Quan Sách

Chương 565: Chuyện này khó làm đây…




Báo sáng Tam Sở xảy ra chuyện rồi!

Ai nấy trong tòa soạn đều như mới bị đánh, mặt mày bơ phờ.

Thạch Anh vẫn đi làm như ngày thường, cô cảm nhận được không khí tòa soạn rất khác thường, trong lòng âm thầm cười lạnh, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Hồ Thuyết cô không thích, người đàn ông này quá háo sắc, nhất là đôi mắt đó, khi nhìn chằm chằm vào phụ nữ cứ như móc câu vậy, khiến cho người khác có cảm giác ghê tởm, Thạch Anh rất ghét.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng Hồ Thuyết cũng phải trả giá vì sự háo sắc của mình, không biết tên này chọc phải người phụ nữ nào, người này đòi tố cáo gã dâm ô, còn muốn công khai chuyện xấu hổ của Hồ Thuyết với giới truyền thông, khiến y phải thân bại danh liệt.

Hồ Thuyết rơi vào chuyện thị phi, khiến từ cao đên thấp trong tòa soạn Báo sáng Tam Sở đều bận rộn.

Hồ Thuyết là một nhân tài, điểm này không thể nghi ngờ.

Gã là chủ biên của Báo sáng Tam Sở, đã lập bao công lao hiển hách cho Báo sáng Tam Sở

Hiện tại Báo sáng Tam Sở có thể trở thành đơn vị truyền thông có sức ảnh hưởng trong cả nước, chuyện này không thể thiếu tài hoa của Hồ Thuyết.

Hồ Thuyết hoa hơn người, suy nghĩ thoáng, đôi mắt sành sỏi sắc bén, nắm rất chắc thị trường.

Báo sáng Tam Sở là đơn vị truyền thông mặt phẳng, khi phải đối diện với những phương thức truyền thông mới như TV, internet vẫn có thể duy trì được sức ảnh hưởng lớn, điều này cũng là nhờ Hồ Thuyết nắm chắc được những điểm đặc sắc của Tam Sở. So với Báo sáng Tam Sở, những tờ báo khác của Sở Giang kém hơn rất nhiều, hơn nữa, khoảng cách này cũng đang dần được kéo giãn.

Nếu Hồ Thuyết không qua được cửa ải lần này, gã xảy ra vấn đề, Báo sáng Tam Sở cũng sẽ thiệt hại nghiêm trọng, đây là tin không tốt đối với tương lai của tờ báo.

Thạch Anh vừa nghĩ đến chuyện này thì nhận được điện thoại của Hồ Thuyết.

Trong điện thoại, cảm xúc của Hồ Thuyết hơi giảm sút, giọng cũng khàn khàn.

Gã dặn dò Thạch Anh sắp xếp công việc trong ngày cùng với những vấn đề cần chú ý cho tờ báo mới, cuối cùng, gã nói:
- Biên tập Thạch, mấy số báo này cô phải nghiêm túc nắm chắc. Chất lượng tốt xấu của tờ báo đều dựa vào bản lĩnh của cô!

Điều này đối với cô mà nói là một cơ hội trước nay chưa có, hy vọng cô có thể nắm bắt được!

Hồ Thuyết nghiêm túc nói qua điện thoại.

Thạch Anh trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, thủ trưởng. Tôi tất nhiên sẽ làm tốt! Anh…

Thạch Anh vốn định nói Hồ Thuyết cứ yên tâm để mình xử lý công việc, nhưng vừa mở miệng trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Cô cảm thấy loại đàn ông như Hồ Thuyết không thể lý giải được, sao lại không an phận tìm một người yên, sống một cuộc sống tử tế?

Sao phải cứ ăn chơi đàng điếm, tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài,tạo tiếng xấu, hơn nữa bây giờ còn xảy ra chuyện lớn như vậy, còn khiến cao thấp trong tòa soạn Báo sáng Tam Sở phải thấm thỏm.

Thạch Anh cúp máy, đứng dậy mở cuộc họp tổ biên tập. Cô vừa triệu tập đầy đủ nhân viên, Trưởng khoa Triệu bên tổng hợp đến tìm cô nói:
- Biên tập Thạch, có lãnh đạo đến tìm Hồ tổng. Anh ấy không ở đây, hay là cô đi…

Thạch Anh ngẩn người. Nói:
- Người ở đâu?

Trưởng khoa Triệu dẫn Thạch Anh đến phòng nghỉ của tòa soạn, Thạch Anh đẩy cửa, liền ngây ngẩn cả người!

Trần Kinh đang ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ…

- Anh… Trần… Trần Kinh, sao anh lại đến đây?
Thạch Anh nói chuyện có chút nói lắp, nói năng lộn xộn, tim cô bắt đầu đập mạnh, hai gò má cũng ửng hồng.

Trần Kinh ngẩng đầu nhìn thấy Thạch Anh, trong lòng cũng là cả kinh, nói:
- A, em cũng là ở tòa soạn này à? Em là cấp dưới của lão Hồ? Chuyện này từ khi nào thế?

