Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 7




“Chị gái, ánh mắt chị thật tốt.”

Nhâm Tây Cố này lần đầu tiên ở chỗ công cộng gọi tôi chị gái, mặt mày rõ ràng tràn ngập châm biếm.

Tôi giơ tay che mặt, bẽ mặt nói “Cảm ơn, em có thể lựa chọn quên đi cái người này.”

“Được rồi, tôi sẽ cố sức.”

“Cục cưng,” Chung Ý nhìn tôi cùng Nhâm Tây Cố vênh váo bỏ qua anh ta đi lên phía trước, thân thiện nói “Hai người tính toán đến đâu rồi, anh có thể đưa các em đi một đoạn đường.”

“Cảm ơn, không cần.”

Đi ra cửa tiểu khu là trạm xe buýt, Nhâm Tây Cố phun ra: “Trước đó không phải không đi ra ngoài sao, bây giờ lẽ nào chị muốn theo tôi đến trường học?”

“Em thực sự không đáng yêu chút nào.” Tôi nhéo nhéo mặt cậu, vừa lúc xe buýt dừng trước mặt, tôi trực tiếp xách cậu nhanh chóng cùng tiến lên xe, hướng vẻ mặt ai oán về Chung Ý vẫy vẫy tay, hy vọng sau này không bao giờ gặp mặt nữa.

Trên xe 80% đều là học sinh trung học cùng học sinh cao trung, hiện giờ đang là thời gian đến trường, trong xe đã không có chỗ trống, tôi cùng Nhâm Tây Cố cầm lấy tay cầm đứng cạnh cửa xe, cửa sổ xe mở rộng hết sức thoáng khí.

“Chị cứ như vậy bỏ rơi anh ta?” Nhâm Tây Cố nói.

Tôi nhún vai, “Không sao đâu, anh ta bên ngoài ngoại trừ chị còn có rất nhiều lựa chọn dự phòng, tuyệt đối sẽ không cô đơn lạnh lẽo.”

Cậu “Ah” một tiếng. “Đàn ông lăng nhăng như vậy, chị cũng không để ý.”

Tôi nghẹn giọng nói, “Chuyện của người lớn con nít ít nói leo vào.”

Cậu ấy “Chậc,” một tiếng, khó chịu quay đầu đi.

Tôi quay về cửa sổ đứng một hồi, đột nhiên chú ý tới các học sinh trên xe toàn bộ không mang cặp sách, chậm nửa nhịp lúc này mới phản ứng, thông thường nếu như nhà không ở gần trường học, trên cơ bản giờ nghỉ trưa cũng là ở trường học trôi qua, bằng không đón xe buýt đi về cũng mất hết một buổi.

“Trường F mấy ngày nay có hội thể thao?”

Nhâm Tây Cố đương nhiên nói “Đúng vậy, nếu không phải chị cho là vì sao buổi trưa tôi lại ở nhà.”

Tôi so sánh cặp sách trong tay cậu, “Vậy em đem theo cặp sách để làm gì?”

“Trong này là đồ uống với bánh mì...” Cậu do dự một chút, bực bội gãi gãi đầu nghiêng mặt, “Buổi chiều tôi phải chạy hai vòng, một vòng tám trăm mét, một vòng thi đấu tiếp sức.”

“Ha, không tệ nha.” Tôi vui mừng vỗ vỗ vai cậu “Nhóc con rốt cục hiểu được phải hòa đồng rồi nha.”

Cậu không kiên nhẫn đẩy tay của tôi, “Chị đừng có động tay động chân được không...”

“Dừng.” Vừa mới nghĩ cậu coi như đáng yêu, hiện tại lại hiện nguyên hình.

Đinh ——

Xe buýt dừng tại trạm, tôi nhìn một chút, còn hơn nửa đường nữa mới đến nơi. Bên cạnh có một cụ già mới xuống xe, tôi hôm nay ra ngoài mang giày cao gót, trên xe buýt lung lay lắc lư hai chân mơ hồ đau nhức...

Mắt thấy còn kém một bước, phía sau không biết ở đâu một nam sinh mãnh liệt chen lên vượt qua tôi đặt mông ngồi xuống.

Tôi ngượng ngùng thu hồi bước chân, nhịn không được bất bình oán thầm trong lòng, nhìn hắn ta dáng dấp đúng là học sinh trung học, tuy nhiên thân là con trai tốt xấu gì cũng nên có chút tinh thần hiệp sĩ, chân của tôi đã sắp hỏng rồi.

“Ê, xuống phía dưới!” Nhâm Tây Cố bên cạnh trực tiếp đi tới trước mặt hắn, mặt mày hung ác bức người áp sát lại, nheo mắt nói.

Hắn bị hoảng sợ nói : “Vì, vì sao tớ phải đi xuống dưới, rõ ràng tớ vừa mới ngồi xuống.”

“Xuống phía dưới.” Cậu ỷ mạnh đá một cái vào chỗ ghế ngồi, “Bịch!” . Âm thanh nặng nề, toàn bộ người trên xe giật mình “Tôi nói lại lần nữa, cậu không đi xuống phía dưới?”

Tôi hắc tuyến đầy mặt, vội vàng lên ngăn cậu, nhỏ giọng nói “Tây Cố, đừng như vậy!” Không được khi dễ bạn học như vậy, huống hồ loại hành vi này là phá hoại của công =.=!

