Quan Sách

Chương 111: Khó chịu miễn bàn!




Triệu Nhất Bình gần đây khá nóng tính.

Y muốn tự tung tự tác trong vấn đề nhân sự, đây vẫn luôn là những gì y theo đuổi. Nhưng bất kể y cố gắng như thế nào thì y cũng ít có thể quán triệt được ý chí của mình về vấn đề này.

Thư Trị Quốc đối với phương diện nhân sự quá nhạy cảm, mà việc ông ta nắm quyền sinh sát trong nhân sự đến nghiêm ngặt, cũng là việc mà Triệu Nhất Bình phi thường căm tức.

So với Mã Bộ Bình, Triệu Nhất Bình khuyết thiếu căn cơ thâm hậu, căn bản là không có tư bản mà đấu trí đấu lực với Thư Trị Quốc, cho nên y vẫn luôn ở vào hoàn cảnh khá xấu hổ.

Gần đây, Mã Bộ Bình đi rồi, phản ứng đầu tiên của Triệu Nhất Bình chính là y rốt cục thành công được giải thoát ở vấn đề nhân sự, mà lúc y nghĩ mình đã có thể thực hiện theo những kế hoạch đã vạch ra thì lại xui xẻo gặp đòn cảnh cáo.

Đôi mắt thâm sâu dấu sau cặp kính của Thư Trị Quốc đến nay còn xoay quanh trong đầu hắn, Thư bí thư nói:
- Về mặt nhân sự, cậu làm Bí thư Đảng - quần chúng, nếu đã muốn quản thì phải quản triệt để một chút. Gần nhất chúng ta đang có thay đổi nhân sự, cậu có thể cùng với đồng chí Triệu Nam đưa ra một phương án không ?

Triệu Nhất Bình nghe xong an bài này của Thư Trị Quốc, trong lòng liền vui vẻ, trở về hứng thú trí bừng bừng chuẩn bị phát huy một chút tác dụng.

Nhưng ngay vào lúc này lại liên tiếp gặp chuyện không may. Đầu tiên là lòng người trấn Dịch Chu giao động khiến cho Phó bí thư y rất khó xử lý. Vì muốn đối đầu với Mã Bộ Bình, vì túm lấy đuôi tóc <i>( nắm thóp)</i> của ông ta, Triệu Nhất Bình đã hạ quyết tâm cao chen chân vào địa bàn Dịch Chu.

Đầu năm nay, ai cũng không muốn động vào tập đoàn Thái Thủy, Triệu Nhất Bình lại chủ động yêu cầu mình đến phụ trách hạng mục này. Hiện tại hạng mục này đang có một chút trắc trở, Phó bí thư như y có chạy gãy chân, cũng không làm sao có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Khi Mã Bộ Bình còn ở Lễ Hà làm Chủ tịch huyện, trong lòng Triệu Nhất Bình chưa bao giờ tĩnh lặng, lúc nào cũng hận không thể khiến Mã Bộ Bình ngay lập tức gặp chuyện không may.

Hiện tại Mã Bộ Bình thật sự rời khỏi Lễ Hà, Triệu Nhất Bình mới đột nhiên phát hiện, không có Mã Bộ Bình, vậy không có ai cùng y gánh vác, áp lực tất cả đều đổ lên trên người y.

Triệu Nhất Bình trước kia mỗi ngày đều chọn nhà máy xi măng mà đâm chọt, nhưng hiện tại nhà máy xi măng bị dân chúng Dịch Chu phá hỏng, không có cách nào sản xuất gia công, Triệu Nhất Bình mới biết được, y ngoại trừ chọn đâm bên ngoài, còn phải phải bảo đảm ích lợi nộp thuế nhân. Bằng không nhà máy xi măng cứ như vậy bị mà dân chúng làm cho đóng cửa , Lễ Hà tuyệt đối sẽ nháo thành trò cười của cả tỉnh.

Mà hoàn cảnh đầu tư của Lễ Hà làm sao có thể được bảo đảm đây ?

Mã Bộ Bình bị miễn chức mới có mấy ngày ngắn ngủn, Triệu Nhất Bình đã thấy tâm lực tiều tụy. Công việc thuộc bổn phận của y cứ làm mãi không hết, không làm xong, thì y làm sao có thể không biết xấu hổ mà chen miệng vào vấn đề nhân sự chứ?

