Quan Sách

Chương 875: Người Sở Giang thô bạo!




Tiếp lão giám đốc Sở Thương mại, Mã Tiến Trúc ở hồ câu phía Nam ngoại ô đến chiều, buổi tối lại cũng nhau ăn cơm, Trần Kinh nhân cơ hội này cũng ông ta nói chuyện hạng mục được chờ mong của Trung Hoa.

Hiện tại Lĩnh Nam cổ động cán bộ lão thành phát ngôn hiến kế, Mã Tiến Trúc rất sôi nổi.

Năm đó khi ông còn đảm nhiệm chức vụ tại đây, chính là một thành viên tích cực, cực kỳ am hiểu cách tạo quan hệ, sau khi về hưu, ông tích cực tiếp xúc cùng các cán bộ lão thành đã về hưu của Lĩnh Nam.

Tổ chức các cán bộ kỳ cựu thành câu lạc bộ “Dương Hồng”

Không chỉ có một số lượng lớn cán bộ về hưu bình thường tham gia câu lạc bộ, mà thậm chí còn có cả cán bộ Bộ phó, Bộ trưởng đã về hưu cũng tham gia câu lạc bộ của ông.

Bởi vì tất cả mọi người đều từ các vị trí khác nhau về nghỉ hưu, việc giao lưu kết nối không đạt được nhiều hiệu quả và lợi ích, nhưng Mã Tiến Trúc lại là người đặc biệt nhiệt tình, cho nên trong nội bộ các cán bộ lão thành đã về hưu của Lĩnh Nam, sức ảnh hưởng của hắn rất lớn.

Trần Kinh hiện tại tích cực thăm hỏi các đồng chí lão thành, các vấn đề của dự án đều trưng cầu ý kiến của bọn họ.

Mã Tiến Trúc nghe Trần Kinh nói sơ qua về tình hình, ông khẽ nhíu mày.

Rất lâu sau, ông nói:
-Tiểu Trần à, cậu cũng rất có ý tưởng đấy, cũng rất nỗ lực thực hiện. Trải qua lần hợp tác này thật có chút ủy khuất cho cậu rồi!

Trần Kinh nói:
-Bác Mã, những lời này chúng ta đừng nói nữa, hiện tại lãnh đạo để chúng ta làm việc này, cháu sẽ dựa vào chức vụ của mình để làm việc. Lần này, Tỉnh đã khẳng định trách nhiệm của đơn vị chúng ta, cháu rất nóng lòng. Chúng ta không thể vĩnh viễn mở miệng ra nói không có gì đột phá, vẫn không có tiến triển, như vậy sao được?

Mã Tiến Trúc nhìn thẳng vào Trần Kinh, gật gật đầu nói:
-Dự án này của cậu tôi cũng đã từng nghe, cũng hiểu chút ít! Cậu đi tìmBí thưPhó bí thư Hạ Hạ, hỏi anh ta xem nên làm thế nào.

Trần Kinh cười khổ nói:
-Bác Mã, nếu cháu có cơ hội tiếp xúc với Bí thưPhó bí thư Hạ thì đã tốt.Hiện tại cháu ý tưởng có, dự án có, nhưng lại khổ nỗi là không thể tìm ra cách lãnh đạo. Đây không phải là không có biện pháp sao?

Mã Tiến Trúc nhẹ nhàng cười, nói:
-Vậy vấn đề này khó giải quyết rồi! Như vậy đi, Bí thưPhó bí thư Hạ có một sở thích, thích nghe kinh kịch, Việt kịch, hầu như tuần nào anh ta cũng đến nhà hát Việt Châu Thịnh Ý một lần. Lần nào anh ta cũng có một phòng riêng, cậu có thể đến đó “ôm cậy đợi thỏ”

Trần Kinh đột nhiên cả kinh, nói:
-Bác Mã, vậy làm sao được? Cháu...

-Được không tôi không biết, nhưng không làm như vậy thì cậu làm thế nào bây giờ? Cậu không phát hiện bên ngoài kia muốn đẩy mạnh tiêu thụ, bọn họ phải chạy đến từng nhà đấy sao? Không cần phải lo, cũng không cần phải sợ lãnh đạo tức giận, lãnh đạo tức giận cũng không đáng sợ bằng việc họ không biết đến cậu.

