Quan Sách

Chương 672: Mỹ nhân từ phương Bắc tới!




Sân bay Việt Châu, phần đường dành cho khách vip.

Một người thân hình cao gầy, ăn mặc thì rất phong cách, một mỹ nhân nhìn rất có khí chất từ từ đi ra, bên cạnh cô ta, còn có một người phụ nữ trung niên cũng rất có khí chất, người phụ nữ đó mặc một bộ đồ công sở, kéo một cái vali lớn, rất kiêu hãnh, tạo cho người khác cảm giác đó là một người rất có năng lực và rất linh hoạt.


Người mỹ nhân cao gầy đi ra bên ngoài, cô ta khẽ nheo mắt, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên, cô ta nhìn về phía bên trái chờ đợi sẽ nhìn thấy gương mặt thân quen trong những đám người kia.

Cô ta khẽ cười, bước nhanh tới.

Ở bên kia, có một người thanh niên cao to đẹp trai đang cười nhìn theo cô ta, mắt híp lại…

-Ai chà, ông xã của em càng ngày càng phong độ! Cơ thể thật là đáng ngưỡng mộ, đẹp trai tới mức suýt chút nữa là em không nhận ra rồi!
Cô ta cười lớn, đi về phía người con trai đó, hai người ôm nhau, khiến cho người qua đường ai ai cũng nhìn họ.

Cặp nam nữ này không phải là ai khác, chính là từ Bắc Kinh tới Phương Uyển Kỳ và người đích thân tới đón đó là Trần Kinh.

Rõ ràng, Phương Uyển Kỳ hôm nay cố ý trang điểm, vứt bỏ bộ trang phục công sở thường ngày, mặc lên mình một bộ váy dài rất đẹp, tóc thì thả tự nhiên ngang vai, mặt thì trang điểm nhẹ, gương mặt vốn đã rất đẹp lại càng xinh đẹp hơn, đúng là một vẻ đẹp rất kiều diễm, đến Trần Kinh cũng phải giật mình.

Rất tự nhiên, Phương Uyển Kỳ liền khoác tay của Trần Kinh, dựa đầu vào vai của Trần Kinh, cô ta hua tay về phía đằng sau, giới thiệu với Trần Kinh:

-Đây là chị Phương, hiện giờ là trợ lý của em, hiện nay công ty của chúng ta đã có tên rồi, gọi là công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Hồng Địa Bắc Kinh. Mới đổi tên đó, theo ý của anh cả!

Trần Kinh hướng về người phụ nữ trung niên gật gật đầu, đưa tay ra bắt tay, nói:
-Chào chị Phương!

Người kia cũng khách khí đáp lễ, chị Phương tên đầy đủ là Phương Băng, trong thế giới truyền thông là một quản lý rất có tiếng, Phương Uyển Kỳ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể mời được bà ta làm trợ lý cho riêng mình. Vị trí của bà ta trong công ty tương đối cao.

Đương nhiên, hiện giờ công ty truyền thông Hồng Địa của Phương Uyển Kỳ cũng có chỗ đứng nhất định, tính cách của cô ta vốn rất kiên cường. Ngày thường ở trong công ty cũng là một người rất quyết đoán, đã nói là làm, biết lúc nào phải độc đoán. Cô ta một chút cũng không hồ đồ!

Công ty truyền thông từ Sở Giang chuyển đến Bắc Kinh, công sức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã làm cho việc kinh doanh tăng toàn diện, công ty đã mở rộng gấp mấy lần, thậm chí tên của công ty cũng đã đổi, hoàn thành một quá trình thay đổi phức tạp, đều do Phương Uyển Kỳ tự mình giám sát công việc, hiện tại thì hoạt động của công ty đã ổn định, dần đi vào quỹ đạo!

Trần Kinh lái xe tới khách sạn Nam Quốc của Việt Châu, Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh ở một phòng. Xếp đồ ra, mọi thứ được sắp xếp xong, Phương Uyển Kỳ cuối cùng chịu không được, òa vào lòng Trần Kinh khóc…

-Ông xã, mấy tháng nay mệt quá. Nhớ anh quá, ghét anh…

Phương Uyển Kỳ vừa khóc vừa nói, đẩy Trần Kinh xuống ghế, cả người nằm lên người Trần Kinh, nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Gần đây hai người đều rất bận, đã một thời gian dài hai người không gặp nhau. Hôm nay gặp mặt, hai có chút kích động, Trần Kinh nhẹ nhàng nâng mặt Phương Uyển Kỳ lên, hai người dần dần gần lại, bắt đầu một nụ hôn nồng cháy…

Thời tiết ở Lĩnh Nam hơi nóng, Phương Uyển Kỳ mặc bộ váy dài bó sát người, hai người sát lại gần nhau, Trần Kinh cảm nhận được sự đàn hồi từ người cô ta.

Còn Phương Uyển Kỳ thì ngồi trên đùi của Trần Kinh, da thịt hai người chạm vào nhau, chỉ cần một động tác, toàn thân Trần Kinh trở lên mẫn cảm, phía dưới cũng dần dần có phản ứng!

