Quan Sách

Chương 739: Chuyển biến 180°!




Giám đốc tòa soạn nhật báo Phương Nam Chu Thanh Lưu, ông ta còn kiêm nhiệm chức Phó trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy.

Danh tiếng của ông ta ở Lĩnh Nam rất lớn, với tư cách là sinh viên hàng đầu khoa tiếng Trung khóa đầu tiên sau khi khôi phục kì thi đại học, ông ta vẫn luôn hoạt động sôi nổi trong giới truyền thông và giới văn nghệ Lĩnh Nam.

Ông ta không chỉ giỏi viết văn, có danh hiệu nhà văn, hơn nữa ông ta còn trứ danh nhà thư pháp Lĩnh Nam, không phải là nhà thư pháp mua danh chuộc tiếng, mà là được nhận danh hiệu nhà thư pháp được vinh danh toàn quốc nhân vật đại biểu lối viết thảo đương đại Nam Phái.

Điều này rất hiếm thấy ở các quan chức.

Chu Thanh Lưu là văn nhân được nhận sự giáo dục truyền thống sâu sắc, ông ta tín ngưỡng kiên định, càng được biết đến hơn nữa là cư xử hòa khí.

Bình thường ông ta ở tòa soạn luôn có bộ mặt tươi cười, cho dù là biên tập văn tự cũng đều nguyện ý nghe ông ta nói chuyện, nghe ông ta dạy bảo!

Đương nhiên những thứ này chỉ là bề ngoài.

Chu Thanh Lưu nếu thật sự không rành quy luật quan trường, ông ta cũng không thể có địa vị ngày hôm nay, ông ta hiểu biết rất sâu về chốn quan trường, hiểu rất thấy chính đàn Lĩnh Nam.

Cũng chính vì vậy, cấp cao tỉnh ủy Lĩnh Nam mới yên tâm để ông ta quản lý nhật báo có tầm ảnh hưởng toàn quốc như nhật báo Phương Nam.

Đường Ngọc hôm nay cấu véo Phó giám đốc Uông rồi.

Hiện tại chủ biên tòa soạn Lão Khâu bị bệnh xin nghỉ, Đường Ngọc thế vào vị trí chủ biên, mâu thuẫn giữa cô và Uông Ngôn Bình trực tiếp ảnh hưởng đến ổn định và đại cục của cả tòa soạn.

Chu Thanh Lưu đến phòng làm việc của Uông Ngôn Bình, mặt mang biển hiệu tươi cười, nói:
-Sao thế? Tiểu Đường, Giám đốc Uông, Lão Khâu vừa mới bệnh, báo chúng ta đã khó vận hành rồi sao? Rút cuộc là có thù hận lớn đến mức nào, lại phải động chân động tay mới được?

Uông Ngôn Bình cúi đầu không nói câu nào. Sắc mặt ông ta rất khó coi, tâm trạng vẫn kích động như cũ.

Gương mặt anh tuấn của ông ta có chút méo mó, ảnh hưởng đến cả hình tượng của ông ta.

Mà Đường Ngọc thì lại rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh có bướng bỉnh, trước sau như một bộc lộ rất mạnh, khí chất không chịu thua.

Hai người giống như con gà chọi đối đầu nhau, mâu thuẫn hôm nay đến lúc cần phải giải quyết rồi.

Bình tĩnh được một lúc, Đường Ngọc nói qua một lần chuyện vừa xảy ra, đại ý là Uông Ngôn Bình không trưng cầu ý kiến của cô về nội dung bài đăng trên báo. Mặc dù bóp méo trang báo, tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Uông Ngôn Bình nhanh chóng nói rõ nguyên nhân, ông ta nói Đường Ngọc có thể có quan hệ cá nhân với cán bộ nào đó của Hải Sơn, có tình cảm cá nhân, đối với một số sự việc phán đoán không khách quan.

Chu Thanh Lưu thấy hai người bên nào cũng cho là mình đúng, ông ta như biến ảo thuật đưa ra một tờ báo cho Uông Ngôn Bình, nói:

-Hai người đang nói bài báo này sao?