Tôi nói thật cho cậu nghe, trước kia tôi cũng thường xuyên phải làm việc như thế này, mục đích của tôi là làm việc, không phải là tham ô, cũng không phải nhận hối lộ, càng không phải là ngoại tình, đường đường chính chính thì sao phải chột dạ chứ?

Trần Kinh cười e ngại, hít sâu một hơi nói:
-Vậy bác Mã, bác cảm thấy dự án này có ổn không, hay là không có chút khả năng thực hiện!

Mã Tiến Trúc xua tay nói:
-Việc do người, người làm tốt ắt sẽ được, làm không tốt sẽ thất bại. Cho nên, không có gì là không thể, cậu thấy tôi nói có đúng không!

Trần Kinh gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát, nói:

-Vậy được, cháu sẽ quyết đánh đến cùng, nghĩ cách để gặp bằng được Bí thưPhó bí thư Hạ một lần.

Nhà hát Việt Châu Thịnh Ý là nhà hát kịch nổi tiếng nhất Việt Châu, nghe nói rất nổi tiếng, đương nhiên đó chỉ là đối với những diễn viên nghiệp dư mà thôi.

Trần Kinh lần đầu tiên nghe cái tên này.

Dù sao bây giờ xã hội cũng rất phát triển các loại truyền thông, Kinh kịch, Việt kịch, các hình thức nghệ thuật đó chiếm thành phần tương đối nhỏ. Trần Kinh đối với những môn nghệ thuật này chính là người ngoài ngành rồi.

Từ biệt Mã Tiến Trúc, Trần Kinh liền nghĩ cách dựa vào quan hệ liên lạc với nhà hát Thịnh Ý, thăm dò quy luật hoạt động của Bí thưPhó bí thư Hạ.

Tự mình làm việc này thì không ổn, hắn kêu thư ký Bùi Hiểu của Kiều Chính Thanh đi thăm dò.

Bùi Hiểu sinh ra và lớn lên ở Lĩnh Nam, công tác trong chính phủ Lĩnh Nam đã nhiều năm, mạng lưới quan hệ cực kỳ tốt.

Anh ta ra tay, chỉ đến trưa tất cả các vấn đề đều đã nắm rõ ràng, hơn nữa anh ra còn đưa Trần Kinh đến gặp mặt Tổng giám Đốc của Thịnh Ý, Thịnh Minh Đông.

Thịnh Minh Đông là mẫu người điển hình của người phương Nam, nói tiếng phổ thông mà trong miệng giống như ngậm một cây củ cải, vô cùng khó khăn.

Trần Kinh nói với ông ta rất rõ ràng:
-Thịnh tổng, lần này tôi chính là muốn mượn nhà hát của ông để gặp Bí thưPhó bí thư Hạ, bởi vì tôi có chuyện rất quan trọng phải tự mình nói với ông ấy...

Thịnh Minh Đông cố hết sức nói:
-Nếu như là người khác thì khẳng định là không được đâu. Vị trí của Bí thưPhó bí thư Hạ luôn cố định, bình thường chúng tôi đều canh gác cẩn thận, không cho người không phận sự đến quấy rầy. Tuy nhiên cậu là bạn của Tiểu Bùi, hơn nữa cũng là lãnh đạo, việc này không thành vấn đề.

Tối thứ sáu này, chúng tôi sẽ có mấy người danh tiếng từ thủ đô đến đây biểu diễn, Bí thưPhó bí thư Hạ đã gọi điện thoại đến rồi, nói nhất định sẽ qua đây cổ vũ, đến lúc đó cậu qua đây, hẳn là một thời cơ tốt.

Trần Kinh có được câu trả lời này của Thịnh Minh Đông, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hôm nay là thứ năm rồi, cũng đã tối, ngày mai Hạ Quân sẽ đến nghe diễn.

Trần Kinh ngay lập tức quay về bắt tay vào việc chuẩn bị.

Hắn suốt cả đêm sửa sang lại tài liệu, bởi vì hắn không thể đảm bảo có thể nói được với Hạ Quân mấy câu, hắn nhất định phải nói rõ sự việc trong thời gian ngắn nhất.

Hơn nữa, Trần Kinh từ thủ đô trở về cũng đã cùng Kiều Chính Thành bàn bạc qua một lần. Thời điểm chứng minh kia một lần kết nối không thành.

