Quan Sách

Chương 1130: Chỉ điểm giang sơn!




Bí thư Ngũ Đại Minh của Tỉnh ủy đi thành phố Kinh Giang thị sát.

Bí thư Ngũ Đại Minh trước tiên thị sát một số doanh nghiệp lớn của nhà nước ở Kinh Giang, khi nói về kinh tế của Kinh Giang, Ngũ Đại Minh đã khẳng khái tỏ thái độ, ông cho thành phố Kinh Giang là trung tâm kinh tế công nghiệp của tỉnh Sở Giang điều này là không thể lay chuyển, không thể từ bỏ những mảng mạnh kinh tế truyền thống của Kinh Giang.

Công nghiệp Kinh Giang sẽ vĩnh viễn trở thành công nghiệp trụ cột, Thành ủy và Chủ tịch thành phố dưới sự ủng hộ của Tỉnh ủy, sẽ đem vấn đề còn tồn tại của doanh nghiệp nhà nước đặt vào vị trí cần xem xét.

Toàn bộ hành trình đều có Trần Kinh đi thị sát cùng Bí thư Ngũ Đại Minh.
Không thể nghi ngờ, Ngũ Đại Minh đến mấy doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, bất kỳ ai cũng đều thấy, Ngũ Đại Minh rất cổ động cho doanh nghiệp nhà nước, ông tỏ thái độ mạnh mẽ hoàn toàn ủng hộ cho doanh nghiệp nhà nước.

Ngoại trừ thăm hỏi doanh nghiệp nhà nước, tinh thần lớn nhất của Ngũ Đại Minh là tập trung vào công nhân viên chức thất nghiệp.

Kinh Giang là khu công nghiệp có nền tảng lâu đời của Sở Giang, là nơi công nhân viên chức thất nghiệp của toàn tỉnh tập trung.

Hàng loạt xí nghiệp đóng cửa, dẫn đến rất nhiều công nhân không nơi nương tựa, Kinh Giang là thành phố của công nhân, cũng lâm vào cảnh khủng hoảng tiêu điều toàn điện.
Ở các thành phố của toàn tỉnh, vấn đề thất nghiệp và không có việc làm của Kinh Giang rất nghiêm trọng.

Hiện tại cả nước đều đang nhấn mạnh nhân sinh, trách nhiệm công trình dân sinh của Kinh Giang còn đang rất nặng nề.

Ngũ Đại Minh đã xâm nhập vào cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp, còn kiên nhẫn nghe ý kiến và đề nghị của bọn họ. Còn tận tình tìm hiêu cuộc sống của họ, hiểu được cuộc sống gian nan khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp.

Ông ta ngay trước mặt truyền thông và công nhân viên chức thất nghiệp chỉ tay về phía Trần Kinh nói: - Các vị công nhân, tôi hôm nay trịnh trọng giới thiệu cho mọi người một vị lãnh đạo, cậu ta tên là Trần Kinh, là Bí thư Thành ủy vừa với nhậm chức ở thành phố Kinh Giang. Lần này trên cương vị mới cậu ta sẽ đưa ra mục tiêu cốt lõi chính là giải quyết tốt các vấn đề của Kinh Giang, sắp xếp cho công nhân viên chức thất nghiệp, muốn làm cho cuộc sống của công nhân viên chức thất nghiệp ở Kinh Giang không còn khó khăn, làm cho kinh tế của Kinh Giang càng ngày càng có sức sống, đây chính là mục tiêu công việc của hắn.

Cậu ta là cán bộ từ Sở Giang chúng tôi ra, kinh nghiệm công tác cơ sở rất phong phú, hơn nữa từng làm việc nhiều năm ở vùng duyên hải phát đạt, còn từng nhậm chức làm việc ở Trung ương. Cá nhân tôi rất tin tưởng cậu ta có thể nói được làm được.

Ông ta dừng một chút lại nói: - Bí thư Trần, tình hình hôm nay cậu cũng thấy đấy, hiện trạng của Kinh Giang chính là như vậy. Cuộc sống hầu hết của công nhân viên chức thất nghiệp rất khó khăn, cậu có thể bày tỏ thái độ, để cho dân chúng có thêm một chút lòng tin vào cậu hay không.

