Quan Sách

Chương 587: Hà thụ quân!




Ôn Thẩm Đông giống như một con nhím vậy.

Ông ta có dáng người cao, lúc ông ta ngồi, sống lưng thẳng, mắt nhìn về phía trước một cách ngạo nghễ, thực ra thì ông ta là một người rất kiêu ngạo và hoang dại, ông ta là một người Sở Giang chính gốc, nhưng lại có một có sự thô kệch và cứng đầu của người phương Bắc.

Ngụy Vũ rơi vào tay ông ta, bị kìm hãm, thậm chí tới cuối cùng còn bị ông ta giáo huấn cho một trận, chửi cho một tên mặt dày cũng phải khóc, hơn nữa ông ta công khai nói rằng, ông ta Ôn Thẩm Đông đường đường chính chính, không sợ gì Tổ Chức điều tra, không sợ quần chúng giám sát, cũng chẳng có ai có đủ thẩm quyền để chất vấn ông ta.

Mà Trần Kinh lại trong hoàn cảnh như vậy gặp ông ta.

Trước khi gặp Ôn Thẩm Đông, nội bộ tổ công tác đã có một cuộc họp, mọi người đều thống nhất đem việc của Ôn Thẩm Đông báo cáo với cấp trên, đề nghị Tỉnh ủy sẽ nghiêm túc điều tra xét xử Ôn Thẩm Đông.

Dựa vào những gì đã điều tra trước đây, bao gồm cả những gì Phó bí thư Triệu Thiên Kim phản ánh với Tỉnh ủy, Ôn Thẩm Đông có liên quan tới rất nhiều việc.

Đầu tiên, là ông ta có rất nhiều điểm không ổn, ngoài ra, ông ta rất mờ ám, có những việc làm mờ ám can thiệp cả vào hệ thống công an ở dưới các huyện các khu, là cái ô bảo vệ cho những thế lực xấu ở đây, hơn nữa điểm này ông ta lại rất lộ liễu không kiêng nể ai.

Còn một điểm nữa, tư tưởng của Ôn Thẩm Đông rất cố chấp bảo thủ, ông ta rất tôn sùng Hà Thụ Quân, vì vậy trong công việc ông ta bị ảnh hưởng rất lớn bởi Hà Thụ Quân, thích hệ thống quản lý bảo thủ, thích quản lý theo kiểu gia trưởng, rất nhiều cán bộ ở dưới và quần chúng phản đối kịch liệt điều này.

Tổng hợp rất nhiều sự việc và chứng cớ như vậy, có lẽ đã có thể tiến hành hoàn chỉnh báo cáo gửi lên trên về vấn đề của Ôn Thẩm Đông.

Nhưng Trần Kinh lúc đó có chút do dự, hắn hiểu rõ sự phức tạp trong cục diện của Hoành Châu, chính là ở trong vấn đề tư tưởng.

Ôn Thẩm Đông ở Hoành Châu nhiều năm như vậy, Tôn Thiên Thạch không làm gì được ông ta, Tỉnh ủy cũng không làm gì ông ta.

Hơn nữa, lại bỏ những tài liệu này qua một bên không xem. Dựa vào một số cách khác nhau Trần Kinh biết được, danh tiếng của Ôn Thẩm Đông trong những người dân là không tồi, không những không tồi, mà ở một số nơi danh tiếng của ông ta cũng khá tốt. Ôn Thẩm Đông rất quan tâm tới cuộc sống của nhân dân, chú trọng giải quyết vấn đề của nhân dân, đặc biệt là giải quyết vấn đề của người nông dân, hơn nữa, trong những việc này, ông ta là một người cũng có tư cách.

Cùn lúc tiếp cận được hai luồng thông tin khác nhau, lại thêm Trần Kinh đã từng gặp Ôn Thẩm Đông, hắn rất có ấn tượng với người này, vì vậy hắn đã phải rất đau đầu mới nghĩ ra một cách.

