Quan Sách

Chương 651: Bí thư Hồ của Tỉnh uỷ đến




Từ thị trấn Bạch Thạch đến chính quyền quận Lân Giác, vùng này đang sửa đường cao tốc.

Tốc độ xe chạy trên đường quốc lộ cũng không nhanh.

Đường Ngọc nghiêng đầu, Trần Kinh ngồi bên cạnh cô ta, hắn lúc này đang ngồi ngửa mặt tại chỗ ngáy o..o, ngủ ngon lành.

Vừa nãy vốn chỉ là định phỏng vấn, nhưng tốc độ hỏi vấn đề của Đường Ngọc có chút chậm chạp, vì thế Trần Kinh đã ngủ thiếp đi trên ghế.

Lưu Khúc Phong
, Chủ nhiệm chánh văn phòng Tỉnh uỷ ngồi bên ghế phụ đã quay đầu lại nói với Đường Ngọc, ông ta nói mấy ngày qua, Bí thư Trần mỗi ngày đều chỉ được ngủ 3, 4 tiếng, anh ấy đang thiếu ngủ trầm trọng.

Đường Ngọc liền hỏi Lưu Khúc Phong, vì sao công việc trong quận hiện tại lại bận rộn như vậy.

Lưu Khúc Phong nói cho Đường Ngọc, Bí thư Trần thời gian gần đây phần lớn đều nghiên cứu và nói chuyện với quần chúng, nói chuyện với Hội đồng nhân dân, đại biểu Mặt trận Tổ quốc, và cán bộ lão thành, và thảo luận với các doanh nghiệp nước ngoài tại cơ sở, lắng nghe ý kiến và lời đề nghị từ nhiều phương diện, để làm công tác chuẩn bị kế tiếp cho buổi làm việc với chính quyền và quận uỷ.

Lưu Khúc Phong còn nói Bí thư Trần là cán bộ điều động từ tỉnh ngoài, bởi vì công việc ở cơ sở, nên anh ấy phải chăm chỉ học tiếng Lĩnh Nam, còn học phong tục tập quán văn hoá con người của Lĩnh Nam.

Khi nói đến Trần Kinh, trên mặt Lưu Khúc Phong tràn đầy kính trọng, trong lòng thầm sùng bái, điều này càng khiến cho trong lòng của Đường Ngọc cảm thấy có chút thay đổi.

Trong tưởng tượng của cô, Trần Kinh trẻ như vậy đã có một nguồn lực chính trị tốt như thế, điều này rõ ràng là xuất thân của hắn không tầm thường.

Huống chi Trần Kinh có năng lượng tương đối cao, thời điềm công tuyển lần trước, bởi vì Đường Ngọc nhất thời sơ suất, trên mặt giận dữ, thiếu chút nữa không kiềm chế được, dù như vậy, trong xã vẫn là khai trừ một vị phóng viên ưu tú mới dàn xếp ổn thoả chuyện này.

Cho nên, trong lòng Đường Ngọc, Trần Kinh chính là một gã dựa vào gia đình, dựa vào bối cảnh để bước lên cương vị lãnh đạo, người như vậy đến Lĩnh Nam chính là lấy tiếng đánh bóng tên tuổi, tương lai nhất định sẽ còn có không gian lớn để tiến xa hơn.

Cô chẳng bao giờ nghĩ tới Trần Kinh sẽ có bao nhiêu hành động xác thực cho Lĩnh Nam. Cho dù có làm, đó cũng là cố tạo nên chiến tích anh hùng.

Nhưng hiện tại, những lời nói của Lưu Khúc Phong chính là Trần Kinh đã tự mình nỗ lực, là cán bộ tận tuỵ trong công việc. Điều này quá khác biệt với những gì Đường Ngọc tưởng tượng.

Ánh mắt Đường Ngọc liếc nhìn Trần Kinh bên cạnh, một khuôn mặt trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt làn da săn chắc. Rất anh tuấn đẹp trai, phong độ, chỉ có điều vẻ mặt khá mệt mỏi, xung quanh hốc mắt thâm tím, đây là dấu hiệu ngủ không đủ giấc.