Trần Kinh lại cười nói: - Bí thư, các vị lãnh đạo, các công nhân viên, tôi Trần Kinh có thể hứa, trong vòng ba năm, Kinh Giang của chúng ta nhất định phải xoay chuyển hoàn toàn cục diện bây giờ. Công nhân thất nghiệp của chúng ta sẽ có việc làm, hầu hết công nhân viên chức thất nghiệp ưu tú, thậm chí sẽ gây dựng lại sự nghiệp.

Trước mắt Thành ủy chúng ta đang nghiên cứu mấy mấy biện pháp, biện pháp thứ nhất là khôi phục doanh nghiệp nhà nước, làm tốt công việc cải cách và thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước. Biện pháp thứ hai là mạnh mẽ thu hút đầu tư, đồng thời thu hút vốn chất lượng cao, tìm cơ hội việc làm cho công nhân thất nghiệp của Kinh Giang chúng ta.
Biện pháp thứ ba là chúng ta thành lập gây dựng sự nghiệp và quỹ gây dựng sự nghiệp cho công nhân viên chức thất nghiệp của chúng ta, chúng ta sẽ ủng hộ thực hiện một gói đầu tư mạo hiểm và trí tuệ cho công nhân viên chức thất nghiệp, phải cổ vũ mọi thứ để công nhân viên chức thất nghiệp gây dựng sự nghiệp và tự tạo việc làm.

Tóm lại, đối với nhóm công nhân thất nghiệp, Đảng uỷ và chính quyền ngay lập tức sẽ công khai giới thiệu các chính sách mạnh mẽ để giải quyết cụ thể. Mục tiêu của chúng ta hiện tại chính là kiên quyết thực hiện chính sách, Đảng uỷ các cấp và chính quyền có trách nhiệm nắm chắc công việc. Mục tiêu của chúng ta chính là hỗ trợ dân chúng có cuộc sống tốt, để cho Kinh Giang vứt bỏ cái tên công nhân viên chức thất nghiệp gán trên đầu.

Lời nói của Trần Kinh âm vang mạnh mẽ, không chỉ cán bộ vỗ tay, mà ngay cả dân chúng xung quanh đều vỗ tay.

Truyền thông đã ghi chép lại toàn bộ quá trình mà Trần Kinh tỏ thái độ, đêm hôm đó đài tin tức của tỉnh đã đem nguyên văn lời nói mà Trần Kinh bày tỏ phát ra ngoài.

Toàn bộ Kinh Giang đều rất nhiệt tình ủng hộ, tinh thần của cả Kinh Giang đều rơi vào chấn động.

...

Khách sạn Âu Lãng của thành phố Kinh Giang.

Tại phòng hành chính cao cấp duy nhất của khách sạn, Ngũ Đại Minh vừa rời giường ở chỗ này.

Buổi tối, ánh đèn trong phòng của Ngũ Đại Minh vẫn sáng, còn Trần Kinh vẫn ở chỗ này, chưa hề rời đi.

Sau khi Trần Kinh lên làm vị trí mới ở Sở Giang, rất ít tiếp xúc với Ngũ Đại Minh, cũng gần như chưa chính thức thăm hỏi ông ta.

Trần Kinh đem toàn bộ tinh lực dồn vào những mối quan hệ trước kia, thăm hỏi những lãnh đạo lão thành trước kia, hắn cũng không phải bỏ quên Ngũ Đại Minh.

Mà giữa Trần Kinh và Ngũ Đại Minh tương đối hiểu rõ, cho nên rất tín nhiệm lẫn nhau, Trần Kinh biết rõ Ngũ Đại Minh cần gì, Ngũ Đại Minh cũng biết tác phong làm việc của Trần Kinh, hai người không cần nói quá nhiều lời.
Nhưng hôm nay, Ngũ Đại Minh lại nói chuyện thâu đêm với Trần Kinh.

Ngũ Đại Minh rót một ly trà cho Trần Kinh, ông cũng bưng một ly trà nói: - Trần Kinh, thật sự là năm tháng không buông tha người. Người tới tuổi này của tôi, nhất là hai năm qua, tôi đã cảm thấy rằng mình thật sự đã già.

Năm nay kiểm tra sức khoẻ, trên người của tôi đã xuất hiện nhiều bệnh.

