Quan Sách

Chương 997: Dịu dàng




Khách sạn Lưu Niên Việt Châu.

Trần Kinh khó khăn lắm mới có thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi.

Sau khi hắn tới nhận vị trí mới ở Hoàn Thành, công tác cần ứng phó mỗi ngày rất nhiều, các loại xã giao tới các tỉnh thành cũng quá nhiều.

Mỗi ngày đều sống trong bận rộn và huyên náo, điều này khiến hắn khó có được thời gian yên tĩnh một chỗ, giống như hôm nay, một mình, miệng hút một điếu thuốc, trên tay cầm một ly trà, cảm giác rất thích.

Duy có một cảm giác là cô độc.

Vợ con ở thủ đô, mấy tháng mới có thể gặp một lần. Cuộc sống bình thường chính là công tác, công tác chính là cuộc sống, tiết tấu như vậy là song trùng cạn kiệt thân thể và tinh lực. Dù Trần Kinh hiện tại còn trẻ, hắn vẫn có chút không chịu được.

Trần Kinh trong lòng âm thầm thề, vị trí mới lần tiếp theo của mình nhất định phải tìm nơi tốt, địa phương tình hình phức tạp, vấn đề rắc rối khó gỡ như Hoàn Thành, thật sự áp lực quá lớn.

Ngoài ra, Trần Kinh cũng không quen với chức Phó.

Trần Kinh đã quen làm nhân vật số một, rất nhiều phương diện cách nghĩ đều có lối suy nghĩ tư duy của nhân vật số một.

Ví dụ như vụ án 6.23, vụ án này Trần Kinh liền có suy nghĩ của nhân vật số một, suy xét vấn đề đều là theo cách nghĩ cho đại cục.

Căn cứ nguyên tắc thà đau ngắn còn hơn đau dài, một lòng một dạ hy vọng thông qua mấy vụ án điển hình, dùng cái này để chỉnh đốn phong khí quan trường xã hội của toàn bộ Hoàn Thành.

Đối với một Phó bí thư mà nói, xử lý việc toàn diện như vậy, xử lý vụ án liên lụy rộng như vậy, Trần Kinh có cảm giác giống con ngựa nhỏ kéo xe lớn.

Ngoài việc đưa ra kế hoạch và bố cục tỉ mỉ từng bước, hắn còn phải luôn nghĩ tới thái độ của hai người Bí thư và Chủ tịch thành phố. Đây là điểm khiến hắn có cảm giác chán ghét nhất.

Trên quan trường thường là như vậy.

Cấp trên có được sự ủng hộ của cấp dưới rất dễ, còn cấp dưới tranh thủ sự ủng hộ của cấp trên, sẽ gặp khó khăn rất lớn.

Trần Kinh công tác ở Hoàn Thành, thường có phương diện này cản tay, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn thấy mệt mỏi.

Sự thắng lợi của vụ án 6.23 thật đáng mừng, nhưng vụ án này vẫn chỉ là vạch một tấm màn.

Tấm màn che của vụ án buôn lậu ở Hoàn Thành được vạch ra, cục diện phía sau e chừng sẽ phức tạp hơn, mâu thuẫn khắp nơi cũng có thể sẽ càng gay gắt.

Nắm cục diện trong tay như nào, phối hợp các loại lợi ích của nội bộ Hoàn Thành, thậm chí là của tỉnh thành như nào, duy trì vững cục diện, cái khó của việc này có thể tưởng tượng ra.

Trần Kinh cảm giác mình hiện tại chính là đang phóng hỏa khai hoang, thả một mồi lửa, gió liền thổi lên.

Không thể để lửa tắt, vừa phải khống chế thế lửa, không khống chế nổi thế lửa, đó chính là tai nạn lớn. Mình là người châm lửa, cũng sẽ bị diệt triệt để bằng một ngọn lửa.

Trần Kinh nằm trên salon nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại là đủ loại đầu mối phức tạp.

Vụ án 6.23 liên lụy rất rộng, không chỉ nội bộ Hoàn Thành rất nhiều lãnh đạo cán bộ bị liên lụy, mà tỉnh thành cũng có rất nhiều thế lực quyền quý cũng có khả năng liên lụy.

Lần này Trần Kinh tới tỉnh thành, chính là muốn đem vụ án này báo cáo với Chu Tử Binh, hy vọng Chu Tử Binh có thể đưa ra kiến nghị tốt.

Nhưng hiện tại xem ra, Chu Tử Binh bị áp lực quá nhiều, vụ án 6.23 phạm vi có thể tiếp tục mở rộng sao? Nếu muốn mở rộng, nên làm thể nào để có thể khống chế được cục diện?

Những câu hỏi này liên tiếp lặp lại trong đầu Trần Kinh.

Cuối cùng hắn cũng cũng không kìm được thở dài. Hắn cảm thấy mình kinh nghiệm lý lịch vẫn quá nông cạn. Hòa thượng ngoại lai như mình, thật sự muốn len lỏi đánh cờ vào cấp cao của Lĩnh Nam, bản thân dường như không có tư cách này.