Uông Ngôn Bình cầm báo trong tay, liếc qua một cái vội nói:
-Vâng. Vâng! Chính là bài báo này, bài báo này viết rất khách quan. Viết ra tình hình thực tế của Hải Sơn. Tại sao không thể đăng?

Chu Thanh Lưu hé miệng không nói, mắt nhìn về phía Đường Ngọc.

Đường Ngọc nói:
-Tôi chưa từng nói bài báo này không được đăng, chỉ là tôi thân là chủ biên, tôi cho rằng tôi có quyền nắm rõ nội dung của báo. Nếu...

-Được rồi, được rồi! Chút việc vặt vãnh, hà tất hai người đều nghiêm túc như vậy? Bài viết đã đăng rồi, cũng không sửa được. Nếu đã như vậy, chúng tôi cho người đi điều tra, nghiêm túc tìm hiểu tình hình thực tế, mất bò mới lo làm chuồng cũng vẫn được mà!

Ông ta dừng một chút nói:
-Ai đúng ai sai, không điều tra thì không có quyền kết luận, chúng ta có thể điều ra sâu hơn một chút mà!

Uông Ngôn Bình nghe Chu Thanh Lưu nói vậy, ông ta chấn động, nói:
-Tôi ủng hộ ý kiến của Giám đốc, tôi lập tức tổ chức người đi điều tra, tôi tin rằng nhất định sẽ có được kết luận thực sự cầu thị.

Đường Ngọc mím môi không nói.

Cô cảm giác được, Giám đốc nhìn qua là một người công bằng, nhưng trên thực tế vẫn hơi nghiêng về Uông Ngôn Bình, đang kéo lệch khung.

Lực lượng của truyền thông có ảnh hưởng rất lớn tới chính trị, vấn đề Hải Sơn nếu truyền thông có tính khuynh hướng, sự việc có thể sẽ phát sinh biến hóa cơ bản.

Đường Ngọc không phải trẻ con, cô rất hiểu biết về chính trị.

Cô biết rất nhiều chuyện chính trị khó có thể nói rõ đúng sai, chỉ có gió đông đè gió tây, gió bên nào mạnh thì bên đó thắng mới là chân lý.

Hiện tại bản thân Trần Kinh thế lực yếu mỏng, tất cả các phương diện đều chĩa mũi nhọn vào hắn, trong tình huống như vậy, điều tra của truyền thông có thể khách quan?

Nghĩ đến đây, Đường Ngọc không kìm được có chút lo lắng cho Trần Kinh.

Cô bưng chén trà lên cẩn thận uống một ngụm, nghĩ lại, Trần Kinh không phải là có bối cảnh nhà vợ rất lợi hại sao?

Vợ hắn là người đẹp nổi tiếng thủ đô, quan hệ của gia đình rất rộng, việc của hắn có cần mình phải lo lắng?

Đầu óc cô nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng càng trở nên không ổn định.

Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

Chu Thanh Lưu cười cười nói:
-Đúng rồi, Giám đốc Uông, về vấn đề trang báo và nội dung báo, Tiểu Đường nói cũng có lý. Chế độ tòa soạn không thể giẫm lên, lần này là tình huống đặc biệt, sau này về mặt này anh phải chú ý đến tâm trạng của Tiểu Đường, cô ấy thân là chủ biên phải biết tình hình mà!

Uông Ngôn Bình gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Chu Thanh Lưu ra tay không đắc tội bên nào, đây là thủ pháp nhất quán của ông ta.

Người phía dưới tranh đấu sôi nổi, ông ta ở giữa điều tiết, đảm nhận trọng tài, đây là mưu lược chính trị của Chu Thanh Lưu.

Đây là điểm mà Uông Ngôn Bình rất bất đắc dĩ.

Quan lớn cấp một đè chết người, Giám đốc có quyền uy của Giám đốc.