Mặt đường không bằng phẳng, có đôi khi ô tô bị tròng trành lắc lư, nhưng Trần Kinh không hề có chút cảm giác, hắn ngủ rất sâu, thậm chí chảy nước miếng nơi khoé miệng.

Đường Ngọc nhíu mày, trong lòng nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Không thể phủ nhận Trần Kinh đã đem lại cảm giác tương phản khá lớn cho cô, hôm nay khi Trần Kinh giải quyết việc ở thị trấn Bạch Thạch biểu hiện rất dứt khoát lời nói lại trôi chảy, nhưng hình ảnh ngủ chảy nước miếng lúc bây giờ quả giống một đứa trẻ. Hiện tại thấy Trần Kinh, giống một đứa nhỏ choai choai, đáng vẻ thơ ngây chân thành.

- Có lẽ người này không đáng ghét như trong tưởng tượng.
Đường Ngọc thầm nghĩ trong lòng,cô hít một hơi thật sâu, trong đầu đang nghĩ khi trở về sẽ viết bản thảo như thế nào cho thích hợp.

Từ tình huống hiện nay, bản thảo mà Đường Ngọc muốn bôi đen Lân Giác đã không còn thực tế nữa rồi.

Tuy rằng Lân Giác đã xảy ra chuyện, nhưng sự tình từ khi phát sinh cho đến khi kết thúc, biểu hiện của chính quyền Đàng uỷ Lân Giác rất tốt, nhất là Trần Kinh, không có gì e dè với chuyện này, còn dám dẫn cô ta đến hiện trường.

Thấy tình huống của hiện trường, vấn đề mà Trần Kinh xử lý rất quyết đoán kiên quyết, hơn nữa rõ ràng biểu thị chính quyền không tranh giành lợi ích với dân chúng, xử lý vấn đề rất thoả đáng.

Đương nhiên, muốn Đường Ngọc hát vang bài tán thưởng Trần Kinh hoặc Lân Giác thì không thể, trong lòng cô, sự oán hận của cô với Trần Kinh trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tiêu trừ, hơn nữa, là phóng viên báo Tỉnh, một năm người cấp trên muốn bám vào cô ta phải vượt ngàn dặm.

Nếu như cô muốn hát bài ca tán thưởng người khác, nhiều năm như vậy, cô sớm đã làm như vậy rồi, chứ đợi chi cho đến hiện tại.

Đường Ngọc sở dĩ nổi danh, không phải là dựa vào việ cô có lời ca ngợi cho họ, mà là dựa vào vấn đề trực diện, có một số cán bộ của một số nơi, cũng có nhiều người ghét Đường Ngọc.

Nhưng bọn họ càng sợ, càng hận, tên tuổi của Đường Ngọc lại càng gia tăng, càng nổi tiếng, đây mới là mục đích của cô.

- Đinh, đinh….

Chuông điện thoại di động vang lên, Trần Kinh bỗng nhiên tỉnh giấc, hắn cầm điện thoại lên nói với Lưu Khúc Phong:
- Anh giúp tôi nghe điện thoại, nói tôi lập tức đến Quận ủy.

Hắn dùng tay xoa mặt, để cho mặt mình tỉnh hẳn, hắn có chút ngượng ngùng nói với Đường Ngọc:
- Phóng viên Đường, thật sự xin lỗi, mấy ngày qua ngủ không đủ giấc, vừa rồi không cẩn thận đã ngủ thiếp đi rồi.

Đường Ngọc cười mất tự nhiên, không nói lời nào.

Trần Kinh nói:
- Phóng viên Đường, chuyện ngày hôm nay cô hẳn là đã tiếp xúc chạm mặt qua. Kỳ thật sự tình hôm nay dính đến một vấn đề quan trọng, đó chính là mối quan hệ giữa sự phát triển và sử dụng đất, quan hệ giữa môi trường và sự phát triển, còn có vấn đề sự phát triển nhanh chóng trong việc xây dựng kinh tế như thế nào để người dân được hưởng lợi.

Các cô là truyền thông trọng yếu của Tỉnh, đối với một số vấn đề có thể có một số tầm nhìn độc đáo, thật sự mà nói, cơ sở của chúng tôi hiện tại đang đối mặt với những vấn đề có bất đồng lớn, cho dù cán bộ của chúng tôi vẫn là quần chúng bình thường, đối với những vấn đề này vẫn thiếu nhiếu kiến thức, thật sự là một vấn đề rất quan trọng.

