Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 68-3: Bắt đầu phản kích (đặc sắc) (3)




Mà Triệu thủ trưởng, thấy Thượng Quan Triệt đã cùng bản thân làm rõ quan hệ, bộ mặt càng thêm lạnh lẽo, lúc này cũng triệu tập thủ hạ chính mình, bắt đầu tính toán kế hoạch. Dù thế nào đi nữa ông ta đã sớm nhìn Thượng Quan Triệt không vừa mắt, lại ngại vì Thượng Quan Triệt công trận hiển hách, thêm với Thượng Quan Gia thế lực cường đại, ông ta mới chịu đựng Thượng Quan Triệt. Hôm nay nếu Thượng Quan Triệt đã làm rõ, ông ta tất nhiên sẽ không sẽ tiếp tục để mặc Thượng Quan Triệt.

Buổi tối hôm đó, Vân Sở đứng trên ban công của căn phòng, đón gió mát, bấm số điện thoại của Lương Hạo.

Trước đó vài ngày chuyện Lương Hạo bị thương, cô đã cho Trịnh Tề đi xử lý. Khiến Vân Sở ngoài ý muốn là, người tập kích Lương Hạo, cư nhiên không phải người của người Vân Cảnh, mà là người của Kim Lan Nhược.

Theo lý thuyết, Âu Dương Tự là người của Vân Cảnh, như vậy ngày đó xuống tay với Lương Hạo và đối với cô hạ thủ, phải là người của Vân Cảnh mới đúng, thế nào lại là người của Kim Lan Nhược?

Chẳng lẽ, Vân Cảnh đã hợp tác cùng Kim Lan Nhược, muốn cùng nhau đối phó cô?

Không có đạo lý, bây giờ Kim Lan Nhược đã hai bàn tay trắng, trên tay cũng chẳng có mấy người có thể dùng, Vân Cảnh cần gì phải cùng cô ta hợp tác đây? Hơn nữa, đoạn thời gian này cô vẫn cho người nhìn chằm chằm Vân Cảnh, cũng không thấy Vân Cảnh có bất kỳ động tác gì, càng không có cùng Kim Lan Nhược tiếp xúc qua.

Điện thoại gọi thông, bên kia truyền đến giọng nói của Lương Hạo: "Này, đại tiểu thư, cô tìm tôi."

Vân Sở cười cười, nói: "Ừ, thương thế của anh đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều, cảm ơn đại tiểu thư quan tâm, cũng chỉ là một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại." Lương Hạo cười trả lời.

Vân Sở gật đầu, lại cùng Lương Hạo nói vài câu, mới hỏi: "Cái người này đoạn thời gian có thể tiếp tục lưu ý Âu Dương Tự không?"

Lương Hạo trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Có, tôi đang muốn tìm cơ hội nói cho cô biết. Lần trước, tôi liên lạc với cô, nói đã tra được tư liệu về Âu Dương Tự, mấy ngày trước, Âu Dương Tự từng theo Kim Lan Nhược ở Đào Nguyên gặp mặt, giống như đang bàn bạc cái gì. Không chỉ có như thế, mấy ngày nay, bọn họ cũng có tiếp xúc, chỉ là bọn họ rất cẩn thận, chúng ta không cách nào biết được nội dung bọn họ nói là cái gì."

Vân Sở gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. (Chị đang gọi đt mà cũng gật đầu …vãi ~~)

Lương Hạo tiếp tục nói: "Đại tiểu thư trong đoạn thời gian này cô phải cẩn thận nhiều hơn, mấy người kia, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Vân Sở cười cười: "Tôi hiểu rồi, anh cứ tiếp tục giúp tôi theo dõi Âu Dương Tự cùng Kim Lan Nhược, một khi bọn họ lại có hành động gì, hoặc là cùng người khác tiếp xúc, liền nói cho tôi biết."

Lương Hạo gật đầu đồng ý, cùng Vân Sở nói một chút chuyện khác, liền cúp điện thoại. ( gật gật ai đang nghe đt mà thấy người bên kia gật đầu không trời)

Mà Vân Sở, đi tìm Vân Hàn, hỏi hắn mấy ngày nay Triệu Nhược Nghiên có phải có hành động gì hay không. Cô khẳng định, sự kiện ngày hôm qua, nhất định do Triệu Nhược Nghiên gây nên. Lần này, cô sẽ không để yên như vậy. (anh chị thật giống nhau mà)

Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!

Vân Hàn thấy dáng vẻ Vân Sở nghiêm túc, lại có chút đau lòng. Trong khoảng thời gian này, cô trừ đi học ra còn bôn ba chuyện của bang phái, còn có một Triệu Nhược Nghiên cùng Kim Lan Nhược níu lấy cô không buông, cô, nhất định mệt chết đi?

