Quan Sách

Chương 1133: Sập bẫy?




Trần Kinh lái xe suốt đêm từ Kinh Giang về Sở Giang, thực ra, đây cũng chỉ là đoạn đường đi làm thường ngày của hắn mà thôi.

Tuy nhiên nửa tháng gần đây, hắn đều kô về, vì vậy mới có người để ý tới động tĩnh của hắn.

Lần này trở về Sở Thành hắn còn bận việc khác, đó chính là ngày mai Kim Lộ sẽ bay về Sở Thành, hai người sẽ gặp mặt, sau đó Trần Kinh còn phải đi gặp Trịnh Viễn Khôn đang đắc chí trong lòng.

Hiện giờ tiếng tăm của Trịnh Viễn Khôn đang nổi như cồn, vừa mới trở thành lãnh đạo thành ủy một đảng phái dân tộc nào đó trong nước của Sở Giang. Hơn nữa ông ta còn là hội trưởng hội công nhân thất nghiệp Lam Phi, rất có uy tín, quyền uy trong giới công nhân.

Lần này Ủy ban Kỷ luật trung ương, Ủy ban Quản lý và giám sát tài sản Nhà nước tới Sở Giang điều tra, nghe nói Trịnh Viễn Khôn đã cung cấp rất nhiều tư liệu. Hiện giờ, ông ta đang rất quan tâm tới vấn đề cải cách chế độ của doanh nghiệp trong nước, vấn đề tiếp tục tìm việc của công nhân viên chức, rất nhiều lãnh đạo trong thể chế của Sở Giang hận ông ta tới thấu xương.

Nhưng người dân lại hết lòng ủng hộ ông ta, các giới xã hội cũng đánh giá rất cao, thậm chí trên mạng, Trịnh Viễn Khôn được cư dân mạng gọi là "anh hùng chính nghĩa", lượng người hâm mộ không hề ít.

Trước mắt, Trần Kinh nhất định phải xác định chuyện này, nếu không trong tình trạng phát sinh liên tiếp những vấn đề tương tự, nhân tố bất ổn quá nhiều, công nhân viên thất nghiệp tập trung quá đông của Kinh Giang, Trịnh Viễn Khôn lại tiếp tục can thiệp vào thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Lúc này, trong đầu Trần Kinh chỉ nghĩ tới việc làm tn để tạo ra một môi trường thuận lợi từ trong ra ngoài cho công cuộc phát triển và cải cách của Kinh Giang.

Môi trường bên trong khỏi phải nói, hiện giờ đang vô cùng bất ổn.

Còn môi trường bên cũng chẳng ra làm sao, tình hình chung của Sở Giang không tốt, hiện nay hình ảnh của Sở Giang trong mấy chục tỉnh thành cả nước khá là kém.

Đặc biệt là môi trường đầu tư của Sở Giang đang phải chịu rất nhiều chỉ trích.

Làm kinh doanh tại Sở Giang, bắt buộc phải làm tốt công tác về mặt quan hệ, không có quan hệ không cách nào làm ăn được. tin đồn này đã làm dậy sóng dư luận, cũng khiến rất nhiều nhà đầu tư chùn bước trước Sở Giang.

Hơn nữa, rất nhiều doanh nghiệp có tiếng trong nước cũng không chấp nhận đầu tư và Sở Giang.

Từ năm ngoái cho tới năm nay, công tác chống tham nhũng của trung ương đối với Sở Giang được đẩy mạnh, quan viên Sở Giang thường xuyên "có vấn đề".

Gần như đối với mỗi quan viên có vấn đề, đều có liên quan tới doanh nghiệp, đây cũng là nguyên nhân khiến hình ảnh Sở Giang càng thêm tụt dốc, các doanh nghiệp địa phương của Sở Giang thậm chí bắt đầu có xu hướng chuyển dịch theo hướng này, khiến ai cũng đều muốn mau mau tránh khỏi mảnh đất đầy thị phi này.
Dưới tình hình này, Trần Kinh cần phải ổn định lại Kinh Giang, vực Kinh Giang dậy là một điều vô cùng khó khăn.