Trần Kinh không thể hoàn thành dự án nhanh chóng, khiến cho Kiều Chính Thanh cảm thấy băn khoăn.

Sau đó cùng nói chuyện với Mã Tiến Trúc một lần, cũng không thành công, phương thức thuyết minh, trọng điểm dự án, trọng điểm thuyết minh cũng chưa đạt được.

Đương nhiên, còn có một điểm trọng yếu nhất, đó là phải làm sao để Hạ Quân ủng hộ mình?

Đối với điểm này Trần Kinh cũng không nghĩ đến sẽ có lúc phải dùng sức, hiện tại việc cũng đã đến nước này, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại không còn con đường nào khác, chỉ có thể còn nước còn tát.

Một ngày 24 giờ, Trần Kinh căn bản không thể nghỉ ngơi.

Ngoài việc sửa sang lại tư liệu ra, thì giống như một người chủ trì tham gia phỏng vấn vậy, đứng trước gương luyện tập làm sao để giới thiệu hạng mục.

Hắn bước vào giới chính trị nhiều năm như vậy, thật tình như thế này, theo sát ai đó như thế này ít càng thêm ít.

Hơn nữa, nội tâm của hắn có chút khẩn trương không yên, cái cảm giác này, hắn suốt nhiều năm nay mới lần đầu tiên trải nghiệm.

...

Hạ Quân gần đây có chút buồn rầu.

Bí thư mới nhận chức, ông ta có tính tình có chút không rõ ràng, không biết nên làm thế nào để tiếp xúc với Bí thư.

Năm năm qua, ông ta vẫn luôn theo cạnh Miêu Bí thư, đã thành thói quen phối hợp công tác với Miêu Bí thư.

Hiện tại Mạc Bí thư được điều qua đây, ông ta bất ngờ phát hiện tâm tình của mình lặng lẽ thay đổi một cách kỳ quái.

Trước kia, ông ta là Trưởng ban thư ký, chủ yếu là theo sát Miêu Bí thư, vì Miêu Bí thư cung cấp sự phục vụ tốt nhất. Sau này tuy đã được đề bạt nhiều năm nhưng thói quen cũng không có thay đổi, mọi chuyện đều suy nghĩ đến cảm nghĩ của Miêu Bí thư.

Còn lần này Mạc Bí thư đến đây, ông ta rõ ràng phát hiện mình trong nhiều chuyện suy nghĩ đã có sự thay đổi một cách lặng lẽ.

Ý chí của mình dù sao vẫn muốn được thực hiện toàn diện, điều này khiến cho tâm lý của Hạ Quân có chút khẩn trương.

Chính và Phó Bí thư quan hệ làm sao phối hợp, làm sao xác định, đây không phải là chuyện thường đâu. Nếu xác định không tốt, Chính và Phó Bí thư phối hợp không ăn ý, hoặc nảy sinh mâu thuẫn, đối với Hạ Quân mà nói thì không ổn đâu.

Ở Lĩnh Nam, bảo vệ Bí thư chính là bảo vệ Trung Ương, cùng Trung Ương duy trì sự nhất trí cao độ, cũng phải yêu câu thành viên bộ máy và Bí thư duy trì sự nhất trí.

Hạ Quân muốn phải làm sao có thể bảo vệ quyền uy của Bí thư và quán triệt các mặt ý chí của bản thân, muốn cân bằng được, việc này có chút khó khăn.

Mặt khác, còn có một việc phiền não chính là vấn đề Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân lần này.

Trưởng ban thư ký do Ủy ban nhân dân chọn rõ ràng là Hoàng Hoành Viễn, điều này khiến ông ta chấn động.

Hạ Quân được xưng là người đỡ đầu trong giới quan trường Lĩnh Nam, giới quan trường Lĩnh Nam có bất kỳ ngọn gió thổi, ngọn cỏ lay nào, ông ta không thể không nhìn thấy trước, nhưng lần này, ông ta thật sự không chút phát giác.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, về vị trí mới bất ngờ của Hoàng Hoành Viễn, là có người không muốn cho ông ta biết.

Nếu người này là Hoàng Hoành Viễn, vậy thì thôi, nhưng Hoàng Hoành Viễn có năng lực như vậy sao?