Đường Ngọc lại nhíu mày, nói:
- Anh nếu như đã nhận thức được ba vấn đề này, vậy nhất định phải giải quyết được? Anh làm nhân vật số một, chẳng lẽ không có quyết đoán này sao?

Trần Kinh hơi nhíu mi, hắn nghe được trong giọng nói của Đường Ngọc có mùi thuốc súng, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói lời nào.

Đường Ngọc chung quy cũng chỉ là một phóng viên, không phải là người bên trong thể chế, không hiểu được làm nhân vật số một, muốn quán triệt ý chí dễ dàng, nhưng muốn thay đổi tư tưởng và quan niệm của quần chúng cán bộ quá khó khăn, xem ra, sau công tác tuyên truyền phải nắm bắt quyết liệt, nhất định trên quan niệm tư tưởng phải để cho Lân Giác có nhiều chuyển biến.

Đường Ngọc thấy Trần Kinh không nói lời nào, giọng điệu hơi nhẹ nhàng nói:
- Lần này tôi đến Lân Giác chính là hướng tới chuyện xảy ra ở đây, hiện tại tôi đang đắn đo viết bản thảo như thế nào.

Trần Kinh cười nhẹ nói:
- Cô có thể viết thực tế của sự tình, sau khi viết xong lại chú ý quy kết một chút về vấn đề tương tự tồn tại trong quá trình phát triển ở Lĩnh Nam trước mắt, truyền thông đưa tin dẫn đến sự chú ý, sau đó mở rộng quần chúng tham gia và sau đó lập kế hoạch, cuối cùng chính quyền Đảng uỷ của chúng tôi sẽ tổng hợp một số ý kiến và kiến nghị để đưa ra quyết nghị thậm chí là chính sách chế định, đây là một ý nghĩ rất tốt.

Trong lòng Đường Ngọc cả kinh, cô vốn chuẩn bị phản bác lời nói của Trần Kinh, nhưng cân nhắc cẩn thận lời nói của Trần Kinh… cô lúc này mới phát hiện quan niệm của Trần Kinh tương đối tiên tiến.

Đường Ngọc đi đến cơ sở nhiều, có khi gặp nhiều khó khăn trong việc chấp hành chính sách cơ sở, có một số chuyện cơ sở giải quyết không tốt, dưới tình hình như vậy, bên dưới hy vọng có thể điều chỉnh chính sách, hy vọng phía trên có thể nghe được tiếng nói của cơ sở.

Khoan hãy nói, vào lúc này không nên bỏ qua vai trò của truyền thông, Trần Kinh vừa nói đã nói toạc ra điểm này, còn đề nghị Đường Ngọc lấy sự tình của Lân Giác làm ví dụ đưa tin, không thể không nói, ý kiến này rất thành khẩn, khiến tim của Đường Ngọc đập thình thịch.

Trần Kinh dừng một chút lại nói:
- Còn nữa, cán bộ công tuyển lần này của chúng tôi tổng cộng có hơn hai mươi người, một đám hơn hai mươi cán bộ này cũng đã phủ khắp các đơn vị, các ban ngành của toàn tỉnh, tôi cho rằng các cô làm truyền thông có thể nên chú ý nhiều đến chúng tôi một chút.

Dù sao, bất kỳ một người ngoài nào đến Lĩnh Nam, đều cần một quá trình, cần trải qua một con đường mưu trí, tìm hiểu quá trình này và quá trình tâm lý cũng có giá trị, điều này có ý nghĩa tham khảo rất quan trọng cho chúng tôi trong việc thúc đẩy cải cách chính trị và cải cách cán bộ.

- Được rồi, tôi đến rồi, hôm nay chúng ta nói nhiều như vậy. Lãnh đạo quan trọng của Tỉnh uỷ vào buổi chiều sẽ đến thị sát Lân Giác chúng tôi, tôi phải đi tiếp khách rồi.
Trần Kinh cất cao giọng.

Đường Ngọc vừa nhìn ra bên ngoài, đã thấy xe chạy chậm rãi vào sân của Quận uỷ Lân Giác, đã tới điểm đến rồi.

