Quan Sách

Chương 570: Người đến từ Bắc Kinh




Phòng mỹ thuật Sở Thành nằm gần đại học Sở Giang, Trần Kinh hôm nay là lần đầu tiên đến chỗ này.

Vừa tiến vào cổng của phòng mỹ thuật, trong lòng của hắn đã cảm thấy ở đây đặc biệt yên lặng.

Phong cách xây dựng nơi này cổ xưa, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, cây cao to, mùa hạ nóng khốc nghiệt ở nơi này đã bị những con đường nhỏ uốn khúc che khuất, dưới bóng cây che mát nhè nhẹ, làm cho người ta cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Trần Kinh đi trong môi trường như vậy, chỉ cảm thấy sự ồn ào náo động và phồn hoa bên ngoài đều bị con đường nhỏ uốn khúc này ngăn cách với bên ngoài, trong lòng có một chút buông lỏng thư thái.

Khi yên tĩnh bình thản, Trần Kinh mới nghĩ tới hắn nên đến đại học Sở Giang ghi danh học tập, trong miệng mỗi ngày đều nói phải học tập, phải nạp điện, nhưng trong hành động thực tế cũng bởi vì công việc mà rất mệt mỏi, rất nhiều công việc biết rõ rất quan trọng, nhưng là kéo đi kéo lại, thậm chí là đem gác xó.

Trần Kinh thở dài một hơi, Phương Uyển Kỳ ở một bên vỗ vai của hắn:
- Đừng thở dài, sốc lại tinh thần một chút, còn trẻ mà buồn bã thở dài, người khác còn tưởng anh là người trung niên đấy.

Trần Kinh nói:
- Em không hiểu, anh đâu thở dài, anh là đang tiếc nuối, môi trường nơi này đẹp như thế, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, anh trước kia chưa từng tới đây bao giờ, thật sự là đáng tiếc.

Phương Uyển Kỳ cười hí mắt nói:
- Vậy rất dễ dàng, về sau chúng ta thường xuyên đến đây được không? Anh, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, cho dù công việc có áp lực lớn đi chăng nữa, anh cũng đừng quên nghỉ ngơi và buông lỏng. Chẳng phải đã có câu Nếu anh đi quá lâu, anh cũng nên dừng lại nghỉ một chút, để cho linh hồn theo kịp...

Trần Kinh cười nói:
- Em nghe ở đâu những câu vớ vẩn như vậy? Em chẳng lẽ cảm thấy linh hồn của anh đã tách rời rồi hay sao?

Phương Uyển Kỳ cười ha hả, nói:
- Gần như là thế, cho dù bây giờ còn chưa tách rời, nhưng cũng có khả năng tách rời chứ.

Trần Kinh lắc đầu, trong lòng có chút hổ thẹn. Lại có chút bất đắc dĩ.

Quả thật, Trần Kinh có đôi khi cũng cảm thấy mình không thuộc về mình, công việc quá bận bịu. Mỗi ngày cả người đều bị sự tình bao trùm, thật sự thiếu thời gian để bình ổn tình thần trò chuyện cùng người nhà, hay suy ngẫm về cuộc sống của mình.

Như cơ hội hôm nay vậy có thể đi ra ngoài đến một phòng mỹ thuật yên lặng như thế, quả thật là một phút thư giản khá hiếm hoi, cũng là một cơ hội hiếm có.

Phòng triển lãm số 3 của phòng mỹ thuật hội hoạ, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đi dọc theo bản chỉ đường tới cổng, trên tấm biển ở cổng có viết:
- Triển lãm tác phẩm sưu tầm của Diệc Sở tiên sinh.

Triển lãm là mở ra miễn phí, người lui tới không phải rất nhiều, có lẽ nguyên nhân là phòng triển lãm quá lớn, bên trong có chút trống trải.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai người tay trong tay hăng hái đi rảo quanh nhìn tranh vẽ của phòng triển lãm.