Phương Uyển Kỳ đột nhiên ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trần Kinh, mắt trợn tròn, mặt đỏ hửng.

Sau khi hôn nhau, môi của Phương Uyển Kỳ ướt ướt, đôi môi trở lên căng mộng, trên mặt lại phớt sự e thẹn, sự thẹn thùng nhìn rất gợi cảm, quyến rũ vô cùng!

Trần Kinh thấy cả người rực lên, hắn cố gắng lí trí, nhưng mọi sự thông thái, lí trí của hắn dường như lúc này đều không còn nữa.

Hắn ôm chặt người con gái đó, tay hắn không còn kiểm soát được nữa, bắt đầu hôn khắp mặt cô ta.

Phương Uyển Kỳ giật mình, theo bản năng cô ta phản kháng lại, nhưng lực của Trần Kinh quá lớn, phản kháng một lần không được, cuối cùng cô ta cũng không còn sức.

Hai người nằm cuộn lại trên sofa, hơi thở của hai người trở lên nặng nề, Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng hắn như rực cháy, muốn nhìn thấu cơ thể đó…

Phương Uyển Kỳ bình thường là một người rất mạnh mẽ, nhưng cái sự mạnh mẽ ấy bây giờ không còn một chút nào, hai má cô ta ửng hồng, ngay cả cổ cô ta cũng đỏ hồng.

Cô ta cúi đầu xuống, cổ họng phát ra âm thanh “Hự! Hự!” , giống như đang rên rỉ vậy, cũng giống như đang kháng cự.

“Ting, ting!”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ khung cảnh, Trần Kinh nhíu mày, tiếp tục hôn, Phương Uyển Kỳ toàn thân cứng đờ, đột nhiên ngồi dựng lên, cô ta đột nhiên đẩy Trần Kinh ra, nói to:

-Mùi hôi quá, cả người đều là mồ hôi, đi tắm đi!

Trần Kinh bị cô ta đẩy ra, mặt có chút bối rối, đầu hắn cũng tỉnh táo hơn một chút.

Hắn ngây ngô cười, nhìn Phương Uyển Kỳ nói:
-Đi tắm? Em cũng đi cùng chứ?

Mặt Phương Uyển Kỳ lại đỏ hết lên, liếc nhìn Trần Kinh, nói:
-Mau đi đi! Em mới xuống máy bay anh đừng có lợi dụng em, anh không có lương tâm à?

Trần Kinh mềm lòng, nghĩ đến thời gian gần đây công việc của Phương Uyển Kỳ bận rộn, lại nghĩ tới việc hôm nay phải đi một đoạn đường dài từ Bắc Kinh tới đấy, hắn lại như vậy, thật có chút…

Cơm tối, Phương Uyển Kỳ bỏ hết những lịch hẹn ăn cơm, cùng Trần Kinh ăn một bữa cơm lãng mãn kiểu châu Âu.

Tại sảnh lớn của khách sạn Nam Quốc, hai người cùng uống rượu vang, ngắm phong cảnh Việt Châu về đêm, giống như những đôi tình nhân khác, thỉnh thoảng cũng thì thầm với nhau, cùng lang thang trong dòng sông tình yêu.

Trong lúc này, Phương Uyển Kỳ vô tình nhắc tới một chuyện.

Phó chủ tịch Lân Giác Ôn Hiển Binh ở Bắc Kinh đã gặp chút rắc rối.

Nguồn cơ sự việc là Ôn Hiển Binh có một cô con gái tên là Ôn Lâm Linh, sau khi tốt nghiệp đại học được công ty Kinh Kỉ nhắm trước, công ty Kinh Kỉ đã chấp nhận tạo dựng con đường nghệ thuật cho cô ta.

Ôn Lâm Linh tốt nghiệp từ trường nghệ thuật, ước mơ của cô ta là làm diễn viên, cô ta ngay lập tức kí hợp đồng với công ty Kinh Kỉ.

Nhưng tư tưởng của Ôn Hiển Binh vẫn chưa tiến bộ, ông ta thấy giới nghệ thuật quá phức tạp, nhất quyết không đồng ý cho con gái đi theo con đường đó.

Vì ngăn cản con gái, ông ta đã đích thân bay tới Bắc Kinh, trực tiếp tới công ty Kinh Kỉ, không biết vì lí do gì, có thể là ông ta nhìn thấy người nào đó trong công ty Kinh Kỉ đang tiến gần tới chỗ con gái của ông ta, chỉ là hiểu lầm, nhưng ông ta đã làm náo loạn một trận ở đó.

Sau đó người phụ nhiệm của công ty tới nói chuyện với ông ta, Ôn Hiển Binh bình thường quen lên mặt với người dưới, tự nhiên hai người tranh luận rất kịch liệt.