Trần Kinh pha cho Ôn Thẩm Đông một tách trà, sau đó đặt trước mặt ông ta, nói:
-Chủ tịch thành phố Ôn, thế nào? Bệnh tình của Bí thư Hà có tiến triển gì không?

Ôn Thẩm Đông liếc nhìn Trần Kinh một cái, cười một tiếng, nói:
-Tổ chuyên gia tôi xem chừng không giỏi giang gì, chỉ là một lũ bỏ đi, chỉ một bệnh bình thường mà đã nghiên cứu thảo luận mấy lần nhưng vẫn chưa có kết quả. Cả ngày chỉ biết hội họp, hội họp xong vẫn không đưa ra được kết quả gì, phong cách làm việc như vậy là không được!

Trần Kinh bật cười nói:
-Chủ tịch thành phố Ôn, chớ nóng vội! Về vấn đề bệnh tình của Bí thư Hà, tổ chuyên gia cực kì coi trọng việc này, đây là việc liên quan tới mạng người, phải thận trọng một chút, cuối cùng thì cũng sẽ tốt thôi, tôi tin tưởng thông qua trao đổi tỉ mỉ của tổ chuyên gia sẽ đưa ra được phương án chữa trị hiệu quả nhất.

Ôn Thẩm Đông nói:
-Chỉ hi vọng là vậy! Nếu không được thì sẽ đi Mĩ, bệnh của Bí thư Hà không thể cứ thế mãi được!

Trần Kinh không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà cầm những tài liệu trên tay đưa cho Ôn Thẩm Đông, nói:
-Chủ tịch thành phố Ôn, anh hãy xem những thứ này đi!

Ôn Thẩm Đông lấy tài liệu từ tay của Trần Kinh, nhìn chằm chằm Trần Kinh có vẻ nghi ngờ.

Ông ta nhìn Trần Kinh một lúc, đột nhiên nói:
-Anh là Trần Kinh? Là tổ trưởng tổ điều tra của Ban Tổ Chức cán bộ Tỉnh Ủy lần này?

Ông ta không đợi Trần Kinh trả lời, cười nói luôn:
-Lần trước trong phòng bệnh của Bí thư đã gặp anh, đã đắc tội rồi, mong anh không để tâm! Tôi vốn là người như vậy, không thích những thứ gì rắc rối, loằng ngoằng, chỉ thích thẳng thắn.

Bí thư trước đây cũng nói tôi là kẻ thô lỗ, tôi rất thích biệt danh này, nên không nỡ bỏ, Trưởng phòng Trần anh hãy coi tôi là Đại lão thô là được rồi!

Ông ta xem tiếp tài liệu, tốc độ đọc rất nhanh.

Xem xong, ông ta để tài liệu lên bàn, vỗ vào ghế nói:
-Nói xằng bậy!
Ông ta chỉ tay về những tài liệu trên bàn nói:
-Họ đều nói xằng bậy cả! Tôi Ôn Thẩm Đông làm bao nhiêu việc, có bao nhiêu việc là vì bản thân, có bao nhiêu việc vì Đảng vì công việc và vì nhân dân, người dân đều biết cả, họ có thể làm chứng.

Nhìn những tài liệu này, toàn là nói xằng bậy, bịa đặt, tôi phản đối những điều tra như vậy…

Ôn Thẩm Đông bỗng trở lên kích động, đập tay mạnh xuống bàn, khiến cho Biên Thạc Lâm ở bên ngoài hết cả hồn, liền đẩy cửa vào xem rốt cuộc là sao.

Trần Kinh khua tay với anh ta, anh ta mới không tình nguyện đi ra ngoài. Tên tiểu tử này lúc đi vẫn còn nắm tay nghiến răng nghiến lợi!

Ôn Thẩm Đông tím mặt, Trần Kinh thì vẫn rất bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cuối cùng, Ôn Thẩm Đông cũng bình tĩnh trở lại, Trần Kinh chen lời nói:
-Chủ tịch thành phố Ôn, không cần quá kích động! Hôm nay tôi tìm anh tới đây không phải để nói việc này. Hôm nay tôi muốn bàn với anh về vấn đề Bí thư Hà.