Cô mới mười bảy tuổi, lại phải gánh chịu nhiều như vậy. . . . . .

Vân Hàn che giấu đau lòng cùng quan tâm trong mắt, cúi đầu nói cho Vân Sở tình huống mấy ngày nay.

"Mấy ngày trước Triệu Nhược Nghiên cùng người của Lưu Tinh bang có tiếp xúc, đối phương giống như đã từng là binh sĩ của Triệu thủ trưởng, sau này giải ngũ liền làm một tên côn đồ. Hôm nay ở Lưu Tinh bang là kẻ cầm đầu một bang phái nhỏ."

Trong mắt Vân Sở lạnh lẽo hơn vài phần, nhìn Vân Hàn nói: "Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết?"

Vân Hàn sững sờ, nhỏ giọng trả lời: "Tôi cùng bọn họ mặc dù đã gặp mặt một lần, nhưng cũng không có bất kỳ động tác gì, cho nên. . . . . ." Thật ra thì, hắn không muốn Vân Sở quá mệt mỏi, một chút chuyện nhỏ này hắn có thể giải quyết, hắn hi vọng mình có thể giúp cô xử lý tốt, không để cho cô lúc nào cũng phải để tâm một số chuyện nhỏ như vậy.

Vân Sở làm sao sẽ không biết tâm tư của Vân Hàn đây? Nhưng Triệu Nhược Nghiên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tuyệt đối so với Vân Cảnh còn khó đối phó hơn, lần trước cùng người của Lưu Tinh bang tiếp xúc, tính toán mọi chuyện, sợ rằng cùng chuyện ngày hôm qua cô gặp phải có liên quan. Vân Hàn nếu là sớm nói cho cô biết, cô sẽ có phòng bị, cũng không giống như ngày hôm qua.

Cô mặt lạnh, nghiêm túc nhìn Vân Hàn: "Về sau những chuyện như vậy, nhất định phải cho tôi biết đầu tiên, anh tiếp tục tìm người quan sát Triệu Nhược Nghiên, tôi không có đoán sai, mấy ngày này cô ta khẳng định sẽ còn đi đến Lưu Tinh bang, đến lúc đó, phải lập tức nói cho tôi biết."

Vân Hàn bị Vân Sở dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn, có chút không được tự nhiên, cũng có chút tự trách, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng.

Hắn hiểu Vân Sở, nhất định là lần trước Triệu Nhược Nghiên cùng người của Lưu Tinh bang gặp mặt mưu tính cái gì, mấy ngày nay, Vân Sở nhất định cũng đã gặp qua nguy hiểm gì đó, cho nên mới lo lắng như vậy. Hắn biết, Vân Sở tuyệt đối sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ mà trách cứ mình, chuyện này sợ rằng không đơn giản như hắn nghĩ.

Vân Hàn gật đầu không có một chút uất ức cùng không cam lòng: "Vâng, tôi biết rồi."

Vân Sở gật đầu, thở dài, nói: "Anh đi ra ngoài đi, có chuyện gì thì tới báo cho tôi biết." Nói xong, cười cười: "Nếu không nên qua cố sức rèn luyện, chú ý thân thể."

Cô biết Vân Hàn thật lòng quan tâm đến mình, cô cũng không phải là loại người không phân biệt phải trái, người nên quan tâm, cô nhất định sẽ không keo kiệt sắc mặt dịu dàng của mình.

Vân Hàn cảm kích nhìn Vân Sở, trên mặt nụ cười nhàn nhạt đó của cô, để cho hắn càng thêm kiên định ý nghĩ phải bảo vệ vị đại tiểu thư này. Hắn nặng nề gật đầu, sau đó cúi đầu rời khỏi phòng của Vân Sở, nội tâm lại có chút trầm trọng.

Sau khi Vân Hàn rời đi, Vân Sở mở máy vi tính ra, mười ngón tay ở trên bàn phím gõ thật nhanh.

Cô cũng có chút hiểu biết về Lưu Tinh bang, nhưng biết cũng không nhiều lắm. Chỉ biết Lưu Tinh bang vào hơn mười năm trước là l đệ nhất bang phái, lúc đó lão đại làm việc rất quả quyết, mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn, chỉ đứng sau An Linh Nguyệt mẹ của Thượng Quan Triệt từ một bang phái nho nhỏ trở thành một đại bang phái. Lúc đó Lưu Tinh bang có thể nói là người người kính sợ, vừa nghe đến cái tên này, người nghe tin đã sợ mất mật. Mà, năm đó người của An Linh Nguyệt, cũng có một phần lớn đến Lưu Tinh bang.