Quan Sách

Chương 117: Lùa sói nuốt hổ




Triệu Nhất Bình thái độ rất hòa nhã. Thư ký Hồng Ngai pha trà cho Trần Kinh, Triệu Nhất Bình nói:
Tiểu Trần ạ, tôi và cậu cũng có thể xem như đồng hương, đều là người thành phố cả, người ta có câu cửa miệng rằng, những người đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng, vậy mà chúng ta lại gặp gỡ quá ít, điều này thật không thể chấp nhận được.

Về sau chúng ta nên có một chút ý thức đồng hương, tôi thì hơn cậu vài tuổi, có thể coi như anh cậu rồi, trong công việc tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu, còn trong cuộc sống tôi cũng sẽ để ý quan tâm đến cậu, như vậy quan hệ đồng hương của chúng ta mới được xem là bình thường.

Trần Kinh có một chút giật mình trước thái độ của Triệu Nhất Bình.

Nhưng khi hắn vừa chợt nghĩ đến cái mối quan hệ của mình và Phó chủ tịch tỉnh Trần (kỳ thật là chẳng có quan hệ gì) thì trong lòng liền cảm thấy thoải mái, hắn điềm tĩnh nói:
Phó Bí thư Triệu, anh khách sáo quá ! ở Huyện Lễ Hà này nếu có anh nâng đỡ thì nhất định tôi sẽ tiến xa hơn!

Người ngoài chúng ta đến Lễ Hà làm việc thật không dễ dàng gì, phải cần một thời gian dài mới hiểu hết đặc điểm phong tục tập quán nơi này.

Hơn nữa, tôi không thể bì đựợc với những kinh nghiệm phong phú cộng với khả năng thích nghi cao của anh. Tôi đến Lễ Hà vài năm nay nhưng cũng không thể thích ứng được với khí hậu đất đai nơi này, thực sự là nếm đủ đắng cay rồi!

Giọng điệu của Trần Kinh bình tĩnh, nhưng trên thực tế hắn đã âm thầm tâng bốc Triệu Nhất Bình, mơ hồ còn có sự sùng bái của người đi sau đối với sự thành công của người trước mặt. Tuy rằng cái cảm giác này rất mờ nhạt, nhưng phàm càng nhạt nó càng khiến cho người ta cảm thấy chân thật.

Triệu Nhất Bình lập tức cười phá lên, thái độ cũng lộ vẻ nhiệt tình hơn.

Kỳ thực, ấn tượng của Triệu Nhất Bình đối với Trần Kinh cũng không tốt, thậm chí là y không thích sự quá thắng thắn của Trần Kinh, nhưng biến đổi địa vị của Trần Kinh, hôm nay lại biểu hiện được như nói ở trên, chí ít trong sự thể hiện của hắn ta cũng có vài phần chân thật.

Có một câu nói rất hay, thắng làm vua thua làm tôi tớ, nếu không trở thành vua được chi bằng học cách hưởng thụ và thích ứng.

Triệu Nhất Bình hiểu cái đạo lý này, bây giờ ông không bẻ được Thư Trị Quốc, có nghĩa là sẽ bị Thư Quốc Trị ức hiếp một lần.

Nếu chủ định bắt tay với Trần Kinh, thì Triệu Nhất Bình cũng cần thay đổi cách suy nghĩ, chủ động bắt tay vớí Trần Kinh trước cũng có nghĩa là nắm bắt được trước cơ hội.

Đưa ra quyết định như vậy quả là rất khó khăn, đặc biệt là đối với ngưòi luôn giữ thể diện như Triệu Nhất Bình mà nói thì khi y nhận quà biếu của Nhậm Chí Hiền, chỉ thiếu vỗ ngực mà đảm bảo rằng Nhậm Chí Hiền sẽ thăng chức, vậy giờ đây lại bỗng nhiên xuất hiện tình huống như thế này.

Điều này hoàn toàn là y cho rằng Phó bí thư huyện uỷ phản phúc lật lọng, có biến cố một chút là không tự mình làm chủ đuợc việc gì, thể diện của y không biết để đâu?

Triệu Nhất Bình thậm chí còn có chút nhớ tới sự tồn tại của Mã Bộ Bình, bởi vì nếu Mã Bộ Bình vẫn còn ở đây, thì Thư Trị Quốc nhất định phải nghĩ đến chuyện cảm ơn Triệu Nhất Bình, ông ta chắc chắn đối với Thư Trị Quốc có sự dung túng, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại hoàn toàn không như vậy….