Chuyện này nhìn như là một chuyện không ngờ, nhưng trong lòng Hạ Quân lại vô cùng cảnh giác.

Hoàng Hoành Viễn đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, đây có phải có ý nói về sau sức ảnh hưởng sau này của Hạ Quân đối với Chính phủ sẽ càng khó khăn thêm hay không?

Chu Chủ tịch tỉnh có thể có suy nghĩ như vậy hay không?

Trước kia trong nội bộ Tỉnh ủy, ngoại trừ Miêu Bí thư ra, Hạ Quân cảnh giác nhất chính là Chu Tử Binh.

Chu Chủ tịch lòng dạ quá sâu, làm việc không thể nắm bắt, Hạ Quân khó có thể nắm bắt được ông ta.

Bây giờ đã hết thời của Miêu Cường, Hạ Quân có phải không thể duy trì vị trí người đỡ đầu trước kia hay không? Chu Tử Binh có thể cho phép ông ta duy trì tiếp địa vị này hay không?

Nhiều chuyện quá, không ngừng ập đến, càng nghĩ càng loạn.

Đơn giản, Hạ Quân tìm nghe kịch một chút, cũng giảm bớt chút áp lực trong lòng.

Gần đây rạp hát Thịnh ý dành riêng cho anh một buổi biểu diễn, mời đến đều là những danh ca cả nước, tiêu tốn không ít tiền.

Dự án này có thể thành công hay không, trong đó Hạ Quân đóng vai trò vô cùng lớn, chính là một lời phê chuẩn của anh, giúp cho rạp hát chiếm được hơn ba triệu kinh phí chuyên môn của Sở Văn hóa, buổi biểu diễn đặc biệt này được Sở Văn hóa xác định là phát huy văn hóa dân tộc, đề cao quốc túy, nâng cao nền văn hóa Lĩnh Nam.

Mà Hạ Quân đến cổ vũ, càng khiến buổi biểu diễn đặc biệt trở nên có ý nghĩa.

Vốn dĩ, lãnh đạo Sở Văn hóa muốn cùng qua đây.

Nhưng Hạ Quân kiên quyết cự tuyệt, ông ta ghét nhất là bị người ngoài nghề xen vô cuộc vui.

Đừng thấy Sở Văn Hóa trình độ cao, kỳ thật có không ít kẻ không học vấn, không chuyên nghiệp, mua danh lấy tiếng người đời.

Xem kinh kịch mà cái gì cũng không biết, xem Việt kịch cũng không hiểu nổi, người như vậy xem kịch, thật là phá hỏng khung cảnh của người khác.

Hạ Quân theo thói quen trước kia, chỉ đem theo thư ký bí mật đến đây, kịch trường để cho ông ta một đường đi chuyên dụng.

Từ bãi đỗ xe đi qua đường chuyên dụng đến kịch trường mất khoảng hai, ba phút.

Ông ta đến trước 15 phút, vừa xuống xe liền thấy có người gọi ông ta.

Ông ta sửng sốt quay lại, đây là...

Trần Kinh đợi hơn một giờ mới thấy Hạ Quân đến, hắn muốn đi lên chào hỏi, thư ký của Hạ Quân khéo léo đi lên phía trước, chặn đường của hắn.

Hạ Quân nhìn nhìn Trần Kinh một lúc lâu, sau đó phất tay nói:
-Là Tiểu Trần phải không? Cậu cũng đến xem kịch sao?

Trần Kinh nói:
-Bí thưPhó bí thư Hạ, ngài còn nhớ tôi không. Tôi nghe nói ngài thích xem kịch, cho nên đặc biệt đến đây chờ ngài, tôi...

Hạ Quân cười ha hả nói:
-Nơi này là chỗ xem kịch, cũng sắp mở màn rồi, cậu không lên xem, tới nơi này làm gì?

Ông ta quay đầu đi, thư ký theo sát phía sau, Trần Kinh bị gạt ngay tại chỗ.

Nhìn Hạ Quân đi lên phía trước, Trần Kinh cắn răng một cái, quyết định mặt dày, lập tức bám theo phía sau, mắt thấy cơ hội này tới, tuyệt đối không thể buông tay, nhất định phải theo Hạ Quân đến cùng...