Quan Sách

Chương 710: Đầu treo kiếm sắc




Khu biệt thự trung tâm Bán sơn hào đình, một biệt thự tọa lạc trong mây mù của Bạch Thạch Sơn, mặc dù là cuối thu, nhưng phong cảnh xung quanh cực kỳ hoa lệ.

Đúng như tuyên truyền của bên bán nhà, Bán sơn hào đình này được gọi là lăng giá tôn quý, phủ khám phồn hoa, có thể có được một chỗ ở đây, tuyệt đối là một sự hưởng thụ rất cao.

Bành Triều Huy đắc ý lái chiếc BMW của mình, dẫn theo Lý Quốc Vĩ và chị dâu Thư Phương dạo quanh một vòng khu biệt thự, sau đó mới dừng xe trước một cánh cửa biệt thự tinh xảo.

Ông ta thoải mái xuống xe, mở cửa sau nói:
- Anh, chị dâu, xuống đi. Hôm nay em dẫn hai người tới mở mang kiến thức cái gì gọi là Lăng giá tôn quý, phủ khám phồn hoa.

Lý Quốc Vĩ và Thư Phương xuống xe, Bành Triều Huy chỉ vào thành phố Hải Sơn ở phía trước, nói:
- Hai người nhìn xem, Hải Sơn của chúng ta nhìn từ đây tựa như có một tấm bản đồ xếp trước mặt chúng ta, mọi ngóc ngách đều nhìn rất rõ.

Ông ta dừng một chút cười nói:
- Cho nên nói, nếu có thể xây một căn nhà ở đây, vậy thật sự là chân bước lên cả Hải Sơn, theo phong thủy, là chiếm cứ phong nhãn toàn bộ Hải Sơn.

Ông ta chỉ chỉ vào biệt thự phía sau nói:
- Biệt thự này không đắt, ba triệu, dù hơi nhỏ, nhưng đắt là ở chỗ tinh xảo, em đã mua ngôi nhà này rồi.

Lý Quốc Vĩ thần sắc không thay đổi, Thư Phương ở một bên thì ngạc nhiên nói:
- Được đó, Triều Huy, chú hiện tại phát đạt thật, mua được căn phòng ba triệu mà mày cũng không nhăn. Hôm nay thì ra là chú đắc chí trước mặt chị và anh chú.

Bành Triều Huy vội vàng khoát tay nói:
- Chị dâu, không dám không dám. Nhà này đúng là em mua, nhưng em cũng không có phúc hưởng, ở căn nhà như vậy, phải là người như đại ca mới đủ tư cách.

Cho nên, hôm nay em muốn thương lượng với hai người, muốn để hai người chuyển đến đây.

Ông ta vung tay lên nói:
- Chúng ta vào xem.

Biệt thự rất nhỏ gọn, cũng không đường hoàng như mấy biệt thự lớn, nhưng dùng lời của Bành Triều Huy thì căn biệt thự này thắng ở chỗ tinh xảo.

Mỗi chi tiết của ngôi nhà đều tinh tế, vật liệu của toàn bộ ngôi nhà rất được chú trọng, hơn nữa biệt thự tuy nhỏ nhưng đầy đủ thành phần, bước vào cửa là một hoa viên nhỏ, trong hoa viên bố trí một hòn non bộ có nước chảy lịch sự tao nhã, có đình đài, còn có một bãi cỏ nhỏ có thể chơi cầu lông.

Tổng cộng có ba tầng nhà ở, tầng thứ ba thiết kế một bể bơi, toàn bộ ngôi nhà thiết kế theo phong cách Châu Âu, rất hiện đại trẻ trung, mang đậm chất Tây Âu.

Ở bên trong ngôi nhà này, bên tai nghe thấy thanh âm của thiên nhiên. Mỗi sáng tỉnh dậy hít thở đều là không khí mới mẻ trong lành, nhưng trong mắt lại nhìn thấy cả Hải Sơn, rất có ý cảnh ẩn khỏi thành phố.

Thư Phương là người trải nghiệm nhiều, nhưng dạo qua một vòng bên trong ngôi nhà này, tim vẫn nhảy lên.

Căn nhà này rất tốt, ở thoải mái, cuộc sống rất có phẩm vị, ra ngoài cũng có mặt mũi.

Bành Triều Huy cực giỏi về việc nhìn mặt đoán lòng, ông ta nhìn bộ dạng của Thư Phương kia, biết người phụ nữ này tâm động rồi, vội vàng ở một bên nói:

- Chị dâu, chị xem bể bơi này, bể bơi không lớn, nhưng môi trường xung quanh rất tốt, ở đây cảm Giác như bơi trong đầm nước thiên nhiên vậy, em biết chị dâu thích bơi, sau này có thể thưởng thức niềm vui bơi lội trong chính nhà mình rồi, không cần chen chúc ngoài bể bơi nữa.