Còn nữa, Triệu Nhất Bình phát hiện một vấn đề, cho dù Mã Bộ Bình tuy rằng đã đi rồi nhưng mạng lưới nhân sự của y ở đây lại chẳng dễ động chút nào.

Điều này cùng với ý nghĩ lúc trước của Triệu Nhất Bình hoàn toàn giống nhau. Triệu Nhất Bình vốn dĩ nghĩ rằng, nếu trên tay có quyền nhân sự, việc đầu tiên y muốn làm là khai đao với người của Mã Bộ Bình . Nhưng hiện tại, y nào dám khai đao chứ ?

Cứ lấy thị trấn Dịch Chu mà nói, cục diện Dịch Chu hiện tại náo thành như vậy, nếu muốn ổn định thì thế nào cũng phải phải dựa vào bộ máy Đảng uỷ hiện hành của thị trấn Dịch Chu, không thể đổi tướng vào lúc này được. Nếu như cục diện sau này không thể khống chế, thì tính làm sao?

Thị trấn Dịch Chu là như thế, nhiều phương diện công tác khác cũng đều như thế, Triệu Nhất Bình còn chưa kịp động não, động tĩnh bên dưới liền lên đây, khiến cho Triệu Nhất Bình căn bản không dám lộn xộn, chỉ sợ không cẩn thận một chút mình sẽ lại gây ra một phiền toái cực lớn.

Đến đây thì Triệu Nhất Bình cũng đã hiểu được tâm tư của Thư Trị Quốc, hết thảy cục diện trước mắt, Thư Trị Quốc đều đã tính toán kĩ càng.

Ông ta ra vẻ hào phóng uỷ quyền cho Triệu Nhất Bình, chính là đã liệu được Triệu Nhất Bình giải quyết không xong vấn đề. Nếu Triệu Nhất Bình tùy tiện động thủ, một khi gặp được phiền toái, xấu mặt chính là Triệu Nhất Bình, Thư Trị Quốc ông ta có thể thành công thử nước, đem Triệu Nhất Bình làm tiên phong mở đường cho ông ta.

- Triệu bí thư, mời uống trà.

Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Hồng Ngai đem trà đặt ở trên bàn Triệu Nhất Bình:

Phó bí thư, ngài phải chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, thân thể là vốn liếng, có một số việc nếu đã xảy ra, ngài có gấp cũng vô dụng, còn không bằng thả lỏng suy nghĩ, chuyện gì thì cũng luôn có lúc giải quyết xong!

Tâm tình Triệu Nhất Bình rất xấu, Hồng Ngai nói nhiều, vẽ rắn thêm chân nhân khiến y càng thêm bực bội, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Trước kia Triệu Nhất Bình cảm thấy Hồng Ngai không tồi, làm việc đang tin cậy, miệng rất kín, mấu chốt là người chịu khó được việc.

Nhưng hiện tại, Triệu Nhất Bình lại cảm thấy Hồng Ngai chẳng ra sao, nhìn người của Thư Trị Quốc, lại nhìn người của chính mình, trong lòng Triệu Nhất Bình cũng rất uể oải!

Tên Hoàng Tiểu Hoa kia quả thực chính là một kẻ thành tinh, Thư Trị Quốc có thể đem Huyện ủy nắm giữ chặt như vậy, Hoàng Tiểu Hoa ít nhất phải chiếm một nửa công lao. Con cáo già này lại trung thành đến chết với Thư Trị Quốc, Hồng Ngai mà đem so với y, thì chạy theo xách dép cũng không nổi.

Bí thư, việc ngài sai tôi chú ý, tôi mấy ngày nay đều rất chú ý nha.
Hồng Ngai mở miệng, y kề sát vào Triệu Nhất Bình đè thấp giọng nói:

Vài ngày gần đây, mấy người phe kia hễ tiến vào thị trấn, thì hầu hết đều có tiếp xúc với Trần Kinh của Phòng Lâm nghiệp.

- Hửm? Trần Kinh?