“Tây Cố, cậu ngồi bên này đi” Trong xe hình như còn có bạn học của bọn họ, nữ sinh kia nơm nớp lo sợ đứng dậy nói.

“Tớ ngồi ở đâu liên quan gì đến cậu.” Nhâm Tây Cố nói, sau đó tàn bạo nhìn chằm chằm vào nam sinh đáng thương kia “Cậu đứng lên cho tớ, tớ muốn vị trí này.”

Tôi âm thầm lau mồ hôi lạnh, đối với tính tình tàn bạo của tiểu quỷ này có chút vô kế khả thi.

May là nam sinh kia trong tầm mắt hung ác độc địa của Tây Cố run run đứng dậy, cậu không kiên nhẫn kéo cái người đang chậm chạp đứng lên kia, lại đem tôi ấn vào chỗ ngồi “Chị ngồi.”

“Không cần...”

“Bảo chị ngồi thì ngồi đi, đừng dong dài.” Cậu chủ kiến đàn ông kiên định, đi về phía sau lưng tôi đứng.

Nữ sinh ngồi phía sau tôi lập tức chim sợ cành cong giật bắn người lên, “... Cậu, cậu ngồi đi.”

“Cậu không có việc gì đứng lên để làm chi.” Cậu lạnh lùng liếc cô bé ấy.

Cũng may lại một người nữa tới trạm, phía trước tôi dôi ra một vị trí, Nhâm Tây Cố mang theo cặp sách ngồi xuống, tôi đảo mắt nhìn đến nữ sinh nhỏ phía sau gần như là biểu cảm vui mừng đến phát khóc. Được rồi, tôi thông hiểu cho cô bé, người đứng bên cạnh như quả bom hẹn giờ như vậy mùi vị quả thật gian nan.

...Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, rốt cục đã đến mục tiêu trường F.

Tôi đợi người xung quanh đi hết phân nửa mới từ chỗ người đứng lên, Nhâm Tây Cố rớt lại phía sau tôi, khi xuống xe, giọng nói của cậu thấp đến độ gần như bị gió thổi bay.

“Nè... Chị có muốn xem tôi thi đấu không?”

Trên sân vận động dựa theo trình tự thi đấu của các lớp phát bảng tên ở một bàn, lấy bàn phát bảng tên làm trung tâm, xung quanh mọi người tùy ý tập trung đứng đón gió.

Khi Nhâm Tây Cố mang theo tôi tìm được nơi tập trung của lớp bọn họ, nguyên là mấy cô cậu học sinh đang hỗn loạn ầm ĩ nháo thành một đoàn trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt tụm năm tụm ba nhìn về phía chúng tôi.

“Nhìn cái gì vậy!” Nhâm Tây Cố tiện tay đem túi xách để lên trên cái bàn bên cạnh, nổ “Bùm!” một tiếng, nữ sinh đang ngồi bên cạnh bàn gần như nhảy dựng lên trốn.

Tôi囧 một chút, nhóc con này năm nay mới năm nhất, rốt cục trong lớp học làm cái gì, lực sát thương lại cường đại như vậy.

Nhâm Tây Cố tùy tiện ngồi trên một cái ghế, trên một ghế khác là một nam sinh nhỏ mang mắt kính đầu quả dưa, đang khóc không ra nước mắt hướng về bốn phía xung quanh phát ra tín hiệu SOS.

“Chị còn đứng đó làm gì.” Nhâm Tây Cố nhìn tôi một chút, túm lấy tiểu nam sinh nguyên bản đang ngồi ở bên cạnh cậu “Tây Qua Thái Lang, cậu đi tìm chỗ khác.”

“Tớ... tớ không phải tên là Tây Qua Thái Lang, tên tớ là Thái Lãng...” Tây qua đầu lúng túng bảo vệ tên gọi của mình.

“Cũng giống như thái lang thôi!” Nhâm Tây Cố nhịn không được gầm một câu, “Dong dài cái gì, cút nhanh!”

Thái Lang với Thái Lãng đồng âm trong tiếng Trung

Tôi mồ hôi như mưa, “Tây Cố... Phải đoàn kết yêu thương bạn học...”

“Ầm ĩ muốn chết.” Cậu xê dịch về sau, một tay kéo lấy tôi ngồi xuống ghế, song song, Tây qua đầu cũng nhanh nhẹn không gì sánh được nhảy về phía sau, trốn vào lực lượng lớn sau lưng, kìm lòng không đậu lộ ra biểu cảm được giải thoát.

“Trên phương diện làm học sinh này đây, em thật rất thất bại.”

Cậu liếc mắt tôi một cái, trực tiếp coi nhẹ.

Loa phát thanh thông báo thời gian thi đấu các hạng mục, tôi đi giày cao gót xách theo túi túi ngồi giữa một đám học sinh trung học nhỏ tuổi, không ăn khớp. Huống chi còn có Nhâm Tây Cố ngồi ở bên cạnh trấn áp, tự nhiên cũng không ai dám đến tiếp lời, tuy nhiên cũng bởi vậy, tầm mắt hiếu kỳ nhìn trộm chỉ có tăng chứ không giảm.

Trong đời tôi lần đầu tiên được quan tâm đến như thế, dễ hiểu được quả nhiên cúi thấp đầu mới là chân lý.

Đang chán muốn chết, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên.

“Manh Manh!” La Lỵ giọng điệu vui vẻ nói “Suprise!”