dò chừng Trần Kinh, thần sắc rất là cổ quái.

Trần Kinh hơi nhăn mặt nhíu mày.

Người vừa đến đã tiến tới bên cạnh Thẩm Mộng Lan, ghé vào tai Thẩm Mộng Lan nói nhỏ vài câu.

Thẩm Mộng Lan chợt biến sắc, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Trần Kinh.

Trần Kinh lấy tay sờ mũi, xấu hổ ho khụ. Trong lòng của hắn dĩ nhiên hiểu được, hắn đang gặp phải chuyện hoang đường, kế hoạch trên đã chấm dứt.

Người đàn ông gầy gò chầm chậm lui ra, Thẩm Mộng Lam lại dò xét đánh giá Trần Kinh, thần sắc của cô ta trở nên rất cổ quái.

Cô quay đầu nhìn về mấy người phía sau, nói: - Đi ra ngoài hết cho tôi.

Cô lại dùng ngón tay chỉ vào Mã Huy: - Cậu cũng đi ra ngoài cho tôi.

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mộng Lan và Trần Kinh.
Thẩm Mộng Lan hít sâu một hơi, mím môi, nói: - Chủ nhiệm Trần, tôi hẳn là nên gọi anh như vậy? Tôi thật không ngờ công việc của chúng tôi lần này lại để xảy ra sai lầm lớn như vậy, Chủ nhiệm Trần từ Bắc Kinh đến công ty, thế nhưng chúng tôi không ngờ trở thành ứng viên tới đón tiếp, Mộng Lan chân thành xin lỗi anh.

Thẩm Mộng Lan đứng dậy, Trần Kinh nâng ngón tay chỉ sô pha, nói: - Thẩm tổng, cô ngồi đi. Chuyện này quá bất ngờ. Tôi vừa mới xuống máy bay, không rõ làm sao lại có người của công ty tới tìm tôi, còn gọi tôi là họ Lý, tôi còn nghĩ, tập đoàn Vạn Hải là lá cờ tiêu biểu của Sở Giang.

Nếu tôi hân hạnh được làm tiến sĩ, tôi sao không thuận nước đẩy thuyền đến chiêm ngưỡng một chút phong thái của Vạn Hải? Cũng không uổng công cho tôi lần này đến Sở Giang.
Khóe miệng của Thẩm Mộng Lan vừa co quắp đã rút ra, dường như muốn cười, nhưng lại cười không nổi.

Hôm nay thần thái của cô rất tự nhiên, khí chất xuất chúng, bình tĩnh.

Nhưng trong nháy mắt, thần sắc của cô cũng có chút bối rối.

Miêu Sướng làm phòng PR vừa bước vào đã nói với cô, tiến sĩ Lý có thể có vấn đề, dường như anh ta là chủ nhiệm Trần Kinh phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, lúc ấy cô thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình.

Trong nháy mắt đầu của cô đã rối bời.

Làm Chủ tịch của Vạn Hải, Thẩm Mộng Lan dùng sự khôn khéo thông minh để tạo danh tiếng.

Đối với người và sự tình trong quan trường ở Sở Giang, cô nắm rõ như lòng bàn tay. Còn đối với cán bộ cấp quan trọng ngoài Sở Giang, cô cũng có một bản danh sách, trong danh sách của cô, Trần Kinh xếp hàng thứ nhất. Điều này có nghĩa Trần Kinh là lãnh đạo quan trọng mà cô cần phải tìm hiểu và kết giao.

Cô vĩnh viễn không thể tưởng được, Trần Kinh không ngờ dùng thái độ như vậy xuất hiện trước mặt cô.

Cô gần như loạn nhịp.

Căn cứ vào lời nói của Miêu Sướng, khi Trần Kinh tham quan khu nhà xưởng, hình như là Phó trưởng ban thư ký Trịnh của Tỉnh ủy thấy hắn.
Trịnh Vân quá sợ hãi, lập tức tìm Miêu Sướng hỏi chuyện gì xảy ra.

Miêu Sướng vừa nghe xong đã cảm thấy sự tình không ổn, lập tức đến báo cáo cho Thẩm Mộng Llan, không ngờ Thẩm Mộng Lan cũng vừa ngồi nói chuyện với Trần Kinh.

Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm Trần Kinh, Trần Kinh quá trẻ đến nỗi làm cho cô giật mình.

Nhưng trong lòng cô cũng không dám xem Trần Kinh là tiến sĩ Lý gì đó.

Tiến sĩ Lý trong mắt của cô không có gì là tài giỏi, chỉ là một vị tổng giám dưới tay mà cô mời đến mà thôi.
Ở trước mặt tiến sĩ Lý, cô hoàn toàn có thể khoan dung, hoàn toàn có thể từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng Trần Kinh...

Không tính mối quan hệ giữa Trần Kinh và Ngũ Đại Minh, Trần Kinh vốn chính là lãnh đạo cao cấp hết sức quan trọng của nước cộng hòa.

