Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 8-1: Tranh chấp áo lót (phần 1) (1)




Trên giường lớn, Trưởng Tôn Ngưng đang vùi ở trong góc, nút áo áo sơ mi chẳng biết từ lúc nào đã bung mở hai cái, bầu ngực no đủ mà vểnh cao nửa lộ, như ẩn như hiện, Đồ lót trong áo cũng bướng bỉnh chạy ra rêu rao. Hai gò má cô ửng hồng, tròng mắt trong suốt nhiễm vẻ mê ly, quyến rũ mà xinh đẹp, càng mê người.

Cô dụ dỗ Hoa Tử Ngang, lấy được đáp án hài lòng, Hoa Tử Ngang cũng hấp dẫn cô, lúc này cô giống như người du hành đang lạc đường trong sa mạc, đói khát khó nhịn, vội vã tìm kiếm dòng nước tới giải thoát cứu mình, cả người tản ra kiều mỵ của phái nữ, làm người ta muốn ngừng mà không được.

"Ông xã... ." Trưởng Tôn Ngưng duyên dáng kêu to một tiếng.

Hoa Tử Ngang cúi người, nhìn chằm chằm nơi hấp dẫn của cô hồi lâu, cuối cùng quỳ chân sau ở trên giường, kéo chăn qua đắp kín cho cô, nhét kĩ góc chăn."Chớ suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho thật tốt." Nói xong lập tức đứng dậy định đi.

Răng rắc! Sấm sét giữa trời quang.

A, người đàn ông này nhất định là cố ý, rõ ràng bản thân nhẫn rất khổ cực, còn không quên tại đây chọc ghẹo cô một trận, cô vì chứng thực rõ ràng nghi ngờ trong lòng mà tìm đủ mọi cách dụ dỗ anh, anh lại có thể... , thật là phí của trời, phúc hắc mười phần, khiến người khác càng thêm buồn bực.

Nhưng mà, Trưởng Tôn Ngưng cũng thở ra một hơi, hạnh phúc dễ dàng lấy được, cũng thường dễ dàng mất đi, đó không phải là kết quả mà cô muốn.

"Ông xã, tiền của em. . . ?" Không phải trong mắt cô chỉ có tiền mà thật sự là hiện tại cô quá nghèo!

Hoa Tử Ngang kéo ngăn kéo trên đầu giường ra, sách, giấy tờ chứng nhận của cô đều ở đây, tiền mặt một phần cũng không thiếu. Sau đó anh bước nhanh vọt vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào hồi lâu không ngừng.

Nghe tiếng nước chảy, giống như là khúc hát ru an bình, Trưởng Tôn Ngưng ngủ thiếp đi rất nhanh, lúc ngủ say giống như trẻ con, chu môi anh đào, đáng yêu lại mê người, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Trưởng Tôn Ngưng bệnh tới nhanh, đi cũng nhanh, mới nghỉ ngơi một đêm, đã sinh khí dồi dào trở lại.

Ngày 23 tháng 1 là lễ mừng năm mới, hôm nay là ngày 21 tháng 1, Trưởng Tôn Ngưng cũng định sẵn, đi mua một ít đồ tết, sau đó mướn chiếc xe về nhà, dù sao trong túi cô cũng có một ít tiền, sẽ không uất ức bản thân.

Thật ra thì, Trưởng Tôn Ngưng không biết, tiền cô đoạt được từ tay tên cướp kia thực sự đã bị Hoa Tử Ngang nộp lên, những thứ trong ngăn kéo kia là anh móc tiền túi của mình bù vào.

Trong nhà Hoa Tử Ngang đã hối thúc nhiều lần, kêu anh về sớm một chút, Trưởng Tôn Ngưng cũng không tiện tiếp tục ỷ lại không đi nữa, một ngụm không thể ăn xong cái chức bà Hoa, phải từng bước từng bước tiến tới.

Càng gần ngày tết, cửa hàng càng rực rỡ, người đến người đi rất náo nhiệt. Mặc dù không phồn hoa bằng mười mấy năm sau, nhưng mà cái gì cần có cũng đều có.

Trưởng Tôn Ngưng mặc quần áo Hoa Tử Ngang mua cho, trong lòng vui sướng, khí chất trong trẻo, hoạt bát, rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn giống như thay đổi thành người khác. Cô tốn công sức thiết kế cho mình một kiểu tóc, chạy tới tận Ba cửa hiệu cắt tóc mới biến thành hiệu quả như cô mong đợi. Mái tóc dày, hoàn chỉnh, tóc mái ngang nhẹ nhàng bay bay, dáng vẻ thoạt nhìn đáng yêu, ngây thơ đơn thuần, không mất nội liễm trang trọng, càng làm nổi bật lên tròng mắt trong suốt, sâu thẳm, tinh xảo, đặc sắc như búp bê của cô, càng chọc người thương yêu.

Vừa vào cửa hàng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều tên nhóc thanh niên, thấy thế trong lòng Hoa Tử Ngang thực không dễ chịu, đi qua chỗ có nhiều đàn ông, anh dứt khoát bá đạo ôm cô trực tiếp băng qua, chỉ chốc lát đã biết mất, hoàn toàn quên mất, giữa bọn họ coi như là có quan hệ bạn bè cũng rất miễn cưỡng.