Tiểu Trần ạ, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho công việc mới của mình chưa?
Triệu Nhất Bình nói.

Y im lặng một lúc, nói tiếp:
Với hướng đi của cậu thì vài vị lãnh đạo của huyện uỷ chúng ta có ý kiến khác nhau, ý của trưởng ban Triệu Nam là muốn đưa cậu xuống cơ sở để rèn luyện, bước đầu ông ta định ra là ở Bình Động.
Triệu Nhất Bình thở dài một tiếng rồi khoát tay nói:
Tôi phản đối đề nghị này của ông ta. Bình Động cái nơi ấy dù sao cũng rất gian khổ, tôi không nói rằng cậu không chịu được khổ, nhưng tôi lại cảm thấy rằng cậu không cần thiết phải chịu đựng cái gian khổ này.

Bộ máy của chúng ta đào tạo cán bộ, cũng không nên theo đuổi cái vị đắng cay trong gian khổ, là vì những người bề trên kia mà chúng ta cũng cần phải khác biệt, cần phải trọng tâm xuy xét tố chất và đặc điểm của cá nhân!

Triệu Nhất Bình bưng chén trà lên, uống vài ngụm và nói:
Bài báo thảo luận về cải cách doanh nghiệp cấp huyện thị và vấn đề thất thoát tài sản quốc hữu của cậu tôi đã xem rồi, cậu viết rất sâu sắc, đó không chỉ là vấn đề bút viết, mà nó càng thể hiện được năng lực và rèn luyện tu dưỡng của bản thân cậu.

Cậu luờng trước là làm kinh tế, làm quản lý kinh tế là hướng phát triển của cậu trong tương lai, cho nên, đối với hướng đi của cậu, tôi cuối cùng vẫn cho rằng cậu nên đến phòng kinh tế thương mại, trưởng phòng kinh tế thương mại cậu làm là hợp lý nhất đấy.

Trần Kinh sửng sốt, khua tay nói:
Phó Bí thư Triệu, trưởng phòng kinh tế thương mại gì chứ? Điều này tôi chỉ e là…….

Triệu Nhất Bình ngắt lời hắn, nói:
Cậu chớ nên nói những lời gở như vậy, tôi tin cậu có thể, cậu nhất định làm được! Hơn nữa, chúng ta làm kinh tế thương mại, và những cải cách doanh nghiệp quốc doanh mà cậu quan tâm cũng có quan hệ với nhau. Doanh nghiệp phát triển, thành công, lớn mạnh đều là điều phòng thương mại kinh tế chúng ta quan tâm, những doanh nghiệp này cũng bao gồm cả doanh nghiệp quốc doanh sau khi đã cải cách.

Kinh tế của Lễ Hà chúng ta còn tương đối yếu kém, cần gấp chuyên gia cán bộ của phương diện này đến quản lý vùng đất này, tôi cho rằng cậu là người lựa chọn thích hợp.

...

Trần Kinh trong tâm thay đổi thật nhanh, những ngày này, hắn đã chuẩn bị tâm lý, hắn chuẩn bị rằng khi xuống xã sẽ chấp hành như một con trâu chăm chỉ, tạo phúc cho bách tính, nhưng cho tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới phòng kinh tế thương mại.

Phòng kinh tế thương mại là cơ quan nào vậy nhỉ? Không phải hiện nay là cơ quan đứng đầu rất “hot” hay sao? Cái vị trí trưởng phòng ấy làm sao lại rơi xuống chính đầu mình nhỉ?

Trần Kinh rất rõ rằng những điều trong lời nói hôm nay mà Triệu Nhất Bình nhắc tới, nó đã được xác định chính xác rồi, như thế mà gọi là hỏi ý kiến của Trần Kinh ư?

Một mớ hỗn độn đang trong đầu Trần Kinh, hắn căn bản đối với cái phòng kinh tế thương mại Lễ Hà này một chút cũng không quen thuộc, thậm chí hắn đối với tình hình của cái xí nghiệp Lễ Hà, thu hút đầu tư…cũng còn thiếu những nhận biết trực quan, trong cái hoàn cảnh này mà bảo hắn tiếp nhận cái phòng kinh tế thương mại này, hắn thật sự trở tay không kịp!