Ôn Thẩm Đông ngẩn người ra, nói:
-Vấn đề Bí thư Hà? Bí thư Hà thì có vấn đề gì?

Trần Kinh cười nhạt, nói:
-Hoành Châu mấy năm nay, trên dưới đều đang tranh luận rất gay gắt, vấn đề tranh luận chủ yếu tập trung vào việc cải cách và tương lai của Hoành Châu sau này. Trong quá trình tranh luận, chúng tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi.

Những phản hồi này có rất nhiều cái liên quan tới đồng chí Hà Thụ Quân, bao gồm tác phong làm việc thì gia trưởng, ngoan cố bảo thủ, thi hành chủ nghĩa bảo hộ địa phương, bóp chết sự phát triển và hình thành của những doanh nghiệp tư nhân, còn có những ảnh hưởng xấu tới trật tự trị an của Hoành Châu, để cho tệ nạn hoành hành và rất nhiều vấn đề về những thế lực xã hội đen không ngừng tăng.

Những vấn đề này có thể nói đã phản ánh hết được những vấn đề trước mắt của Hoành Châu, đối với những vấn đề này, chúng ta nên xem trọng!

Ôn Thẩm Đông đột nhiên trầm xuống, hai mắt như có điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:

-Trưởng phòng Trần, dựa vào những gì anh nói, lần trước anh tới bệnh viện là đến để hỏi tội, đúng không? Đáng tiếc, Bí thư bệnh tình quá nặng không thể chịu được việc truy hỏi của anh!

Ôn Thẩm Đông vừa nói vừa đứng dậy, dường như hai người nói chuyện không hợp với nhau.

Trần Kinh cười to nói:
-Anh sai rồi, Chủ tịch thành phố Ôn! Anh rất tôn trọng Bí thư Hà, tôi biết, vì sao tôi lại không tôn trọng ông ấy chứ?

Ôn Thẩm Đông nhíu mày, quay đầu về phía Trần Kinh, Trần Kinh nói:
-Vì trong quá trình thực thi chính sách ở Hoành Châu của Bí thư Hà, tổng thể Hoành Châu trên dưới phải một lòng, thì cả xã hội mới có thể ổn định được. Dù khách quan mà nói, Bí thư Hà tồn tại những vấn đề này hay vấn đề kia, nhưng nhân dân vẫn ủng hộ ông ấy, đồng nghiệp vẫn tin tưởng ông ấy.

Nhưng hiện giờ? Ôn Thẩm Đông anh là cán bộ kế thừa Bí thư Hà, nhưng tại sao khi công việc được giao vào tay anh lại có nhiều tài liệu phản ánh lần lượt được gửi tới chỗ chúng tôi, tất cả đều là nói về vấn đề của anh?

Anh tôn trọng Bí thư Hà, điểm này thì mọi người đều biết, nhưng dốt cuộc thì anh hiểu Bí thư Hà bao nhiêu?



Ôn Thẩm Đông ngẩn người ra, mặt trắng bệch, có chút lúng túng, lại có chút hổ thẹn.

Ông ta đi vài bước, một lúc sau, ông ta nói:
-Bí thư, ông ấy vì Hoành Châu hết lòng suy nghĩ, ngày đêm làm việc, tôi sao mà sánh được!

Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói:
-Chủ tịch thành phố Ôn cuối cùng cũng đã nói ra được những lời thật lòng. Đồng chí Hà Thụ Quân ở Hoành Châu công tác những năm này, ông ấy có thể nói là một lòng vì công việc, một lòng vì nhân dân, gần hai trăm thôn thị trấn, khu dân cư, văn phòng quản lý khu phố của toàn Thành phố đều có dấu vết của ông ấy.

