Quan Thuật

Chương 128: Xe lam hộ tống




Điều đầu tiên là phải biết nghe lời, nếu không nghe lời thì công tác có làm tốt cũng vô dụng. Lưu một cái gai bên cạnh không khác một quả bom không hẹn giờ, lãnh đạo không thể dùng người như vậy. Có dùng cũng chỉ dùng làm tiên phong đỡ đạn, tuyệt đối không thể là tâm phúc. Nghĩ tới những điều này trong lòng Diệp Phàm cũng thầm than thở, bản thân mình lúc mới nhận công tác đã từng đối chọi với Thái Đại Giang mấy lần, chắc là trong mắt lão, mình cũng là một cái gai khó chịu.

Lúc ấy bản thân mình không thể hiểu tâm tư lãnh đạo, giở khi có chút quyền lực nên bắt đầu suy nghĩ theo góc độ của lãnh đạo. Điều này có thể nói là, "Không cùng vị trí, không thể bàn bạc cùng", tầm nhìn khác thì tư tưởng cũng đổi khác theo.

Nói về Đoàn Hải thì coi như có giao tình sinh tử với Diệp Phàm rồi. Đêm hôm đó đầu tiên là Diệp Phàm cứu Đoàn Hải một mạng, sau đó thì Đoàn Hải dùng gạch đập lệch súng cũng coi như gián tiếp cứu lại Diệp Phàm một mạng. Đối với việc Đoàn Hải bị giáng chức, trong lòng Diệp Phàm vẫn có chút thưởng thức, ít nhất gã không phải là một người chết nhát. Có lẽ người thanh niên này khi ở huyện ủy đã chịu thiệt thòi, hiện giờ đã tỉnh ra rất nhiều. Thường vẫn nói, một lần ngã là một lần khôn, con người ta luôn có tiến bộ.

Vào 7h sáng hôm sau, ăn sáng xong cũng đã gần 8 giờ, Diệp Phàm chuẩn bị chạy tới tỉnh thành Thủy Châu.

Đám Xuân Thủy đưa Diệp Phàm đến chỗ ngã ba cung cũ, lờ mờ thấy phía trước cầu có một đống người, cũng không biết đang làm gì. Đến gần mới nhìn thấy rõ đều là giáo viên trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy, hiệu trưởng Trương Gia Lâm đang bị bọn họ vây quanh nói lời tạm biệt. Bên cạnh là chiếc xe lam của Diệp Đại Trụ, trên đó đặt nào là chăn bông, phích nước, sác vở, bát chén và một số đồ dùng cũ khác.

- Hiệu trưởng Trương, dọn nhà đấy à!

Diệp Phàm cười nói.

- A! Phó chủ tịch Diệp, anh về lúc nào.

Trương Gia Lâm vội vàng chạy tới chào hỏi. Y rất cảm kích việc Diệp Phàm có thể nối dây tơ hồng giữa y và Liễu Tuyết Liên, chuyện hai người giờ đã tiến triển rất tốt, đã đến giai đoạn nắm tay.

Đương nhiên, đối với cây cột gỗ Trương Gia Lâm này thì cũng chỉ dám cầm tay nói chuyện mà không dám dấn tới gì thêm. Y cứ sợ làm Liễu Tuyết Liên tức giận, thật khó nhọc mới tìm được chị em sinh đôi với Lý Tuyết Hoa, nếu như lại tan vỡ thì Trương Gia Lâm chắc là đi nhảy lầu tự tử. Giờ địa vị của Liễu Tuyết Liên trong lòng y không khác một bảo vật.

- Gia Lâm, trở về Lâm Tuyền rồi à.

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha......

Trương Gia Lâm vui vẻ.

- Chủ tịch Diệp, hiệu trưởng Trương của chúng tôi giờ thăng chức lên làm hiệu trưởng học khu Lâm Tuyền rồi, hôm nay nhận chức, trở lại đây để chuyển đồ.

Một cô giáo bên cạnh can đảm chen vào.

- A! Anh Gia Lâm, thăng quan cũng không nói một câu, có phải sợ mời khách không.

Diệp Phàm trêu chọc.

- Anh......Anh thì quan gì chứ, em mới là quan lớn của thị trấn đấy!

Trương Gia Lâm cười nói.

- Cùng đi nào, lên xe.

Diệp Phàm kéo Trương Gia Lâm ngồi vào xe mình, đang định khởi động thì trong thôn đột nhiên xông ra một đống lớn người từ nam nữ, già trẻ, lớn bé đều có, sợ phải đến hơn một ngàn người. Trong tay người thì cầm trứng gà, người thì cầm khoai lang, khoai tây, rau dại, dưa muối, còn có cả thịt khô làm từ thú săn trên núi…cái gì cũng có.

Bí thư chi bộ Lý Kinh Đống dẫn đầu vọt lên, kích động hô lớn:

- Phó chủ tịch Diệp, hôm nay cậu đi, ai! Đám Tuyên Thạch vẫn chưa về nên chúng tôi đi tiễn cậu, những thứ này nhất định phải nhận lấy. Đều là chút quà quê không đáng tiền.

Chiếc xe của Diệp Phàm thoáng cái đã bị người trong thôn vây kín, tất cả đều cung kính hô:

- Chủ tịch Diệp.