…..

Vóc dáng của Phó bí thư Hồkhông cao, hơi mập, tóc trên đầu thưa thớt, nhưng ánh mắt rất lợi hại.

Hôm nay Hoàng Hoành Viễn Bí thư Thành uỷ đi thị sát cùng ông ta, các lãnh đạo khác đi cùng ông ta còn có Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Chu Quốc Hoa Trưởng ban thư ký Thành ủy, Từ Liên Dũng Phó chủ tịch thành phố và lãnh đạo của Thành uỷ.

Khi Trần Kinh đến Lân Giác, Thẩm Yến Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ, còn có Tương Hằng Vân thư ký của Hồ Tuấn Trung đã đến trước đánh tiếng,

Trần Kinh biết Thẩm Yến, Tương Hằng Vân thì là lần đầu tiên gặp.

Tương Hằng Vân mới 30 tuổi, mặt bộ âu phục, cao lớn đẹp trai.

Trần Kinh bắt tay với anh ta cười nói:
- Bí thư Trần, Bí thư Hồ rất chú ý đến Lân Giác, rất quan tâm đến cán bộ công tuyển của chúng ta biểu hiện trong công tác thực tế thế nào. Bí thư Trần là một cán bộ thông qua công tuyển, thì càng làm cho người chú ý quan tâm.

Trần Kinh hơi ngẩn người, gật đầu nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư, cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Tương.

Tay của Tưởng Hằng Vân rất có sức mạnh, Trần Kinh nắm chặt tay của anh ta, trong lòng thay đổi thật nhanh.

Ý tứ mà Tưởng Hằng Vân biểu đạt rất rõ ràng, Hồ Tuấn Trung quan tâm đến cán bộ công tuyển trong sự phát triển của Lĩnh Nam, từ khía cạnh này nói rõ Hồ Tuấn Trung hẳn là ủng hộ tuyển chọn cán bộ bên ngoài gia nhập vào Lĩnh Nam.

Chuyện trong quan trường, tin tức thấm nhuần như vậy rất quan trọng, Bí thư Hồ của Tỉnh uỷ đã quan tâm, Trần Kinh đương nhiên cũng cân nhắc đáp lại điều này của ông ta, nhưng Tương Hằng Vân này phải có biện pháp giao tiếp với xã hội một chút.

Trần Kinh và Tương Hằng Vân nói chuyện, chỉ trong phút chốc đoàn xe của Hồ Tuấn Trung đã đến.

Trần Kinh vội vàng dẫn một nhóm của bộ máy Quận ủy ra ngoài nghênh đoán, Hồ Tuấn Trung đi đầu, Hoàng Hoành Viễn theo sát phía sau, hai người gần như là sóng vai xuống xe trong sự bao vây của mọi người.

Trần Kinh bước nhanh đến trước, Hoàng Hoành Viễn không đợi hắn nói chuyện đã chỉ hắn với Hồ Tuấn Trung nói:
- Đây là Trần Kinh, là nhân vật số một trẻ tuổi nhất của của của huyện ủy Hải Sơn chúng ta.

Trần Kinh vội nói:
- Chào Bí thư Hồ, chào Bí thư Hoàng.

Hắn đưa tay ra bắt tay với Hồ Tuấn Trung, Hồ Tuấn Trung nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng nói:
- Quả nhiên rất trẻ, hôm nay tôi đã nói cùng Bí thư Hoàng của các cậu, lịch trình của tôi ở Lân Giác là do cậu sắp xếp, cậu muốn tôi xem cái gì thì tôi xem cái đó….

Trần Kinh nói:
- Bí thư Hồ, trước mắt Lân Giác của chúng tôi có khoảng cách rất xa so với những quận anh em, nhưng là người đến sau, trước mắt chúng tôi có quá nhiều nhiều kinh nghiệm để chúng tôi tham khảo rồi, tôi tin chắc, Lân Giác của chúng tôi nhất định cho ra thành tích và sẽ báo cáo cho lãnh đạo.

Hồ Tuấn Trung giả bộ ngạc nhiên, sau đó cười ha ha, quay đầu nhìn Hoàng Hoành Viễn nói:
- Lão Hoàng à, binh của anh mang tới rất tự tin.