Khóe miệng Thạch Anh khẽ giật, có chút lúng túng nói:
- Em làm ở Tam Sở chưa được một năm… anh rất quen thuộc với tòa soạn chúng em sao?

- Cũng chưa đến mức quen thuộc, nhưng trước kia cũng thường viết bài gửi đến đây, cũng có mối quan hệ không tệ với Hồ tổng!
Trần Kinh nói:
- Sao? Hôm nay Chủ biên Hồ không ở đây à? Cũng sắp 11 giờ rồi đấy!

Thạch Anh lắc đầu nói:
- Hồ tổng hôm nay không đi làm, hẳn là anh ta xảy ra chuyện rồi…

- Em có số điện thoại của anh ấy không?
Trần Kinh hỏi.

Điện thoại trước kia của Hồ Thuyết đã tắt máy rồi, chắc là sợ bị quấy rầy. Số mới Trần Kinh không biết, liên lạc không được, sao hắn nghĩ cách giúp Hồ Thuyết được?

Thạch Anh không do dự, liền lấy điện thoại đọc số của Hồ Thuyết cho Trần Kinh, Trần Kinh viết lại dãy số, đột nhiên hỏi:

- Sao? Em tin tưởng anh thế à? Em không sợ bất lợi cho Hồ Thuyết sao?

Thạch Anh ngẩn người, mặt đỏ lên, nói:
- Dĩ nhiên là em… em tin anh rồi, trước kia anh không hay nói dối…

Trần Kinh cười, đứng lên nói:
- Em đấy, vẫn chẳng thay đổi gì cả, thế mà cũng đỏ mặt, giống y như trước kia, còn nói lắp nữa chứ. Nhưng giờ em có thể vào làm ở Tam Sở, thực sự khiến người ta hâm mộ đấy. Năm đó anh Kinh này chỉ có một mơ ước lớn nhất là vào được tòa soạn Nhật báo Đức Cao, nhưng giấc mộng kia đã không thực hiện được rồi.

Mặt Thạch Anh càng đỏ hơn, trong lòng thầm nói, cô đâu có nói lắp, chỉ vì gặp Trần Kinh, không biết sao lưỡi lại chẳng nghe theo chỉ huy, không thể nào linh hoạt được.

Trần Kinh vừa nhắc đến tòa soạn Nhật báo Đức Cao, hắn lại cảm thấy rất thổn thức.

Lúc trước khi hắn ở Lễ Hà, cố gắng lâu như vậy, vắt óc tìm mưu kế, còn cố gắng tích lũy kinh nghiệm làm việc cho mình chỉ vì muốn được làm phóng viên hoặc biên tập cho Nhật báo Đức Cao, nhưng dòng đời đưa đẩy thế nào lại thất bại trong gang tấc.

Chuyện đã qua đi mấy năm, không làm được phóng viên Trần Kinh, nhưng giờ lại thành cán bộ cấp Cục trưởng rồi.

Đứng từ góc độ thành công mà nói, Trần Kinh bây giờ không thể so sánh với thành công của một ký giả hay biên tập. Nhưng, nếu lúc trước Trần Kinh có thể vào tòa soạn làm một biên tập, thì giờ tương lai của hắn sẽ ra sao? Nói không chừng vẫn đang là biên tập của Nhật báo Đức Cao!

Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường.

Trần Kinh không thể thực hiện được giấc mơ vào tòa soạn báo, nhưng con đường làm quan của hắn lại thẳng đến mây xanh.

Đôi lúc, tiềm lực của con người thường bị kích động khi không còn đường lui nữa.

Trần Kinh không thể vòa Nhật báo Đức Cao, lúc đó hắn đã không còn đường lui, hắn rất nản lòng, ủ rũ thậm chí là tuyệt vọng, hắn không thấy được tiền đồ và tương lai của mình, chính lúc đó, Trần Kinh bắt đầu ý thức được muốn thả tay đánh cược một lần.

Trần Kinh và Thạch Anh hàn huyên vài câu, hắn vội nhìn đồng hồ nói:
- Được rồi, Thạch Anh! Làm lỡ thời gian của em nhiều rồi, em làm việc đi, anh cũng phải đi! Anh phải tìm Hồ tổng của các em cái đã…

- Sao vội vậy? Anh sợ anh ta tổn thương lòng tự trọng rồi tự sát à?
Thạch Anh bỗng nhiên nói, giọng nói của cô pha chút dí dỏm.

Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Anh chẳng lo lắng chuyện đó đâu, anh ta sẽ không bao giờ tự sát, anh ta là người lạc quan mà!

Trần Kinh đi rồi, Thạch Anh cứ nhìn mãi theo hướng Trần Kinh biến mất, trong lòng thoáng có chút phiền muộn.

Chuyện mai mối lần trước, Tô Mai Phương gặp phải vấn đề khó khăn trong công tác, Trần Kinh nói một câu đã giúp cô giải quyết được.