Uông Ngôn Bình mặc dù chủ trì hoạt động hàng ngày, trong tay có thực quyền, nhưng quyền lực như vậy Chu Thanh Lưu chỉ cần một câu nói là có thể thu lại được, đây cũng là nguyên nhân mà Uông Ngôn Bình không thể không cúi đầu trước Chu Thanh Lưu.

-Đinh, đinh!

Trong khi mấy người nói chuyện, điện thoại của Chu Thanh Lưu vang lên.

Ông ta lấy điện thoại ra nghe, dần dần bước ra khỏi văn phòng.

Khoảng một phút sau, ông ta lại quay lại, nụ cười trên mặt tắt đi...

Uông Ngôn Bình đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhạy bén thấy được tâm trạng của Chu Thanh Lưu có thay đổi, ông ta lại gần nói:
-Giám đốc, có chuyện gì vậy?

Chu Thanh Lưu chậm rãi cầm tờ báo trên mặt bàn lên, chỉ tay vào bài báo: "thành tích chính trị của quan chức cơ sở bị tổn hại, thay đổi nhanh chóng của tấm gương kiểu mẫu bị nghi ngờ”, ông ta định nói tiếp nhưng lại thôi, qua một lúc lâu, ông ta chau mày nói:
-Cái thứ này là do ai viết?

Uông Ngôn Bình ngẩn người, trầm ngâm một lúc nói:
-Là một phóng viên được hẹn riêng của Hải Sơn chúng tôi viết, Giám đốc...

Chu Thanh Lưu thở dài một hơi, chỉ vào bài báo nói:
-Bài báo như thế này rất nhạy cảm, không phải là người của tòa soạn viết thì chúng ta phải cực kì thận trọng. Chúng ta là truyền thông uy quyền, tôi vẫn luôn nhấn mạnh phải lấy mình làm chủ, đừng để không cẩn thận liền bị người khác lấy làm vũ khí để sử dụng!

Đường Ngọc tâm trạng vẫn suy sụp nghe thấy Chu Thanh Lưu nói như vậy, cô đột nhiên gật đầu.

Cô nhạy bén ý thức được, cuộc điện thoại mà Chu Thanh Lưu nghe lúc nãy có vấn đề.

Bởi vì thái độ của ông ta thay đổi rất rõ ràng, trước sau khác biệt lớn như vậy chính là tác dụng của một cuộc điện thoại, điện thoại là ai gọi đến?

Nghĩ đến đây,cô lại nghĩ Trần Kinh quả nhiên rất có năng lượng, lại có thể làm cho người ta gọi điện đến cho Giám đốc tòa soạn, sao? Là gia tộc nhà vợ hắn phát huy tác dụng sao?

Nghĩ đến đây, cảm giác ê ẩm chua chat trong lòng cô có xóa thế nào cũng không mất, vừa rồi cô còn lo cho Trần Kinh, bây giờ...

Hiện tại cảm giác của cô rất phức tạp.

Mà Uông Ngôn Bình trong lòng lại càng phức tạp hơn, ông ta theo bản năng hỏi Chu Thanh Lưu:
-Giám đốc, vừa rồi là ai gọi đến vậy?

Chu Thanh Lưu nói:
-Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Lỗ đích thân gọi điện đến, hỏi chúng ta đăng bài báo có điều tra nghiên cứu đầy đủ hay không…

-Chúng ta có điều tra mà, không điều tra nghiên cứu chúng ta sao có thể viết được bài báo như vậy? Tình hình thực tế của Hải Sơn là như vậy, điều này tôi đã tìm hiểu qua, bài báo này viết vẫn rất bảo thủ. Tình hình thực tế có thể...

Uông Ngôn Bình nói chen vào, thần sắc ông ta rất kích động.

Chu Thanh Lưu ngắt lời ông ta, vẻ mặt trở nên nghiêm khắc, nói:
-Vậy hay là anh tự gọi điện cho Trưởng ban Lỗ giải thích?

Chu Thanh Lưu vừa nói, Uông Ngôn Bình giống như con gà trống bị người ta nắm yết hầu, giọng nói đột nhiên im bặt.