Ông ta chỉ cả ngôi nhà nói:
- Chị dâu, tiểu viện này cũng quá hay, không xây theo bố cục lâm viên truyền thống Trung Quốc, mà là kết hợp Trung Quốc và phương Tây. Trung Tây phương văn hóa một tĩnh một động, cho nên ngôi nhà này khiến người ta có cảm Giác động tĩnh kết hợp, rất hay…

Hai người trò chuyện trong phòng, Lý Quốc Vĩ dần dần rớt lại phía sau.

Ông ta châm một điếu thuốc, trên mặt vẻ âm tình bất định.

Việc nhà cửa ông ta đã sớm biết, ở thành phố có một tin đồn, nói chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Yến Kinh, Lưu Thịnh có một loạt biệt thự ở Bán sơn hào đình, loạt biệt thự này ông ta đem đi tặng.

Lãnh đạo có quan hệ với ông ta ở thành phố, ông ta tặng mỗi người một cái, nghe nói đến cả mấy lãnh đạo thành phố cũng đều có nhà.

Hiện tại hay rồi, cuối cùng tới lượt mình được tặng nhà, điều này khiến Lý Quốc Vĩ trong lòng vô cùng cảnh Giác.

Thời gian gần đây, ông ta cảm Giác Bành Triều Huy càng ngày càng có vấn đề, mượn hình tượng của mình gây chuyện, hơn nữa hiện tại công trình xây dựng cơ bản của Lân Giác nhiều, Bành Triều Huy rất sôi nổi, còn tập đoàn Yến Kinh ở thị trường Lân Giác thì như nước lên thì thuyền lên.

Lúc so sánh hơi quá, một vài nhân vật số một vài đơn vị bên dưới thậm chí còn gọi điện trực tiếp cho Lý Quốc Vĩ tìm hiểu tình hình.

Mỗi khi tới lúc đó, Lý Quốc Vĩ liền gọi điện cho Bành Triều Huy, Bành Triều Huy né tránh, sau đó rất nhanh, Lý Quốc Vĩ sẽ nhận được điện thoại của Lưu Thịnh.

Trong điện thoại Lưu Thịnh vô cùng khách khí, cơ bản đều là tố khổ nói khó khăn, nói tập đoàn Yến Kinh của mình muốn đứng vững ở Lân Giác thật không dễ dàng, còn nói người của Lân Giác xếp ngoài, khiến doanh nghiệp ngoại lai như họ rất khó khăn, cuối cùng dĩ nhiên chuyển chủ đề sang phía trên công trình cụ thể, hy vọng Chủ tịch Lý có thể chiếu cố thích đáng.

Lưu Thịnh rất thông minh, đồng thời cũng rất âm hiểm.

Lời ông ta nói dường như tỏ ra yếu đuối, nhưng câu nào cũng sắc bén, rõ ràng có ý tứ áp chế, có một số việc Lý Quốc Vĩ căn bản không đẩy được.

Lý Quốc Vĩ nhận ba triệu của Lưu Thịnh thành kiếm sắc treo trên đầu ông ta. Lưu Thịnh hiện tại đã hoàn toàn khống chế được Bành Triều Huy, cũng càng ngày càng chiếm được ưu thế phía Lý QUốc Vĩ.

Lý Quốc Vĩ kinh hoàng phát hiện, Bành Triều Huy mình tín nhiệm nhất đã không đáng để mình tín nhiệm nữa. tiểu tử này đã bị Lưu Thịnh hoàn toàn khống chế được, Lưu Thịnh bảo ông ta đi về hướng đông, ông ta không dám đi về phía tây.

Dưới tình huống như thế, việc Lý Quốc Vĩ nhận ba triệu kia cũng không thể dễ dàng giấu được, sự tình một khi bị lộ, ông ta hoàn toàn xong đời…

Trong lòng ông ta nghĩ việc này, càng nghĩ càng tâm thần không yên, càng nghĩ càng mất cảm hứng.

Ông ta lại nghĩ bản thân mình sống nhiều năm như vậy, vẫn luôn đường đường chính chính, lúc đó cuộc sống của mình tiêu dao biết bao nhiêu?

Đó là thời điểm không nhận tiền của người khác, chính mình cũng không thiếu tiền tiêu, hàng năm người bên dưới tặng quà, còn có tiền lì xì của một vài hạng mục, ngày hội họp chúc tết bên dưới hiếu kính, đây đều là những món tiền cả chục triệu.

Nhận những số tiền như vậy đều là theo quy củ ngầm, cũng không phải chuyện gì phạm sai lầm.

Tiền không nhiều lắm, nhưng một năm cũng có mấy trăm ngàn, cũng đủ cả nhà ông ta sống thoải mái.

Hơn nữa khi đó trong tay Bành Triều Huy còn có thể làm được mấy hạng mục, hàng năm ông ta hiếu kính một chút, đứa con du học tuy học phí đắt một chút, nhưng chỉ cần cố gắng, dù sao cũng có nhiều hy vọng.

Đâu giống như hiện tại, trong nhà đặt mấy triệu cũng không dám động tới một phân tiền.

Bình thường đi làm trong lòng không khi nào không khẩn trương, buổi tối ngủ sợ bị tỉnh nửa đêm, nằm mơ đều là Ủy ban kỷ luật đang điều tra.