Trong đầu hắn hiện giờ chỉ toàn là công việc, vì vậy hắn không tập trung lắm vào việc lái xe.

Lái xe qua cổng tiểu khu như thường lệ, đúng lúc chuẩn bị lái xe vào thì hắn phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh cổng tiểu khu.

Mọi người vây quanh chỉ chỏ vào một chiếc Honda cũ, không hề che giấu những tiếng cười nhạo, phụ nhữ thì xì xào bàn tán, khiến đám người vây quanh đó ngày càng đông.

Trần Kinh giảm tốc độ, kéo cửa kính xe xuống, chợt lặng người.
Hắn nhìn thấy rõ, hình như là một người phụ nữ say khướt đang đứng trước chiếc xe.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở màu đen, mái tóc dài rũ rượi, người ám đầy mùi rượu, trên mặt đất là những bãi nôn rất đáng sợ, miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm, dáng người đó

Trần Kinh nhíu mày, đang định lái xe qua, thì chợt giật mình kinh ngạc.

Người phụ nữ này

Thẩm Mộng Lan?

Trần Kinh phanh gấp, chiếc xe dừng hẳn lại, hắn xuống xe rồi rẽ đám người bước qua.

Người phụ nữ bị đám đông vây quanh này, không phải Thẩm Mộng Lan thì là ai?

Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt vằn lên những tia máu, trông như sắp vật ra đất, miệng không ngừng nhả ra những lời nói ác độc.

Trước mặt cô ta, có bốn gã thanh niên trẻ tuổi tóc vàng hoe, mấy tên này không ngừng trêu chọc cô ta, một gã mang vẻ mặt rất đen tối nói: - Úi chà, mĩ nữ à, uống nhiều như vậy rồi thì lái xe làm sao được? Để tiểu đệ lái xe đưa chị về nhé? Chị yên tâm, kĩ thuật lái xe của tiểu đệ rất tốt, tuyệt đối không làm chị thất vọng đâu!

- Cút! Cút hết cho bà, bà đây cao hứng uống rượu, uống say rồi lái xe, các người quản được chắc? Thẩm Mộng Lan vung tay chửi bới ầm ĩ.

Một gã gầy đét khác tiến lại gần nói: - Ôi dào, cô nàng này tính tình khó chịu thật đấy! tôi rất thích kiểu đanh đá chua ngoa này, hôm nay đi cùng anh đi, anh đảm bảo sẽ cho em sướng!

Hắn nói xong liền đụng chân đụng tay, Thẩm Mộng Lan lập tức hất cánh tay của hắn ra, định tiếp tục chửi lại.

Một gã khác cũng bước qua, ôm lấy Thẩm Mộng Lan từ phía sau.

Thẩm Mộng Lan hét lên từng tiếng từng tiếng "cứu tôi!", khiến những người vây lấy xung quanh được dịp nhốn nháo hết cả.
- Các người làm gì vậy? Trần Kinh lạnh lùng quát.

Trần Kinh vừa mở lời, âm điệu mang theo sự uy nghiêm vốn có, đám người vội tránh sang hai bên nhường đường cho hắn.

Bốn gã thanh niên quay đầu nhìn Trần Kinh, tên gầy đét liếc nhìn hắn rồi hỏi: - Mày là thằng nào?

Trần Kinh chỉ vào Thẩm Mộng Lan, lạnh lùng cười rồi nói: - Tôi đã báo cảnh sát rồi, ba phút nữa cảnh sát sẽ có mặt, đây là bạn tôi!

Bốn gã thanh niên nhìn nhau, Trần Kinh hừ lạnh một tiếng: - Cút!
Bốn người rốt cuộc cũng không còn dũng khí, từ từ rút lui.

Những người xung quanh cũng thấy vô vị, có người bắt đầu bỏ đi.

Trần Kinh đến gần Thẩm Mộng Lan, giúp cô ta mở cửa xe, rồi nhét cô ta vào trong xe.