Chu Thanh Lưu trừng mắt nhìn ông ta, miệng thốt ra một câu:
-Lập tức nghĩ cách cứu vãn, phải nghĩ cách!

Chu Thanh Lưu từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, ông ta nói như vậy, Uông Ngôn Bình thực sự căng thẳng.

Báo đều phát hành rồi, không biết bao nhiên người đã đọc rồi, bây giờ phải cứu vãn, cứu vãn thế nào?

Thời gian gần đây Uông Ngôn Bình nghe được rất nhiều phong thanh về Hải Sơn, theo như ông ta được biết, ở Việt Châu có một đám người rất lợi hại đang hoạt động, mục đích chính là muốn phá Trần Kinh.

Trong số những người này có cả Lục Đào.

Còn nghe nói là quý nhân của thủ đô, hơn nữa người mà bọn họ tìm đều không phải người bình thường, đều là bộ mặt của tỉnh, là người có ảnh hưởng quan trọng.

Nếu không Uông Ngôn Bình sao dám đăng bài viết có tính đối đầu mạnh như vậy lên báo?

Nhưng hiện tại, một bài báo chọc thủng sọt, việc này...

Đường Ngọc đã đứng lên rồi, Chu Thanh Lưu quay đầu muốn nói với cô, cô thản nhiên nói:
-Được rồi, việc này tôi không phụ trách, tất cả trách nhiệm có người gánh vác, tôi đã có lời trước! Hôm nay tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút!

Cô ta nói xong đi thẳng ra cửa, bỏ lại hai Giám đốc ở trong phòng sững sờ.

Chu Thanh Lưu thực ra chưa đọc kĩ bài báo này, ông ta ngồi xuống cẩn thận đọc một lượt bài báo này, sắc mặt ngày càng nặng nề.

Bài viết này rất sắc bén.

Nhưng đứng ở góc độ chuyên môn của Chu Thanh Lưu mà nói, những thứ trong bài báo này lại không chuyên nghiệp.

Một bài báo lấy sự thực khách quan làm căn cứ, thường thì sẽ không có tính kích động, bài báo này mũi nhọn không rời khỏi cái ót của Trần Kinh quận Lân Giác thành phố Hải Sơn, người hiểu tin tức đọc, có thể lập tức nhìn ra người viết bài này mang tâm trạng cá nhân rất mãnh liệt.

Điều này là tối kỵ!

Chu Thanh Lưu vỗ bàn, sắc mặt càng khó coi, cái này cứu vãn thế nào?

Ông ta nhìn sang Uông Ngôn Bình, sắc mặt Uông Ngôn Bình đã mất tự nhiên từ lâu rồi, đương nhiên ông ta cũng ý thức được độ phức tạp của sự việc.

Người động đến bài ông ta đăng thật khó lường, vậy chỉ có thể nói đối phương rất mạnh.

Người ta là thần tiên đánh nhau, bản thân sao có thể xen vào? Ván cờ chính trị cấp bậc như vậy là vấn đề mà con mèo ba chân như mình có thể chen vào sao?

Chu Thanh Lưu thấy được bộ dạng của ông ta, trong lòng có chút thất vọng, ông ta đột nhiên nghĩ để cho Uông Ngôn Bình phụ trách toàn bộ công việc thường ngày của tòa soạn, quyết định này hình như quá mạo hiểm.

Lần này chọc thủng một cái sọt lớn như vậy, lần sau ông ta còn làm ra bao nhiêu chuyện quá giới hạn?

Ông ta hít sâu một hơi, mắt nhìn chằm chằm tờ báo, không nói một lời nào.

Trần Kinh của Hải Sơn rút cuộc là nhân vật giỏi giang đến mức nào? Hắn cũng chỉ là một Bí thư Quận ủy nhỏ mà thôi, sao đột nhiên lại tác động đến nhiều người như vậy?

Có lẽ lần này tòa soạn thực sự bị người ta lợi dụng rồi?