Tác phẩm triển lãm hôm nay đều là những tác phẩm của hoạ sĩ hiệnđại và đương đại. Trong đó đương đại cũng có nhiều tác phẩm của danh hoạ trứ danh như Từ Bi Hồng, Trương Đại Thiên, Tề Bạch Thạch vvv…

Trần Kinh hoàn toàn không phải là người ngoài cuộc với tranh vẽ.

Hắn không biết vẽ tranh, nhưng ở phương diện đánh giá bức tranh, hắn cũng là có chút thoáng hiểu môn đạo, hắn có thể cảm giác ra bức tranh mà hôm nay triển lãm đã được trải qua sự chọn lựa bố trí tỉ mỉ, chất lượng bức tranh rất cao. Đều có tiêu chuẩn nghệ thuật.

Phương Uuyển Kỳ vẫn luôn nhìn xung quanh, như thể là đang tìm người.

Trần Kinh cau mày nói:
- Làm sao vậy? Nói là đến xem tranh, vào lại không tập trung, đầu ngó tới ngó lui, để làm gì vậy? Tìm người sao?

Phương Uyển Kỳ luống cuống trả lời, rõ ràng cô có phần không tập trung.

Một lát sau, Phương Uyển Kỳ bỗng nhiên chỉ vào một góc sảnh triển lãm nói:
- Anh Kinh, chúng ta đến bên kia xem một chút, nơi đó có không ít người tụ tập, dường như Sở tiên sinh cũng đang ở bên kia.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Chúng ta hay là thôi đi, em không phát hiện bên kia là khu giao dịch sao? Hẳn là đang bán đấu giá.

- Đi, đi, đi xem, nói không chừng chúng ta còn có thể mua được một bộ tác phẩm hay đấy? Cho dù chúng ta không ra tay, cũng có thể xem phải không?
Phương Uyển Kỳ kiên trì nói.

Cô kéo tay Trần Kinh lôi đến khu giao dịch.

Giữa sảnh triển lãm và sảnh giao dịch có màn tường thủy tinh ngăn cách.

Bên kia kỳ thật rất huyên náo, nhưng bên này lại nghe không thấy.

Phương Uyển Kỳ như một con chuột đào núi lôi kéo Trần Kinh trong đám người qua lại không ngớt, tìm được một ghế trống ngồi xuống.

Trần Kinh sau khi ngồi xuống mới thấy rõ, sảnh giao dịch này không ít người, phía trước nhất có một hàng ghế sô pha, xem ra là những người có thân phận ngồi ở đầu, những người này hẳn là nhân vật chính của hôm nay.

Người chủ trì đứng ở trên đài cầm microphone nói:

- Hôm nay hội giao dịch của chúng ta là tư cách cá nhân, là do Sở tiên sinh đứng ra tổ chức, chỉ là giao lưu những vật sưu tầm, hay trao đổi lẫn nhau đồ cất giữ...

Người chủ trì nói rất to rất lưu loát, cuối cùng lại nhắc nhở sưu tầm có phiêu lưu, ra tay cần cẩn thận vvvv….

Ngụ ý nói là đồ trên sảnh hôm nay không nhất định đều là thật, nói không chừng là đồ giả, đồ thật hay đồ dỏm, vậy còn phụ thuộc vào nhãn lực, đây là quy tắc đầu tư của giới cổ vật, dựa vào nhãn lực ăn cơm.

Phương Uyển Kỳ vẫn không sao nghe người chủ trì nói chuyện, cô vẫn luôn nhìn chung quanh, có vẻ cô đang có chút vội vàng nôn nóng.

Trần Kinh ngược lại có chút hứng thứ, bởi vì người chủ tịch trên đài đã đưa ra một bức tranh gây ra sự hứng thú say mê cho hắn.

Người chủ trì giới thiệu, bức họa này chính là đồ sưu tầm của Sở tiên sinh, tên là:
- “Cung nữ ba tiêu”, là tác phẩm đích thực của Trương Đại Thiên tiên sinh trứ danh trong ngày nay.