- Đinh đinh.

Chuông cửa vang lên, Trần Kinh giật mình đứng lên:
- Ai đấy?

Ngoài cửa một giọng nữ trầm thấp vang lên:
- Quét dọn vệ sinh đây.

Trần Kinh nhất thời nghe giọng nói có chút vấn đề, lập tức tới mở cửa, cửa vừa mở liền không thấy ai.

Hắn thò đầu ra, còn chưa thây rõ người tới là ai, liền cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi, sau đó liền cảm thấy một cơ thể ấm áp ôm lấy mình.

- Haha.

Đường Ngọc thay đổi hình tượng chuyên nghiệp bình thường, giống như một con mèo, trực tiếp nhào vào phòng Trần Kinh.

Trần Kinh quá sợ hãi, vội đưa chân đóng cửa lại.

Đường Ngọc hai tay ôm lấy cổ Trần Kinh, mặt gần như áp vào mặt hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Kinh thấy ánh mắt đối phương như một dòng suối trong, hàm ý đưa tình.

Đường Ngọc hôm nay không mặc trang phục công sở, mà mặc một bộ váy tím.

Thân mình cô kề sát Trần Kinh. Trần Kinh có thể cảm nhận được lực đàn hồi và nhiệt lượng truyền từ người cô tới. Hai người ôm nhau đứng đó, ma sát rất nhỏ cũng mang tới cảm giác thật thích thú.

Trần Kinh cảm giác nhiệt độ cơ thể mình nhanh chóng tăng lên cao, hô hấp trở nên dồn dập.

Đường Ngọc nhấp nháy mắt, trên mặt lộ ra tia cười vui thích.

Trần Kinh cố gắn tự ổn định tâm thần nói:
- Tiểu Ngọc, sao cô lại tới đây?

Đường Ngọc nỉ non nói:
- Anh không chào đón em sao? Em không thể đến à?

Trần Kinh bật cười không nói gì.

Đường Ngọc cau mũi, trên mặt chợt đỏ ửng, nhưng vẫn rất dũng cảm nói:
- Anh không hôn em sao?

Trần Kinh hơi sửng sốt, Đường Ngọc hai tay ôm chặt hơn nữa.

Trần Kinh khẽ đưa mặt tới, hai người môi chạm môi, Trần Kinh cảm nhận được vị ướt át.

Nhanh chóng hai người liền hôn nhau một trận.

Cô nam quả nữ, hai người cùng hôn môi, rồi dần đần động tình.

Trần Kinh cảm thấy lý trí của mình chợt tiêu tan hết, áp lực tịch mịch lâu như vậy, tại thời khắc này được phóng thích, hai người rất ăn ý đi đến bên giường.

Trần Kinh ôm Đường Ngọc, dùng sức ném lên trên giường, thân mình hắn vọt lên cao.

- Ai cha.
Đường Ngọc kinh hô một tiếng, lại càng động tình.

Trần Kinh cúi người xuống, ép lên người cô.

Đường Ngọc hai tay trắng nõn như ngà voi ôm lấy cổ Trần Kinh. Hai người đều không nhúc nhích, tựa hồ như đang cảm nhận sự tiếp xúc ấm áp của khoảng cách gần.

- Gần đây anh rất bận đúng không?
Đường Ngọc nói.

Trần Kinh gật gật đầu.

Đường Ngọc nhấp nháy mắt lại nói:
- Vết tích rất lớn, Hoàn Thành cũng bị anh nhấc lên rồi, khi em nghe tin em sợ phát khiếp.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, khóe miệng lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Đường Ngọc mím môi, nghiêm túc nói:
- Trần Kinh, sau này anh có bận tới đâu cũng không được quên em.

Trần Kinh đột nhiên chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Đường Ngọc, kinh ngạc không nói ra lời.

Không biết ai từng nói, trên thế giới này quan hệ phức tạp nhất là quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ.

Đàn ông và phụ nữ, củi khô và lửa nóng, hấp dẫn lẫn nhau, rồi lại đan xen yêu và hận, nhục và dục. Trần Kinh muốn để tay lên ngực hỏi mình, giữa mình và Đường Ngọc là yêu hay chỉ là dục?

Có lẽ là bao hàm.

Đường Ngọc thật đẹp, vẻ đẹp của cô ấy không giống với Kim Lộ và Phương Uyển Kỳ.

Đường Ngọc đẹp tới mức cô độc, đẹp tới mức chuyên chú, đẹp tới mức cứng nhắc.

Cô thích Trần Kinh, dường như ở cùng Trần Kinh là đương nhiên. Còn đàn ông trên khắp thiên hạ này cô đều miễn dịch.

Cô thích rúc đầu vào trong lòng Trần Kinh, loại cảm giác này thật tuyệt vời. khiến cô có thể quên tất cả luân lý hiện thực. Cô cứ cảm giác như vậy, cũng cứ làm như vậy.

Không thể không nói, phụ nữ như vậy bất cứ người đàn ông nào cũng khó từ chối.