Bệnh viêm khớp của tôi là từ thời kỳ cách mạng làm người chèo thuyền trên sông mà tạo thành, cao huyết áp là bệnh mà đây là người già thông thường hay mắc phải, còn thêm tăng đường huyết cũng là bệnh nhà giàu rồi. Có một ngày thầy thuốc kiểm tra cho tôi, buổi sáng bụng rỗng nhưng không ngờ đường máu lại cao tới mười tám điểm, đó là một con số rất nguy hiểm.
Trần Kinh nói: - Vậy Bí thư, ông phải chú ý nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không thể để quá mệt nhọc. Bệnh tiểu đường tối kỵ nhất mệt nhọc đấy.

Ngũ Đại Minh thản nhiên cười, nói: - Những lời này là có ý nghĩa gì? Tôi bây giờ có thể nghỉ ngơi cho khỏi mệt nhọc hay không? Tôi hiện tại đã suy nghĩ kỹ, nhân sinh cả đời, tôi đi tới được vị trí của hôm nay. Điều này phải cảm tạ đảng cùng nhân dân đã bồi dưỡng cho tôi. Chuyện sống chết ái có thể nói rõ được?

Khi còn sống có cơ hội làm việc, đây là phúc khí, cũng là vinh hạnh.

Ông ta chỉ cặp công văn nói: - Ở đây có này tiêm in-su-lin, mỗi ngày đều phải chích trước khi ăn cơm, bên cạnh lúc nào cũng mang theo nhân viên y tế. Tôi cảm thấy cũng không có gì đáng sợ đấy...

Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói: - Nhưng, tuổi trẻ rất tốt, cậu bây giờ còn trẻ đây chính là thời điểm lý tưởng để làm việc. Cho nên cậu phải tập trung tình thần vào làm việc, đừng để thời gian tốt đẹp trôi qua một cách lãnh phí.

- Tôi sẽ luôn cố gắng. Trần Kinh gật đầu nói. Cục diện của Kinh Giang hiện tại gay go, tôi sẽ dốc hết sức mình đảo ngược cục diện của Kinh Giang.

Ngũ Đại Minh gật đầu nói:
- Tình cảnh Sở Giang quả thật không tốt, nhưng tôi cũng là người có cá tính mạnh, tôi thích sự khiêu chiến. Tôi không tin nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực, mà vẫn không làm tốt công việc. Hiện tại mấu chốt là xây dựng đội ngũ cán bộ, các cậu gần đây làm xách pháp mới chính là lãnh đạo chủ chốt của quận huyện phải làm báo cáo công khai, tôi cảm thấy chuyện này rất tốt.

Tôi cho rằng còn có thể mở rộng, không chỉ là nhân vật số một của quận huyện, mà là nhân vật số một của các văn phòng cục ủy thành phố cũng phải làm báo cáo công khai.

Lãnh đạo chủ chốt trực tiếp đem sự tình hỏi phía dưới, đài truyền hình cũng phải công khai trực tiếp, để cho dân chúng cũng thấy sự xấu hổ lúng túng của chúng ta.

Tôi tin tưởng, chúng ta có một số cán bộ chỉ muốn làm việc cho qua loa hay không muốn phát triển, sẽ phải chịu kích thích. Đây là điều có lợi cho việc xây dựng đội ngũ cán bộ.

Trần Kinh nói: - Nếu Bí thư biết phương thức này tốt, vậy chúng tôi sẽ kiên trì thực hiện. Ít nhất thành phố Kinh Giang phải kiên trì thực hiện, mục tiêu Kinh Giang chúng tôi là phải làm kiểu mẫu và cọc tiêu cho toàn tỉnh, tôi có lòng tin vào việc này.

Ngũ Đại Minh hừ hừ, nói: - Cái gì gọi là có tin tưởng? Nếu tôi nói là nhất định phải. Các cậu nhất định phải làm cọc tiêu, nêu không tôi tóm cậu từ Bắc Kinh về đây làm gì? Tôi gọi cậu lại đây cũng không phải là nỗ lực phấn đấu đấy, mà là để cho cậu làm cọc tiêu làm tấm gương cho tôi.
Cậu nhất định phải cải cách cán bộ, kinh tế cải cách, dân sinh vvvlàm lá cờ tiêu biểu cho tôi.

Tương lai toàn tỉnh của chúng ta là lấy Kinh Giang làm mục tiêu, cho nên, cậu nhất định phải phải làm tốt, không thể để xảy ra sai xót.