Đây còn không phải mấu chốt.

Mấu chốt nhất chính là Lý Quốc Vĩ cảm Giác từ khi mình nhận số tiền này, tôn nghiêm của bản thân dường như không còn chút nào.

Lưu Thịnh thì là cái gì? Tuy nhiên lại là nhà giàu mới nổi có vài đồng tiền dơ bẩn, ông ta ba ngày hai đầu gọi điện cho mình, mình cũng phải phối hợp?

Nhưng người ta hiện tại gọi điện thoại rất hùng hồn, vênh váo thật sự.

Thậm chí lần trước Lưu Kiện bị Trần Kinh cách chức, Lưu Thịnh không có chỗ trút giận, lại gọi điện càu nhàu với Lý Quốc Vĩ, lại bắt Lý Quốc Vĩ phải ra mặt cảnh cáo Trần Kinh.

Lý Quốc Vĩ khi đó thiếu chút nữa ngất.

Gần đây, Lý Quốc Vĩ gần gũi với Trần Kinh, ông ta giao lưu nhiều với Trần Kinh, lĩnh ngộ liền nhiều.

Trần Kinh làm việc lợi hại như nào? Oai như nào? Có khí khái như nào?

Có rất nhiều chuyện người khác không dám làm, Trần Kinh lại dám làm.

Có rất nhiều chuyện người khác không có dũng khí, Trần Kinh lại có dũng khí.

Dũng khí và sự can đảm kia của hắn là từ đâu tới?

Theo Lý Quốc Vĩ quan sát, xét đến cùng Trần Kinh vẫn là tự thân chính trực.

Trần Kinh làm việc đều là nghĩ cho nhân dân Lân Giác và sự phát triển của Lân Giác, đều là nghĩ cho đại cục. lời hắn nói từ trên xuống dưới Lân Giác, mọi người đều phục hắn, đều ủng hộ hắn.

Hắn có cái vốn này từ đâu? Ở thành phố dù áp lực mạnh, hắn vẫn không hề sợ hãi.

Trên thực tế, Trần Kinh là một người từ bên ngoài tới, bối cảnh của hắn có sâu tới đâu, hậu trường có mạnh tới đâu, người bên dưới thực sự muốn tóm tóc hắn, hắn có thể trốn thoát được sao?

Nhưng Trần Kinh làm nhiều chuyện ở Lân Giác như vậy, có nhiều kẻ thù như vậy, hắn vẫn có thể sống thoải mái tự nhiên, thậm chí ngay cả kẻ thù trực tiếp của hắn như mình, cuối cùng cùng thay đổi tư tưởng, từ thù thành bạn với hắn, nguyên nhân căn bản là gì?

Lý Quốc Vĩ rất hâm mộ trạng thái của Trần Kinh, đồng thời lại lo lắng cho tình trạng của mình.

- Ông nó, thế nào đây? Nhà này cũng ổn nhỉ? chỉ là giá hơi đắt, tận ba triệu. Ba triệu mà mang vào thành phố có thể mua được mười ngôi nhà.
Thư Phương đột ngột hiện ra trước mặt Lý Quốc Vĩ, cất cao giọng nói.

Hai mắt bà sáng lên, rõ ràng vừa đi nãy đi thăm, bà đã rất hứng thú với ngôi nhà này, trong lòng nổi lòng tham vô cùng.

Lý Quốc Vĩ nhìn chằm chằm vợ mình, nhíu nhíu mày nói:
- Được chưa, nhà như vậy không phải là nhà chúng ta có thể ở. Một chút tiền lương của tôi và bà sao có thể ở nhà như vậy?

Thư Phương sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ thì thấy đúng, biểu tình trên mặt bà dần dần cứng lại.

Vào lúc bà vừa động tâm, hứng trí bừng bừng, Lý Quốc Vĩ giội cho bà một chậu nước lạnh xuyên tim.

Bành Triều Huy ở bên cạnh vội hỏi:
- Anh, lời này của anh không đúng rồi, anh xem vài hàng xóm bên cạnh đi, người nào không làm quan? Dãy A3 kia, chính là nhà của Cục trưởng Cục xây dựng Triệu, còn dãy D2, nhà của Phó cục trưởng cục Đất đai thành phố Mã…

Bành Triều Huy một ngón tay đếm ra tên mười mấy cán bộ, cuối cùng nói:
- Anh, hiện tại thời đại thay đổi, chỉ cần có tiền, ai quản anh ở nhà nào? Cấp bậc của anh cũng không thấp, người khác có thể có nhà như vậy, anh lại không thể ư?

Hơn nữa, nếu thật có vấn đề gì, nhà này là của em, đến lúc đó đưa mẹ mình tới ở cùng, nói em mua nhà hiếu kính mẹ, em xem ai còn nói huyên thuyên nào?

Bành Triều Huy đôi mắt trông mong nhìn Lý Quốc Vĩ, Lý Quốc Vĩ nhìn thật sâu vào mắt ông ta, một lời không nói, xoay người xuống tầng.

Lòng ông ta rối bời…