Mỗi người đàn ông hoặc nói mỗi giống đực đều ích kỷ, đều hy vọng có được tình yêu duy nhất của người phụ nữ.

Trần Kinh chẳng sợ phải thừa nhận điều này. Nhưng trong lòng cũng có tình tiết nhất định.

Sự tiếp xúc giữa hắn và Đường Ngọc, đầu tiên là lý trí chiếm chủ đạo, dần dần lý trí bắt đầu sụp đổ, cuối cùng rút cục hỏng luôn.

Hôm nay hai người đều rất tâm đầu ý hợp. Trần Kinh cũng rất cẩn thận, sự dịu dàng của Đường Ngọc khiến hắn cảm thây mình như ếch sa vào nước, biết rõ nguy cơ tiềm ẩn của trò chơi như vậy, nhưng vẫn lười biếng, cả cơ thể và đầu óc đều đạt được sự thỏa mãn rất lớn.

Ánh đèn kiều diễm, dưới ánh đèn đó, diễn ra câu chuyện cổ tích thời nguyên thủy nhất của nhân loại.



- Trần Kinh, sao anh cứ muốn níu lấy vụ án 6.23 không buông? Cuối cùng để lọt ra tin tức kinh thiên như vậy.
Đường Ngọc ngẩng mặt lên, lộ ra cái cổ dài trắng nõn, người rúc vào lòng Trần Kinh, ánh mắt chớp chớp nhìn vào mắt hắn.

Trần Kinh nhìn xa xăm nói:
- Không có ý gì đặc biệt, chẳng qua là cảm thấy cục diện Hoàn Thành không thể tiếp tục đi xuống theo con đường cũ như vậy.

- Anh không biết cứ như vậy, áp lực sẽ rất lớn sao? Anh tin tưởng chứ?
Đường Ngọc nói.

Trần Kinh lắc đầu, bỗng nhiên hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng nói:
- Được rồi, tiểu Ngọc, em không được mắc bệnh nghề nghiệp, sao anh cảm giác như em đang phỏng vấn anh?

Đường Ngọc phì Trần Kinh một trận nói:
- Em vốn là đang phỏng vấn anh, người làm quen em gặp nhiều rồi, chỉ là chưa từng gặp người như anh. Làm việc quật cường như trâu. Anh làm vậy, chẳng lẽ không sợ một ngày kia, anh sẽ không thể làm tiếp được sao?

Trần Kinh hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Ngọc, em thấy anh là cán bộ đủ tiêu chuẩn sao?

Đường Ngọc trầm ngâm một lúc lâu nói:
- Cứ coi là thế đi, anh đúng thật là muốn làm việc, khác những quan viên chủ lưu kia nhiều.

Trần Kinh thản nhiên cười cười, sau lưng dựa vào đầu giường, hắn có chút mệt…

Trần Kinh lựa chọn theo con đường chính trị, nháy mặt đã đi được nhiều năm như vậy.

Từ khi bị gạt bỏ hồi đầu, buồn bực thất bại, tới sau này từng bước đi con đường lên mây.

Hiện tay quay lại nhìn con đường đã đi qua, trong lòng thấy ngậm ngùi, cái cảm giác này khó có thể nói nên lời.

Trần Kinh không cho mình là người cao thượng cỡ nào. Xem xét từ sự cao độ của đạo đức, Trần Kinh cũng không phù hợp tiêu chuẩn đạo đức.

Nhưng hắn thực chất bên trong chính là một dân đen, hắn trải qua cuộc sống của một dân đen mấy chục năm. Cuộc sống mấy chục năm này trong đầu hắn ấn tượng mãi mãi không phai mờ.

Trần Kinh nhìn vấn đề, thói quen từ xưa tới nay chính là nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn từ dưới lên trên.

Hắn bản chất chính là tư duy của nhân dân, nhìn thấy sự bất công của xã hội, nhìn thấy tấm màn đen bát nháo của xã hội, sự phẫn nộ và quyết tâm nhất định phải nỗ lực thay đổi hiện trạng trong lòng hắn liền trở nên không cách nào ngăn cản được.

Lối suy nghĩ này bất giác dẫn tới ý muốn thay đổi hiện trạng.

Nhưng con đường đó vô cùng khó đi, hiện tại ai cũng biết Trần Kinh làm việc phong cách đầy mình, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, thường ngoài dự đoán của mọi người, có hành động kinh người.

Nhưng Trần Kinh nghĩ lại, cách nghĩ của mình có sai không? Nếu tất cả cán bộ lãnh đạo đều tự suy nghĩ vấn đề như mình, vậy mình còn trở nên đặc biệt như vậy không?

Trần Kinh lắc đầu, tay ôm lấy Đường Ngọc nói:
- Đường Ngọc, em nói sai rồi, anh không được coi là một vị quan tốt. quan tốt ai lại đi nuôi tình nhân? Quan tốt ai lại không kiêng nể gì ôm mỹ nữ tiêu dao ở khách sạn như vậy.

Trong phòng lại rộ lên tiếng cười đùa.