Sau đó hắn đóng cửa xe lại, nhíu mày, rồi xoay người định bỏ đi.

Đối với người phụ nữ tên Thẩm Mộng Lan, trước giờ Trần Kinh luôn hết sức cảnh giác. Trần Kinh không muốn giao lưu quá nhiều với kiểu phụ nữ như vậy, vừa rồi nếu không phải là tình huống ấy, hắn cũng sẽ không xen vào làm gì.

- Trần Kinh
Trần Kinh vừa mới bỏ đi được một bước, bỗng nghe thấy Thẩm Mộng Lan gọi tên mình từ phía sau.

Trần Kinh ngẩn người quay đầu lại, Thẩm Mộng Lan lảo đảo chui từ trong xe ra, xiêu vẹo, miệng lè nhè nói: - Anh anh là Trần Kinh? Tôi tôi muốn về nhà! Tôi tôi phải về nhà

Trần Kinh hừ nhẹ, nói: - Cô ngồi trong xe đợi tôi, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cô về!

Thẩm Mộng Lan chậm rãi dựa người vào Trần Kinh, liên tục lắc đầu: - Không, không, tôi muốn về bây giờ, bây giờ tôi muốn

- ối!
Chân cô ta không còn chút sức lực nào, cả người đổ về phía Trần Kinh.

Trần Kinh không kịp trở tay, chỉ có thể ôm lấy người phụ nữ này.

Thẩm Mộng Lan dáng người quả thực đầy đặn, dù đã cách lớp quần áo rất dày, nhưng Trần Kinh cũng có thể cảm nhận được lực đàn hồi và sức nóng của cơ thể.

- Cô sao vậy? Trần Kinh nhíu mày, còn Thẩm Mộng Lan thì như một cọng bún, xụi lơ không cách này vực dậy nổi.

- Tôi muốn về nhà, về nhà, đưa tôi về nhà! Miệng cô ta chỉ có thể thều thào những lời vô nghĩa.
- Cô sống ở đâu? Trần Kinh nhẫn nại hỏi.

- Tôi tôi sống ở đâu? Tôi tôi sống ở đâu? Thẩm Mộng Lan đờ đẫn nhìn Trần Kinh, miệng đầy mùi rượu, khiến người ta buồn nôn.

Trần Kinh dùng hết sức nhét cô ta lại vào trong xe, trầm ngâm một lúc rồi lái xe thẳng về nhà mình.

Vất vả mới đưa được Thẩm Mộng Lan vào nhà, hắn mệt mỏi thở hồng hộc, còn Thẩm Mộng Lan thì nằm vật ra sô pha bất tỉnh nhân sự, trên người toàn mùi rượu thất khiến người ta không chịu nổi.
Trần Kinh thở dài, tìm túi xách của Thẩm Mộng Lan, tìm được điện thoại, lại không biết password, cơ bản không mở được máy.

Trong túi xách không còn thiết bị di động nào khác, Trần Kinh quăng túi xách lên sô pha, đứng dậy rót cho mình mtộ tách trà.

Hắn lại nghĩ cô ta thành ra bộ dạng này, rốt cuộc cũng không thể để như vậy được, hắn suy nghĩ một hồi, vẫn phải đi mua thuốc giải rượu.

- Cô uống nhiều như vậy làm gì? đúng là lộn xộn! Trần Kinh lẩm bẩm một câu, đứng dậy ra khỏi nhà tới siêu thị dưới lầu mua đồ.

Trần Kinh cơ bản chưa từng làm cơm ăn, nhưng vật dụng bếp núc trong nhà rất đầy đủ, hắn nấu một bát canh giải rượu, bước tới trà kỷ nhấc tách trà lên uống vài ngụm.

Hắn lắc đầu, đang chuẩn bị đứng dậy cho Thẩm Mộng Lan uống, đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, người không còn chút sức lực.

Hắn vương người, lấy hết sức lết đến sô pha.