Triệu Nhất Bình dường như cũng không nóng lòng để khiến cho Trần Kinh biểu lộ thái độ, y chậm rãi thưởng trà, lặng lẽ quan sát phản ứng của Trần Kinh.

Trần Kinh trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt lại dửng dưng không thể hiện một chút sắc thái nào cả. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới việc thị trấn Dịch Chu gần đây không may xảy ra chuyện và tập đoàn xi măng Thái Thủy. Nếu như tự mình đi giải bài toán phòng kinh tế thương mại thì chí hữu cũng có khả năng đối mặt với hai vấn đề rất khó giải quyết, hai vấn đề phức tạp, Trần Kinh cho dù thân vẫn ở phòng Lâm Nghiệp thì hắn cũng nghe thấy.

Hắn thậm chí còn mơ hồ cảm giác rằng, Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà và hai chuyện này có một mối quan hệ nhất định, như không vạn bất đắc dĩ, Mã Bộ Bình làm sao lại ngậm ngùi rời bỏ cái vùng đất Lễ Hà này?

Rất nhanh, Trần Kinh liền hiểu rõ, vị trí trưởng phòng kinh tế thương mại tuy rằng rất “hot”, rất nhiều người tranh nhau bể đầu ra để nhảy vào cái vị trí ấy, nhưng cái chức trưởng phòng này nhất định không dễ làm đâu.

Phó Bí thư Triệu, tôi tuân theo sự xắp xếp của tổ chức, kiên quyết không phụ lòng kỳ vọng của lanh đạo!
Trần Kinh thật thà nói.

Hắn biết rằng có những quyết định không phải vì hắn tự nguyện mà có thể thay đổi được, hắn cũng càng biết rằng, khi đối mặt với khó khăn không phải vì hắn lùi bước mà khó khăn cũng sẽ biến mất, vừa nghĩ đến Mã Bộ Bình thì hắn lại liền có một sự nghiên cứu tìm tòi.

Gần đây hắn chăm chú đọc sách mà Mã Bộ Bình tặng hắn, hắn hiểu người như Mã Bộ Bình, cũng bởi vì cuốn sách này có thể giúp hắn nhanh chóng tiến lên, trí tuệ trong quan trường, trí tuệ nhân sinh của Mã Bộ Bình đều khác thường, đều giúp ích cho Trần Kinh.

Hắn rất ngạc nhiên, rốt cục là khó khăn đến bao nhiêu mới khiến cho Mã Bộ Bình quyết định kết thúc sự nghiệp chính trị tại Lễ Hà bằng một hình thức không hề màu mè nhỉ?

Hắn chưa bao giờ thấy có một sự khó khăn nào mà Mã Bộ Bình không thể giải quyết được, nhưng dường như khi đối mặt với cái tập đoàn Thái Thủy này thì Mã Bộ Bình lần đầu tiên xảy ra chuyện, Trần Kinh không khỏi suy nghĩ, rốt cục tập đoàn Thái Thủy này là cái nơi nào? Rốt cục có bao nhiêu khúc mắc cần phải giải quyết đây?

Cuối cùng thì cũng đã có cơ hội, Trần Kinh đã có cơ hội đến gần giải quyết các vấn đề của Thái Thủy, hắn thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này!

Khá lắm! Khá lắm!
Triệu Nhất Bình liên tục nói hai tiếng tốt. Y muốn tươi cười một chút nhưng trong cái thời khắc ấy y thật sự không thể cười nổi.

Trong sâu thẳm trái tim y, y tại sao lại có thể đồng ý cho Trần Kinh đến đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng Kinh tế thương mại chứ? Trong đầu y đang nghĩ tới món quà mà Nhậm Chí Hiền tặng, viên ngọc Hòa Điền hết sức tinh xảo, đồ vật này bất kể ra sao cũng không giữ được nữa rồi!

Đây là một sự sỉ nhục !

Triệu Nhất Bình nghĩ như thế, y cầm mạnh chén trà lên, rất nhiều người và sự việc đều lần lượt xẹt qua trong đầu y.

Y nghĩ đến Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình này tính kế giỏi nhất, ông ta phải chăng cũng đã tính đến có một ngày sẽ rơi xuống cái mảnh đất này?