Bức họa nay có bố cục màu sắc rực rỡ, vẽ lên mấy tấm lá chuối, sau đó bên cạnh là một tỳ nữ cung đình mặc đồ cổ trang cầm dù giấy dầu đen, dáng dấp đang hồi tưởng, trên mặt mang theo nụ cười duyên dáng.

Trần Kinh thấy, bức họa này rất đẹp, bất kể là kỹ năng vẽ hay là nội dung vẽ, bức họa này đều là hoạ tác tinh phẩm hiếm có.

...

Tại cùng đại sảnh, ở một phòng riêng rất bí mật, lẳng lặng ngồi ở trong phòng riêng, có thể thấy rõ ràng tất cả quang cảnh trong đại sảnh.

Trong phòng riêng chỉ có hai người phụ nữ trung niên đang ngồi.

Từ trên khuôn mặt xem rất khó phân biệt ra được số tuổi thật sự của hai ngườinày, như là bốn mươi tuổi, lại giống lớn tuổi hơn một chút.

Hai người phụ nữ đều có chút tao nhã, nhất là người phụ nữ ngồivị trí đầu tiên, tóc của bà ta được vén lên cao, mặc một bộ váy dài hoa trắng nền đen có đai lưng.

Trên mặt không trang điểm, nhưng lại có một phong thái ung dung.

Còn người phụ nữ ngồi chỗ sau bà ta một chút lại hơi chau chuốt, mặc một bộ âu phục màu đen trang nhã, trong tao nhã lộ ra ý vị lão luyện.

Bà đang híp mắt nhìn bên ngoài đại sảnh, có chút hăng hái nói:
- Đến đây, chị xem tiểu thư Phương đang nhìn chung quanh.

Người phụ nữ mặc bộ váy màu đen nhìn ra phía ngoài, ánh mắt trước tiên nhìn về Trần Kinh, bà ta híp hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý vị dò xét, qua thật lâu, bà ta mới nói:
- Đứa nhỏ này chính là tiểu Trần, Trần Kinh?

Người phụ nữ mặc âu phục cười, nói:
- Từ tổng, ngài còn không biết tiểu Trần sao? Vậy chúng ta hôm nay thật đúng là thú vị, tôi cũng là lần đầu tiên gặp đấy.

Bà ta dừng một chút, nói:
- Đứa nhỏ này nhìn qua không tệ, cậu ấy rất cao, hơn nữa lời nói cử chỉ rất lễ độ. Lão Từ nhà tôi thường khen cậu ta. Nói cậu ta nào là trẻ tuổi, mà đã tài giỏi như vậy.

Người phụ nữ được gọi là Từ tổng không ai khác, rõ ràng là Từ Liên mẹ của Phương Uyển Kỳ.

Từ Liên chính là một nhà kinh doanh bán đấu giá, chủ yếu là bán đấu giá đồ cổ và danh họa.

Mà người phụ nữ ngồi sau bà ta là họ Chu, gọi là Chu Thúy, là bà xã của Từ Tự Thanh Phó chủ tịch thường trực của Ủy ban nhân dân tỉnh, đồng thời bà ta cũng là Quán trưởng của phòng mỹ thuật thành phố.

Từ Liên lần này đột nhiên đến Sở Thành, mục đích rất rõ ràng, chính là nhất định phải gặp được Trần Kinh, xem cậu ta là người như thế nào mà khiến cho con gái của bà không buông tay, xem có xứng đôi với con gái của bà không.

Vào thời gian trước, Từ Tự Thanh bên này luôn ngầm gợi ý Phương Lộ Bình và Phương Lộ Kiên, ông ta hy vọng có thể làm cho mối quan hệ của Trần Kinh xích gần lại một chút.

Ông ta nói hiện tại Tây Bắc Nhất Hệ ở Sở Giang rất thế đơn lực bạc, cần thu nạp một số người tài, mà Trần Kinh hoàn toàn chính là người tài hiếm có có thể quật khởi chính đàn của Sở Giang, nếu Trần Kinh được Tây Bắc Hệ sử dụng, cục diện của Sở Giang nhất định sẽ có đổi mới lớn.