Trần Kinh cười nói: - Bí thư, xem ra trà của ông không dễ uống. Hiện tại áp lực của tôi vốn rất lớn, ngài hôm nay nói chuyện này với tôi, áp lực của tôi còn lớn hơn.

Ngũ Đại Minh nói: - Cậu nói áp lực của cậu lớn, là ám chỉ sự tình bài văn đ1o của Trịnh Viễn Khôn sao? Trịnh Viễn Khôn người này, là phần tử thích gây sự, tôi còn thật sự nghĩ tới, nếu thiếu biện pháp, ở tỉnh có thể nghĩ biện pháp xử lý tốt người này.
Trần Kinh nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Chuyện của Trịnh Viễn Khôn không là gì cả, chỉ là chuyện vặt vãnh, áp lực của tôi chính là doanh nghiệp nhà nước, còn là chuyện thất nghiệp của công nhân viên chức.

Ngũ Đại Minh nhíu mày nói: - Khẩu khí của cậu không nhỏ, Trịnh Viễn Khôn cũng chỉ là tên vặt vãnh, cậu có biết gã này này khiến cho lòng người của toàn bộ Sở Giang bàng hoàng hay không? Người như vậy, không thể dùng sức mạnh, cho anh ta chế độ đãi ngộ nhưng anh ta có lòng lang dạ dói cũng sẽ có tư tưởng phản nghịch.

Cậu có đủ năng lực xử lý tốt vấn đề của người này?

Trần Kinh tự tin cười, nói:
- Bí thư, ông nói hơi quá. Trịnh Viễn Khôn anh ta có ba đầu sáu tay, đâu có dễ kiêng dè như vậy? Vậy đi, người này giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý chuyện của anh ta cho thỏa đáng. Ít nhất cũng khiến cho anh ta không còn gây rối ở Kinh Giang nữa.

Ngũ Đại Minh híp mắt nhìn Trần Kinh, Trần Kinh lại nói sang chuyện khác: - Bí thư, hiện tại tôi hy vọng hai thứ , một là việc ủng hộ chính sách của Tỉnh, ngoài ra là sự ủng hộ về kinh phí. Hiện tại chúng ta không có lợi thế về chính sách và kinh phí.

Ví dụ muốn hồi sinh khôi phục doanh nghiệp nhà nước, không có sự ủng hộ về mặt tài chính thì chúng ta sẽ làm như thế nào?

Ngũ Đại Minh hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi nói hai thứ này, người trong thiên hạ đều hy vọng phải không. Cho cậu chính sách, cho cậu tiền, cậu có thể làm, đây coi là bản lĩnh gì?

Trần Kinh nói: - Bí thư, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ đem công việc để tỏ bản lĩnh của mình. Thuộc hạ mà tôi lãnh đạo có mấy trăm người, tôi muốn làm cái gì đó có lợi ích thực tế để khôi phục lại sự sống. Tôi có thể thừa nhận tôi không có bản lĩnh, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải vực dậy cục diện của Kinh Giang.

Ngũ Đại Minh gật đầu nói: - Tôi biết những điều này. Vấn đề chính sách, Tỉnh ủy có thể ủng hộ một ít. Nhưng phương diện tiền bạc, nhất là vấn đề tiền để khôi phục doanh nghiệp nhà nước, vấn đề này tỉnh chưa có biện pháp cung cấp trợ giúp. Các cậu phải tự tìm đường đâu tư bo vôn.
Hoặc là thu hút đầu tư cũng không tệ.

Ngũ Đại Minh và Trần Kinh tán gẫu công việc, tán gẫu Sở Giang tán gẫu vấn đề của Kinh Giang.

Hai người càng tán gẫu, đề tài càng nhiều, hai bên càng ngày càng hào hứng.

Đêm đã rất khuya, những ánh đèn nhấp nháy trong thành phố Kinh Giang cũng bắt đầu tắt lịm chìm trong yên tĩnh.

Trong văn phòng của Ngũ Đại Minh, không khí cũng càng ngày càng nóng, sự hưng phấn của hai người mỗi lúc một trào dâng.

Hai người một là lãnh đạo tối cao của Tỉnh, một là lãnh đạo tối cao của thành phố, hai người đều đang tâm sự vấn đề phát triển của địa phương, thật sự rất có hương vị chỉ điểm giang sơn (đánh giá tình hình quốc gia).