Y nghĩ tới Thư Trị Quốc, trong lòng Thư Trị Quốc, liệu ông ta có phải là người từ trước đến nay chứa bao giờ tôn trọng cán bộ tỉnh điều xuống như mình? Ông ta phải chăng cảm thấy nhất định phải nuốt bản thân mình ư?

Y còn nghĩ tới Hoàng Tiểu Hoa, Hoàng Tiểu Hoa cơ biến tốt nhất, thủ đoạn, Tiểu Hoa không ai theo kịp, anh ta giờ này phải chăng đang trốn ở một góc tối nào đó trộm cười một mình?

Y thở dài một hơi, bỗng nhiên trong đầu y toát lên một ý nghĩ.

Y nghĩ, Hoàng Tiểu Hoa được mệnh danh là ứng biến khôn lường, nếu như gặp phải tình huống như mình thì nên ứng biến thế nào nhỉ? Những thủ đoạn nhỏ nhặt của y, Tiểu Hoa nên sắp xếp thế nào?

Tâm niệm y chuyển biến rất nhanh, y nhanh chóng nghĩ đến dòng suy nghĩ khác.

Tình huống hiện tại, Thư Quốc Trị sử dụng Triệu Nhất Bình, là đuổi sói nuốt hổ, dùng Triệu Nhất Bình đi xâm nhập vào phạm vi thế lực vốn có của Mã Bộ Bình, mở ra cục diện, bản chất thực sự là thay Thư Quốc Trị mở ra cục diện.

Triệu Nhất Bình nghĩ, nếu như Thư Quốc Trị có thể xử lý như vậy, y tự mình sao lại không thể cũng dùng tới chiêu này chứ?

Hiện tại Trần Kinh không phải là trưởng phòng kinh tế thương mại sao? Trưởng phòng kinh tế thương mại cần phải quản lý xí nghiệp, phải thu hút đầu tư, cần phải quy hoạch sách lược và phương hướng phát triển kinh tế của toàn huyện.

Hiện nay Triệu Nhất Bình đang trong quá trình công tác, trên rất nhiều vấn đề đã ở thế cưỡi trên lưng cọp rồi, căn bản là tiến thoái lưỡng nan. Trong tình hình như thế, tự mình tại sao không thể dùng Trần Kinh để giải quyết những vấn đề này?

Nếu như Trần Kinh không thể giải quyết vấn đề, sự bổ nhiệm và chọn lựa Trần Kinh là do ban tổ chức cán bộ đề cử, cuối cùng Thư Trị Quốc gõ nhịp, Triệu Nhất Bình đã sớm nhắc nhở tất cả thường vụ, ông ta cảm thấy Trần Kinh vẫn còn trẻ, vẫn không đủ khẳ năng gánh vác Đại Lương.

Cái thời điểm đó, Triệu Nhất Bình hoàn toàn có thể trả đũa, đẩy cái trách nhiệm đi một cách sạch sẽ.

Nếu như Trần Kinh có làm, tạo ra thành tích, vậy cái thành tích kia là ai?

Tất cả những thành tích này đều không phải là của Triệu Nhất Bình sao? Bao gồm tất cả những việc Trần Kinh có thể làm, đều là do thành quả dạy bảo của Triệu Nhất Bình, đến lúc đó, Triệu Nhất Bình nắm chắc thành tích rồi, nói không chừng còn có khả năng làm kinh động cả thị trấn Dịch Chu ấy chứ.

Lẩm nhẩm nói điều đó, Triệu Nhất Bình thực sự trong long cảm thấy buồn bực,y tự cho mình đã tiến bộ, tiến bộ lớn nhất đó là học được những người xung quanh học tập.

Triệu Nhất Bình đến Lễ Hà vài năm nay, y thực sự cảm thấy bản thân mình trưởng thành, mỗi người ở trong cái bộ máy Lễ Hà đều là một tấm gương, đều đáng để Triệu Nhất Bình cân nhắc, điều này bao gồm cả ủy viên thường vụ xếp hàng cuối cùng Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa là một người không hề đơn giản, Thư Quốc Trị có được một người trợ thủ như vậy, chẳng trách ông ta có thể đứng vững bao nhiêu năm trong cái bộ máy chính trị Lễ Hà này?