Ôn Hiển Binh tức giận, tát người phụ trách đó một cái, tất cả đều ồn ào bàn tán, công ty đã báo cảnh sát, hơn nữa đó lại là một người bề thế, Ôn Hiển Binh cố ý đánh người, trực tiếp bị công an Bắc Kinh bắt giữ…

Phương Uyển Kỳ nói:
-Nói ra thì cũng rất khéo, không phải gần đây chúng ta muốn khuếch trương thanh thế sao? Vừa khéo bàn bạc công việc cùng công ty Kinh Kỉ, mấy vị Tổng giám đốc ngồi lại nói chuyện với nhau, em nghe nói người đó là người thành phố Hải Sơn, em liền lưu tâm, đi tới chào hỏi…

Trần Kinh nghe Phương Uyển Kỳ nói, mặt hắn bỗng thay đổi, tức giận nói:
-Việc quan trọng như vậy, sao giờ em mới nói cho anh biết? Em có biết, việc này nếu mà làm ầm ĩ lên sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào không? Em hãy kêu họ thả người ngay ra đi…

Phương Uyển Kỳ vô duyên vô cớ bị Trần Kinh mắng cho một trận, mặt xị xuống, bĩu môi lên.

Trần Kinh nhìn thấy cô ta như vậy, cũng biết là mình đã quá kích động, đã hơi nặng lời, liền nói:
-Uyển Kì à, em không biết là ông xã của em bây giờ một mình gặp bao nhiêu khó khăn! Đơn thương độc mã tới Lĩnh Nam này, thật không dễ dàng gì. Đăc biệt ở đây hiện giờ đang rất loạn, nếu mà có thêm vấn đề gì xảy ra, lại càng trở lên loạn…

Giọng điệu Trần Kinh nhẹ nhàng, Phương Uyển Kỳ lập tức cười lên, nhìn Trần Kinh một cái, sẵng giọng nói:
-Đồ đáng ghét! Sớm biết như vậy, hôm nay không nói chuyện này cho anh biết nữa…

Miệng cô ta nói rất cứng rắn, nhưng tay thì cầm sẵn điện thoại gọi về Bắc Kinh, sau khi gọi xong mấy cuộc điện thoại, cô ta hua tay nói:

-Được rồi! Mọi việc đã được giải quyết, một mình Phó chủ tịch không thị oai được, thù này chắc chắn ông ta sẽ nhớ lâu đây!

Cô ta dừng một lúc nói:
-May là người này dưới chức của ông xã em, chịu trách nhiệm trong việc lần này, ông ta chắc không giữ được vị trí của mình, chạy đến Bắc Kinh đánh người. Ông ta chán sống rồi sao!

-Được rồi, được rồi, tha cho người ta đi bà Chủ tịch! Người ta cũng chỉ vì một lúc nóng giận, chuyện đều có nguồn cơ, không nên nói đến chuyện này nữa!
Trần Kinh hua tay,cả người hắn đầy mồ hôi, nếu ở Bắc Kinh có xảy ra chuyện gì, nói không chừng Thành phố sẽ bị khiển trách, Quận sẽ đưa ra hình thức xử phát.

Vốn là hắn mới sắp xếp công việc xong xuôi, hiện nay lại bị xử phạt, thế thì hỏng hết chuyện rồi!

Trần Kinh đi chơi cùng Phương Uyển Kỳ vài ngày, lần này Phương Uyển Kỳ tới Hồng Kong và Đài Loan, Trần Kinh tiễn cô ta tới Hồng Kong, nhưng hai người thì cứ lưu luyến không muốn rời.

Trước lúc tạm biệt, Phương Uyển Kỳ véo má Trần Kinh một cái, cười nói:
-Trần Kinh, biểu hiện lần này của anh không tồi! Đáng nhận được sự cổ vũ, lần sau chúng ta…
Phương Uyển Kỳ nheo mắt, đá mày, sau đó cười to.

Trần Kinh cả mặt đỏ lên, lại nghĩ tới lúc mà hai người trên sofa.

Nhìn vào mắt Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ có linh cảm, cô ta nhìn xuống dưới, mặt đỏ lên, gắt lên:
-Ông xã háo sắc!

Sau đó, cô ta ôm Trần Kinh nói:
-Em phải đi rồi, anh đi về lái xe cẩn thận nhé, ít nghĩ linh tinh thôi, luôn luôn phải tập trung tinh thần!

Cô ta cười lớn, kéo theo vali nhỏ nhìn vào Phương Băng người thứ ba bất đắc dĩ, nói:

-Chị Phương, đi thôi, công việc đã xong!

Nhìn Phương Uyển Kỳ giống như một đứa trẻ mất bóng dần qua cửa khẩu, Trần Kinh thu tầm mắt, không thể không công nhận, đến Lĩnh Nam lâu như vậy, hai ngày vừa qua hắn mới được thực sự nghỉ ngơi một chút.

Say trong lòng của mĩ nhân, tỉnh dậy quyền lực thiên hạ ở trong tay là mơ ước của tất cả đàn ông, nhưng Trần Kinh cảm thấy điều này là không thể, hiện nay hắn phải chịu trách nhiệm về vùng Lân Giác, áp lực rất lớn, ở đâu lại có diễm phúc như vậy?