Yêu cầu của ông ta với cuộc sống rất đơn giản, mãi cho tới khi ông ấy rời bỏ vị trí của mình ở Hoành Châu, ông ấy vẫn ở một căn hộ cũ, cuộc sống vẫn rất đơn giản nghèo khổ.

Nhưng, trong nhiều năm như vậy, công tác giúp đỡ người nghèo của Hoành Châu, hội chữ thập đỏ, học bổng, quỹ an cư dành cho nông dân và rất nhiều những quỹ phúc lợi khác về cơ bản được hoàn thành, vì những người có thu nhập ít và trung bình ở Hoành Châu, đã đưa ra những biện pháp đảm bảo cuộc sống cho họ, để cho họ có thể cảm nhận được thay đổi mà phát triển mang lại cho cuộc sống.

Những công việc này của Hoành Châu, vẫn là những việc được xếp lên hàng đầu!

Giọng điệu của Trần Kinh bỗng trở lên mãnh mẽ hơn, hắn đem những lời liên quan đến Hà Thụ Quân nói ra hết, sau hắn chuyển sang chuyện khác:
-Nhưng Chủ tịch thành phố Ôn, anh hãy xem lại những cán bộ này của chúng ta! Người khác không nói nhưng tôi nói cho anh biết! Anh được công nhận là cán bộ chịu ảnh hưởng rất lớn từ Bí thư Hà.

Nhưng tôi muốn biết, phương diện nào của Bí thư Hà đã ảnh hưởng tới anh, khiến cho anh tồn tại những vấn đề này!

Giọng điệu của Trần Kinh bỗng trở lên nghiêm túc, hắn cầm tập tài liệu lên, nói:
-Những tài liệu này lúc nãy anh nói là xằng bậy, giờ những tài liệu này tôi cũng không kiểm tra từng việc từng việc một. Nhưng chúng ta có một câu tục ngữ nói rất hay, có những việc phải tự mình trải qua mới biết khó khăn.

Anh có vấn đề gì, có bao nhiêu vấn đề, anh đã làm những việc gì, chưa làm những việc gì, người khác không biết, trong lòng anh cũng tự rõ rồi!

Vì vậy, tôi góp ý với anh Chủ tịch thành phố Ôn, trong lúc những nhân viên điều tra của chúng tôi điều tra án, thì anh nên suy nghĩ lại về mình, thử hỏi bản thân xem như vậy đã đúng chưa, hợp lý chưa?

-Ting, ting!

Trần Kinh cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia là Biên Thạc Lâm, anh ta nói:
-Trưởng phòng, có Bí thư Tôn thành ủy Hoành Châuđến!

Trần Kinh nói:
-Được, tôi sẽ tới ngay!

Trần Kinh cúp điện thoại, đặt tất cả tài liệu xuống trước mặt Ôn Thẩm Đông, nói:
-Những thứ này anh hãy cầm về xem, hi vọng anh nghiêm túc xem! Hôm nay chúng ta nói tới đây, Bí thư Tôn đến đây, tôi phải đi nói chuyện với ông ấy!

Trần Kinh nói qua tình hình, Ôn Thẩm Đông đột nhiên nói:
-Trần Kinh! Ở Hoành Châu này, anh chắc chắn không thể làm được gì, Tôn Thiên Thạch chắc chắn sẽ không để anh làm được, cả kể anh có là Tôn Ngộ Không thì anh cũng khó mà vượt qua đại điện được!

Trần Kinh hơi nhíu mày, cười lớn nói:
-Vậy ư? Trách nhiệm của tôi là phải giải quyết vấn đề ở Hoành Châu trong vòng một tuần!

Trần Kinh cười có chút khoa trương, trên gương mặt trẻ tuổi của hắn tràn đầy sự tự tin, dường như tất cả Hoành Châu này hắn đều có thể nắm trong tay.

Ôn Thẩm Đông nhìn Trần Kinh bước ra, lòng ông ta có chút hoảng hốt.

Ông ta dường như cảm thấy bóng của Trần Kinh đột nhiên thật cao lớn…