Trên mặt Triệu Nhất Bình lộ ra nghi hoặc. Gần đây, Triệu Nhất Bình giao nhiệm vụ cho Hồng Ngai, nói y phụ trách chú ý hành tung đám người của Mã Bộ Bình, thế nào mà bọn họ và thị trấn đều có dây dưa với Trần Kinh?

Vừa nghĩ tới Trần Kinh, trong đầu Triệu Nhất Bình liền nghĩ đến một khuôn mặt cực kỳ trẻ trung, ấn tượng của y đối với người này, hình như là...

Triệu Nhất Bình nghĩ tới chuyện không may của Lâm Trung Tắc, y và Hoàng Tiểu Hoa đã từng tìm Trần Kinh nói qua. Triệu Nhất Bình biết Phó phòng Trần này có quan hệ khá thân với Mã Bộ Bình, nhưng Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà rồi, thì người của ông ta liền thường xuyên tiếp xúc với Trần Kinh?

Trần Kinh đi theo Mã Bộ Bình mới được bao lâu chứ ? Hắn làm sao có năng lực Thống soái đám người cũ của Mã Bộ Bình?

- Việc này thật có chút cổ quái!

Hồng Ngai nói,

Không chỉ có như thế, Phó phòng Trần mấy ngày nay còn liên tiếp lên núi. Lần đầu tiên lên, cõng theo một giỏ quýt, sau này mỗi lần lên đều khiêng theo một cái gì đó!

- Lên núi?

Triệu Nhất Bình đối với từ này phản ứng có chút chậm chạp, nhưng rất nhanh y liền hiểu được ý của Hồng Ngai, cái gọi là “lên núi “ mà y nói chính là chỉ đi đến nhà Mã Bộ Bình. Trần Kinh mỗi ngày đến nhà Mã Bộ Bình sao?

- Phó bí thư Triệu, Phó phòng Trần này gần đây ở Lễ Hà thật là một đại hồng nhân ( người nổi bật) a. Tuổi thì còn trẻ, lại có danh tiếng ở Phòng Lâm nghiệp, nghe nói sẽ mau chóng có thể trở thành trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở Lễ Hà chúng ta. Lần này điều chỉnh nhân sự, hướng đi của cậu ta cũng được rất nhiều người chú ý.

Hồng Ngai nói.

Triệu Nhất Bình mặt nhăn mày nhíu, trong lòng có chút mất hứng, nói:

Cái gì mà danh tiếng lớn? Chỉ bằng thái độ hiện tại của hắn, tôi liền không tán thành dùng loại cán bộ như vậy. Mã Bộ Bình đồng chí là bị miễn chức, người ra quyết nghị này chính là lãnh đạo Thành ủy, mà vào lúc này, Trần Kinh kia lại không biết phải duy trì một chút khoảng cách với đồng chí Mã Bộ Bình, hắn đây là cái thái độ gì ?

- Hắn làm thế là muốn cho thấy chính mình quân tử, hay là đang ngay mặt thị uy ? Tôi thấy là cả hai đấy.

Triệu Nhất Bình bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm.

Hiện tại y không phải đâm lao phải theo lao sao? Thư Trị Quốc cho y quyền nhân sự, y căn bản không dám động, y muốn gạt bay lũ người của Mã Bộ Bình nhưng hiện tại căn bản là phải tính toán lại. Mà ở phương diện khác, Triệu Nhất Bình cũng đang gặp khó khăn, vào lúc này, không phải có thể từ trên người Trần Kinh này nghĩ ra cách giải quyết sao ?

Người này tuổi còn trẻ, gần đây lại nổi danh, ở Lễ Hà thật ra rất có tiếng tăm!

Người khác y không dám làm gì, Trần Kinh này chẳng lẽ y còn có thể không động vào được sao ?

Xử lí Trần Kinh, không những có thể cảnh cáo đám người của Mã Bộ Bình, hơn nữa còn có thể tặng lại Thư Trị Quốc một vố.

Trần Kinh muốn làm một cuộc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, Thư Trị Quốc vô cùng coi trọng, nếu lúc này có thể tìm cơ hội hạ thấp Trần Kinh một chút, không phải đã có thể tỏ chút thái độ với Thư Trị Quốc sao?