Điều này khiến Tô Mai Phương tâm tư linh hoạt, muốn hâm lại mối quan hệ, suy nghĩ này bà cũng nói với Thạch Anh.

Nhưng, lúc Tô Mai Phương tìm Chung Tú Quyên nói chuyện, thái độ của Chung Tú Quyên rất lãnh đạm.

Sau đó, sau khi Tô Mai Phương nghe ngóng, hóa ra Trần Kinh đã có người yêu, Tô Mai Phương thất vọng nói chuyện này với Thạch Anh.

Biểu hiện của Thạch Anh lúc đó rất tỉnh táo, nhưng có khi, không biết vì sao, cô lại trốn trong chăn khóc, cô đột nhiên nhớ đến câu nói nổi tiếng của một tiểu thuyết gia.

Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới là để vuột mất!

Đúng vậy, vuột mất!

Với Thạch Anh, cô và Trần Kinh chỉ đi thoáng qua nhau, đối với Trần Kinh, từ nhỏ Thạch Anh đã kính trọng rồi.

Giờ trưởng thành, Trần Kinh nhân phẩm tài hoa đều tốt, nhất là tài hoa làm cho người ta khuynh đảo, trong sâu thẳm đáy lòng của Thạch Anh, cảm thấy người đàn ông như Trần Kinh chính là chàng bạch mã hoàng tử mà bấy lâu cô đau khổ tìm kiếm.

Nhưng, dòng đời đưa đẩy, vì mẹ, vì gia đình, vì…

Các nhân tố mà để lỡ mất nhau, trong lòng Thạch Anh nghĩ đến đây thường cảm thấy vô cùng đau đớn…

Thạch Anh cũng không biết, lần gặp mặt kia chính là hiểu lầm lớn, vì lúc đó Trần Kinh đã có Phương Uyển Kỳ rồi, cái chuyện bỏ lỡ nhau mà Thạch Anh canh cánh trong lòng kỳ thật trên căn bản không hề tồn tại.

Thạch Anh thường xuyên nghĩ, người yêu của Trần Kinh chắc chắn rất ưu tú, rất giỏi giang.

Cô bất giác so sánh mình với người ta. Cô đọc bài viết của Trần Kinh, bài viết của Trần Kinh toát lên tài năng kinh người và tài viết văn, đọc bài viết của Trần Kinh, trong lòng Thạch Anh vừa thấy ngưỡng mộ lại vừa tự xấu hổ.

- Cuối cùng là người phụ nữ như thế nào mới xứng đôi được với Trần Kinh?
Trong lòng Thạch Anh vẫn luôn che giấu câu hỏi này, đến giờ cô vẫn muốn tìm đáp án cho nó.



Gọi điện cho Hồ Thuyết, tính Hồ Thuyết có chút nóng nảy, hét lên với Trần Kinh:
- Trần Kinh, tên nhóc này nói năng linh tinh gì thế? Sao? Có chút chuyện rắm này mà cũng khiến cho ai nấy đều biết à? Không sao, không có gì đâu, cậu hiểu tính tôi mà, tôi là người phong nhã, sẽ không làm ba cái chuyện bá vương ngạnh thương cung đâu, có thể xảy ra được chuyện gì lớn chứ?

Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Được rồi, đừng giữ thể diện nữa! Nếu vấn đề nhỏ, sao anh không đi làm?

- Cậu biết cái gì, cậu biết tôi làm gì không? Hồ gia tôi đang viết thư tình, viết một bức thư thật dày, để xoay chuyển tấm lòng của đối phương… Tài năng của lão Hồ tôi mà cậu không biết à? Tôi mà viết thư tình thì chắc chắn sẽ…
Hồ Thuyết tùy tiện nói.

Trần Kinh cười đến sặc sụa, Hồ Thuyết này đúng là tên dở hơi. Lần này chẳng biết nắm điểm yếu của gã, đúng là quá mức tiểu nhân.

Lúc lâu sau, Trần Kinh mới ngừng cười:
- Vậy thì được, lão Hồ, nếu anh tự tin như vậy, chuyện này tôi mặc kệ! Tiếp tục thu phục đi. Tôi chờ tin tốt của anh!

Hồ Thuyết ở bên kia điện thoại nghe Trần Kinh châm chọc, gã bực bội nói:

- Từ từ đã! Trần Kinh, tối nay dù thế nào cậu cũng phải bớt chút thời gian, hôn nay tôi sắp xếp một cuộc tụ tập, xem như tiệc trà đi! À…. Cái đó… tụ tập ở Khách sạn Lệ Đô nhé, tính chất của cuộc tụ tập, đương nhiên là giải quyết mâu thuẫn, đến lúc đó tôi và cậu cùng tham dự, tôi giới thiệu cậu làm quen với vài người bạn trong giới truyền thông!

- Bạn trong giới truyền thông? Tôi thấy là bạn của Nhật báo Sở Giang ấy!
Trần Kinh trêu ghẹo nói.