Tập đoàn Vạn Hải lớn mạnh, nhưng thật sự không là cái gì khi đối diện với người quyền lực trước mắt như thế này?

Mà theo sự tìm hiểu của Thẩm Mộng Lan với Trần Kinh, Trần Kinh trước đó không lâu đã từng đến Sở Giang, từ trên xuống dưới của Sở Giang đều thần hồn nát thần tính, nói đến Trần Kinh bọn họ đều biến sắc.
Mà ngay cả lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh khi nhắc tới tên của Trần Kinh, nét mặt đều ngưng trọng, có thể thấy được uy thế, quyền bính của Trần Kinh quá lớn, ngay cả cô được xưng là Chủ tịch của tập đoàn vạn Hải, nhưng khi ở trước mặt Trần Kinh, lại không được xem là cái gì?

- Thẩm tổng, cô cũng không nên quá khẩn trương, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ. Chuyện này hoàn toàn là bất ngờ, là do nhân viên của cô làm sai, tiếp sai người. Mà tôi cũng nhất thời hứng khởi, nếu chuyện này tạo phiền toái cho các cô, tôi cũng thành thật xin lỗi cô. Trần Kinh thản nhiên nói.

Thẩm Mộng Lan dù sao cũng là gặp qua các mặt của xã hội, cô trầm ngâm một chút, cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, điều này là lễ dĩ nhiên. Anh đến đây thị sát tập đoàn Vạn Hải, đây là điều vinh hạnh của chúng tôi. Đêm nay tôi mời anh dùng cơm.

Cô dừng một chút sau lại nói: - Chủ nhiệm Trần, anh hôm nay đã xem qua nhà máy hóa chất của chúng tôi, tôi còn hy vọng anh cho chúng tôi chỉ thị công tác, tôi tin chỉ thị của anh sẽ cải tiến nghiệp vụ đồng thời có ý nghĩa to lớn đối với của công ty chúng tôi.

Trần Kinh híp mắt nhìn Thẩm Mộng Lan khẽ mỉm cười, nói:

- Thẩm tổng, cô đừng có khách khí như vậy. Tôi hôm nay tham quan nhà máy của công ty cô, cảm thấy rất tốt. Sở Giang chúng ta có được công ty Vạn Hải giàu tiềm lực vào đầu tư như vậy, điều này có ý nghĩa rất lớn với Sở Giang, tôi cũng rất vui.
Hắn dừng một chút, nói: - Chuyện ăn cơm có thể miên đi, công việc của các cô rất bề bộn, tôi là khách không mời mà đến, không nên gây tốn kém cho các cô.

Ánh mắt Thẩm Mộng Lan di chuyển, nói: - Chủ nhiệm Trần, anh lại để cho tôi phạm sai lầm. Anh đến thị sát chỗ của tôi, không ăn một bữa cơm, sau này anh để cho tôi Mộng Lan như thế nào có thể sống yên trong giới công ty ở Sở Giang? Người khác sẽ mắng tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi.

Trần Kinh hắc một tiếng, nói: - Thẩm tổng, ngược lại, tôi cảm thấy chuyện vui chơi sau này nên giảm đi. Nhất là càng phải giảm chuyện mở tiệc chiêu đãi cán bộ của chính phủ. Có một số cán bộ của chúng ta, dựa vào vỏ bọc thị sát kiểm tra, tùy tiện ngả bài với xí nghiệp, quấy nhiễu hoạt động kinh doanh và sản xuất của xí nghiệp n tạo ra một gánh nặng lớn cho xí nghiệp.

Đối với những hành động như vậy chúng ta phải kiên quyết ngăn lại, về sau nếu cô gặp phải phiền toái như vậy có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại công lý cho các cô.

Thẩm Mộng Lan ngẩn người, cô đột nhiên ý thức được, Trần Kinh trước mắt này thể có thể không phải là cán bộ bình thường, cô tranh luận đấu võ mồm với hắn sẽ không có lợi.

Trần Kinh đứng dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan nói: - Hơn nữa, Thẩm tổng, về sau cô cũng không cần gọi tôi là Chủ nhiệm Trần. Tôi lần này đến Sở Giang chưa có ý định đi liền, là lại đây công tác đấy, nói không chừng về sau chúng ta còn có cơ hội giao tiếp với nhau, quen lâu mới biết lòng người, tôi tin sau này chúng ta sẽ càng hiểu nhau hơn.

Thẩm Mộng Lan cười nói: - Vậy thật sự là quá tốt. Anh ở Sở Giang công tác, đây là phúc của nhân dân Sở Giang. À không biết Chủ nhiệm Trần công tác ở đơn vị nào?

- Tôi cũng không biết. Mọi thứ đều do tổ chức sắp xếp. Tôi tin không bao lâu, công việc của tôi sẽ được chứng thực, đến lúc đó sẽ không còn là bí mật.