Còn chưa đi nổi bước nào đã thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt chợt biến đổi, mơ màng nhìn Thẩm Mộng Lan, môi mấp máy định nói gì đó.

Nhưng cả người lại mềm nhũn, ngã vật xuống sô pha, rồi bất tỉnh nhân sự.

...
Trần Kinh dường như đã trải qua một giấc mơ rất ảo diệu.

Trong mơ, Trần Kinh cảm thây cơ thể mình như lơ lửng, dường như có thể bay lượn thỏa thích trên mây vậy.

Cảnh sắc bầu trời rất đẹp, hắn nhìn thấy Kim Lộ, Phương Uyển Kỳ, còn có Đường Ngọc, ba người phụ nữ vây quanh hắn, hay tay hắn ôm lấy hai người, Đường Ngọc sống chết không chịu, lại quấn lấy người hắn như bạch tuộc.

Sau đó hắn lại cảm thấy rất mệt, sức lực cạn kiệt, xương cốt ngứa ngáy, mơ mơ màng màng.

Không biết bao lâu sau, hắn bỗng thấy linh ngạc, mở bừng mắt mới phát hiện căn phòng tối đen như mực.
Hắn cố sức ngồi dậy, lại cảm thấy cơ thể không chịu nghe lời, giống như bị thứ gì đó ngăn lại vậy.

Khó khăn lắm mới đưa tay tới được vị trí đèn ngủ ở đầu giường, định bật đèn lên.

Chớp mắt, hắn liền hóa đá.

Hắn lật chăn lên, một "cảnh tượng" tuyệt diệu đang ở ngay trước mắt hắn, một cơ thể lõa lồ đang quấn chặt lấy người hắn, mà không ngờ chính hắn cũng đang trần như nhộng.

Người phụ nữ dường như đã ngủ say, đầu ngả trước ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không thở nổi ấy bất chợt nở một nụ cười điềm tĩnh.
Trần Kinh dùng sức hít thở, bầu không khí vấn vít mùi đàn bà thơm mát, còn có mùi nước hoa nhè nhẹ, ngoài ra, không còn mùi gì khác. Không có mùi rượu?

Lòng Trần Kinh chợt trùng xuống, đẩy đầu của người phụ nữ ra, cô ta vẫn say ngủ không tỉnh, khẽ rên lên một tiếng.

Trần Kinh dùng sức khoát khỏi sự kìm kẹp của người phụ nữ bên cạnh, hắn hoàn toàn có thể nhận ra phía dưới của mình đang tiếp xúc trực tiếp với vị trí bụng dưới của người phụ nữ.

Mà nhìn lên trên, bộ ngực trắng nõn của cô ta cũng đang dán chặt lấy cơ thể hắn. Trần Kinh đẩy người phụ nữ ra, hai nụ hoa nhỏ màu hồng phấn lay động trước mắt hắn, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
Ánh đèn mờ ảo, bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với cảnh tượng này cũng thấy huyết mạch sục sôi, đều khó mà thờ ơ cho được.

Trần Kinh cũng không ngoại lệ.

Cơ thể hắn rõ ràng có sự biến đổi, thân dưới đột nhiên thức tỉnh, chỉ trong khoảnh khắc bỗng bừng dậy như một lực sĩ đang trong cơn phẫn nộ.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, sự khô nóng khắp cơ thể khiến máu toàn thân dồn thẳng lên đại não, dục vọng trong lòng bỗng dâng lên cuồn cuộn như hồng thủy.

Giữa trời đất, dường như không còn sự tồn tại của ý chí, cũng không còn cái gọi là lý tính và cảm tính, chỉ còn duy nhất dục vọng khôn cùng vô tận.
Trong khoảnh khắc, Trần Kinh liền biến thành một con dã thú không còn lý trí, hắn đè nữ nhân bên cạnh xuống giường, thân hình mạnh mẽ ép xuống, hoàn toàn điên cuồng, bạo lực, không hề có khúc dạo đầu thương hoa tiếc ngọc, lập tức tiến vào như vũ bão

(chương tiếp theo ngay bên dưới)