Lời nói này của Từ Tự Thanh khiến anh em Phương Lộ Bình giật mình, theo bọn họ biết, Trần Kinh hiện tại chỉ là một cán bộ cấp Cục mà thôi, một trưởng phòng thì có bao nhiêu năng lượng? Cho dù là đứa nhỏ này là một hạt mầm tốt, nhưng Từ Tự Thanh nói Trần Kinh nếu được Tây Bắc Hệ sử dụng, cục diện Sở Giang sẽ đổi mới lớn, lời nói này có phải là quá khoa trương hay không?

Phương Lộ Bình đặc biệt cho người đi điều tra qua việc này, không tra không biết, vừa tra ông ta mới biết lời nói của Từ Tự Thanh là thật.

Trần Kinh là Trưởng phòng không tệ, nhưng vị trí trưởng phòng này tương đối quan trọng, vừa mới vào vị trí mấu chốt của phòng giám sát cán bộ.

Hơn nữa Sa Minh Đức hoàn toàn xem trọng khối này, Mễ Tiềm cũng đặc biệt cường điệu khối này, hai lãnh đạo đều coi trọng, quyền hành trên tay của Trần Kinh tương đối cao.

Cũng bởi vì nguyên nhân của Trần Kinh, có thể nói là để cho mấy quy hoạch lớn của Tây Bắc Hệ ở Sở Giang cũng không thể thực hiện, đều bị ngăn trở khắp nơi, tuy rằng trong đó có nhân tố âm soa dương thác, nhưng nếu Trần Kinh là người thật sự dựa vào Tây Bắc Hệ, chuyện này chắc hẳn không có kết quả như hiện tại?

Căn cứ vào điểm này, giữa anh em Phương gia bắt đầu có tư tưởng dãn ra với Trần Kinh.

Hơn nữa Từ Liên vẫn ầm ĩ muốn đến Sở Giang xem Trần Kinh, cuối cùng Phương Lộ Kiên liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng bà.

Trần Kinh cũng không biết rằng nhất cử nhất động của mình đang bị người nhìn trộm, hắn đang nhìn chăm chú trên đài, lúc này trên đài mọi người đang tranh luận quá gây cấn đối với bức tranh “cung nữ ba tiêu”.

Tiêu điểm chủ yếu tranh luận chính là chỗ bức họa này là thật hay giả.

Thậm chí có đa số người cho rằng bức họa này có vấn đề, điểm hoài nghi chủ yêu của mọi người chính là trang phục cổ xưa của tỳ nữ trong bức hoạ này, rất giống trang phục của hiện đại.

Mặt khác, người phụ nữ trong bức tranh này rất tục, không xinh đẹp, rất tục tằn thấp hèn.

Mà sắc mặt của Sở tiên sinh người thu thập bức hoạ này rất khó nhìn, mặt đỏ có chút xấu hổ, người chủ trì mời ông ta bước lên trên đài, ngược lại không cho ông ta cơ hội nói chuyện, mặc cho người chất vấn đi đâm chọc khuyết điểm của bức tranh.

Ngay thời điểm phản chiến kịch liệt, người chủ trì không ngờ đi đến gần Trần Kinh.

Ông ta cười hì hì mà nói:
- Vị tiên sinh này, xem ra cậu cũng là người hiểu tranh, có muốn lên đây đối chất không?

Trần Kinh đứng dậy, Phương Uyển Kỳ lại ngồi bất động trên ghế, Trần Kinh bước lên trên đài đứng gần bức họa này, người chủ trì nói:
- Vị tiên sinh này, hãy dùng ánh mắt của cậu để xem bức họa này là thật hay là giả?

Trần Kinh nhìn chung quanh một chút, phát hiện xung quanh thậm chí có rất nhiều người đều nhìn mình chằm chằm, hắn âm thầm xấu hổ, hắn làm sao có thể nhận ra danh hoạ này là thật hay giả? Đây không phải đi lên để tự làm xấu mặt sao?