Triệu Nhất Bình vừa nghĩ đến thân phận quản lý cán bộ của mình, y suy nghĩ một chút, sau thẳng lưng nói:

Trần Kinh này lá gan không nhỏ, cậu thời gian này chú ý hắn thật chặt, có bất cứ tình huống gì thì phải báo cáo ngay cho tôi.

Hồng Ngai vừa nghe lời này của Triệu Nhất Bình, trong lòng liền hiểu được , liên vội vàng gật đầu nói:

Dạ, tôi nhất định theo dõi hắn nghiêm ngặt.

Đúng rồi, Phó phòng Trần này hình như khá thân thiết với Kim Lộ của nhà hàng Kim Ngọc, hai người hình như là một đôi, ở huyện rất nhiều người đều bàn luận về việc này, phỏng chừng Trần Kinh bởi vì Kim Lộ mà kết không ít tình địch,

- Tin này...

Triệu Nhất Bình hừ một tiếng, cất cao giọng nói:

Đây là cái thứ tin tức chó má gì chứ? Người khác kết bạn gái thì có vấn đề gì? Đây là vấn đề tác phong sao ?

Hồng Ngai vừa thấy Triệu Nhất Bình tức giận, y liền không dám mở miệng.

Triệu Nhất Bình khoát tay với Hồng Ngai, trong nháy mắt y cảm thấy có chút vô lực. Hồng Ngai này nhân khí quá nhỏ, có đôi khi quả thực gần như mấy bà hàng tôm hàng cá. Triệu Nhất Bình đường đường một Phó bí thư huyện ủy, y muốn nắm thóp một Phó phòng, chẳng lẽ còn phải hạ chiêu lên một người phụ nữ sao?

Chuyện gì mà cứ dính đến đàn bà thì liền rất phức tạp, thường thường trong một đám người, ai ai cũng đều bụi đầu bụi mặt, không một ai nhìn qua là sạch sẽ cả. Hồng Ngai đến điểm này cũng đều không hiểu được, Triệu Nhất Bình có thể không thất vọng sao ?

- Tít, tít, tít!

Tiếng điện thoại vang lên.

Triệu Nhất Bình giơ tay với lấy điện thoại. Đầu kia là thanh âm rất cung kính của Hoàng Tiểu Hoa, nói:

Phó bí thư Triệu ạ? Tôi Tiểu Hoa đây. Là như thế này, Bí thư Trị Quốc thôngbáo rằng, chương trình của hội nghị thường vụ không thay đổi, nói tôi trước tiên đem tin tức truyền đạt cho ngài, cho ngài có chút chuẩn bị trước ?

Triệu Nhất Bình nghe được thanh âm Hoàng Tiểu Hoa, tâm tình y liền có chút không tốt, y trầm ngâm một lát rồi nói:

Hoàng chủ nhiệm, sao lại thế này? Tôi phát hiện Huyện ủy mấy ngày nay rất nhiều công tác có chút không thích hợp. Điển hình là một đám người trẻ tuổi túm năm tụm ba tụ cùng với nhau, một đám nuốt sương nhả khói, mấy chuyện bàn tán thì đều là vô căn cứ cả. Cung cách này thật sự không thể chấp nhận được.

- Ách...

Đầu kia điện thoại Hoàng Tiểu Hoa trầm ngâm một chút, rồi nói:

Tôi lập tức họp chỉnh đốn việc này, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại với lãnh đạo. Thật sự không ra thể thống gì! Mấy ngày nay, vài chủ nhiệm chỗ chúng tôi đều rất bận nên cấp dưới hầu như đều được thả dây cương. Đây là chỗ sơ hở của tôi, tôi xin tự kiểm điểm.

- Nói quá lời rồi, đồng chí Tiểu Hoa. Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, không có ý phê bình ai cả, anh đừng để trong lòng.

Triệu Nhất Bình chuyển giọng nói. Hoàng Tiểu Hoa chính là một khối keo dính , dán ở trên người thì khiến người ta chán ghét, muốn xử lý nó, nhưng bản thân nó lại mềm nhũn không chịu lực, thật sự là khó chịu miễn bàn...