Tất cả đều giơ cao rổ rá trong tay, ra sức để chen vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Mọi người khỏe a, đừng chen chúc, ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng những thứ này xin các người cầm về đi. Nhà mọi người cũng không giàu có gì, công tác của tôi vẫn chưa làm tốt để dẫn dắt mọi người thoát khỏi nghèo khó, được ăn no mặc ấm, trong lòng tôi rất khó chịu a a! Tuy nhiên xin mọi người cứ tin tưởng, không lâu sau tôi nhất định sẽ vì thôn đập Thiên Thủy mà làm một chuyện tốt thật lớn, mọi người chờ nhé.

Diệp Phàm vội vàng mở cửa xe bước ra, nói hơi nghẹn ngào, thầm nghĩ ai dám nói người thôn đập Thiên Thủy là dã man thì ông mày cắt đứt chân hắn.

- Phó chủ tịch Diệp, ngài vì thôn dân làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả tính mạng cũng không cần. Cậu làm như vậy là vì thôn đập Thiên Thủy chúng ta, cậu là bảo bối mà tổ tông chúng tôi lưu lại. Cậu là đại ân nhân của thôn đập Thiên Thủy, là đại anh hùng, cậu vĩnh viễn là anh em tốt của thôn đập Thiên Thủy, cậu là một cán bộ tốt...... Mọi người nghĩ xem Lý Viêm Đình này nói có đúng không?

Lúc này Lý Hoành Sơn và mấy người thanh niên đã mang Lý Viêm Đình ngồi trên xe lăn cho lên kiệu tay hô lớn.

- Đúng! Không sai! Người nào dám động tới người anh em họ Diệp thì thôn đập Thiên Thủy chúng ta liều mạng với hắn.

Cả đám đông sôi trào như một luồng sóng cuồn cuộn.

- Chủ tịch Diệp, hy vọng ngài sau này thường xuyên trở lại thăm thôn. Có chuyện gì nói một tiếng, mọi người thôn đập Thiên Thủy chúng ta nghe lời cậu.

Lão tộc trưởng Ngô Trung Tu cũng nói lớn.

- Đúng! Đều nghe lời chủ tịch Diệp, anh em tốt của chúng ta!

Người nhà họ Ngô hô lớn.

Trong lòng Diệp Phàm dâng trào bao cảm xúc, có nghẹn ngào, có hào sảng…, trong lòng thở dài, " Ai! Đàn ông không được dễ khóc, xem ra mình vẫn chưa làm người cứng rắn được. Nhưng người cứng rắn thì có gì tốt chứ, con người phải có tình cảm, không có tình cảm thì là tảng đá rồi. Mình mới chỉ làm chút chuyện cho thôn đập Thiên Thủy, ai ngờ bọn họ lại nhớ kỹ như vậy......

- Lão Lý, ông mới là anh hùng của thôn đập Thiên Thủy. Cám ơn! Cám ơn mọi người...... Những lời khác tôi không muốn nói, tôi chỉ nói một câu. Diệp Phàm này hướng lên trời mà thề rằng, tuyệt đối sẽ sửa chữa tốt đường tới thôn đập Thiên Thủy, vừa rộng rãi vừa thêm cả trải nhựa. Nếu như không tốt thì Phó Chủ tịch tôi đây sẽ về nhà đi bán khoai lang. Đi!

Diệp Phàm thu tay lại rồi ôm quyền chào mọi người xung quanh, lên xe khởi động. Đoàn người còn kéo theo đưa tiễn đến chừng hai cây số rồi mới quay về, tuy nhiên nhất quyết bắt Diệp Phàm nhận đồ. Tổng cộng chất đầy đến bốn xe lam, thôn đập Thiên Thủy có gần hai ngàn gia đình, nhà nào cũng phải cố gắng chất đồ lên xe.

- Phàm con, Phàm con......

Sau khi đi chừng được một cây số thì lỗ tai trải qua tu luyện của Diệp Phàm mơ hồ nghe được một tiếng gọi tha thiết. Hắn vội vàng xuống xe thì thấy mẹ nuôi Diệp Kim Liên cách đó chừng 300 mét đang ra sức đuổi theo.

Diệp Phàm bất giác cũng khóc ròng chạy tới như một đứa trẻ.

- Mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Mẹ về nhà đi, con sẽ thường xuyên đến thăm, mẹ về đi......

Diệp Phàm cầm tay Diệp Kim Liên dắt về phía đám người trong thôn, sau đó đứng trước hơn một ngàn thôn dân chắp tay lễ một cái thật sâu:

- Tôi chỉ có một thỉnh cầu, đây là mẹ nuôi thân nhất của tôi! Tôi...... Tôi hi vọng sau này mọi người nếu có việc thì thay tôi giúp đỡ bà. Cám ơn......

Nói xong hắn lại khom người hành lễ thật sâu rồi đi nhanh về xe phóng một mạch không dám quay đầu lại.

Diệp Phàm không biết cảnh tượng cảm động vừa rồi đều bị một người âm thầm chụp ảnh, người này cũng xúc động thầm nhủ, " Không nghĩ ngờ tại nơi hẻo lánh này lại có chuyện cảm động như ngày xưa vậy, thật khiến người rơi lệ à! Cảm động a! Cán bộ tốt như vậy cũng đâu nhiều lắm, hai ba ngàn người đi đưa tiễn một cán bộ thôn, lễ vật "quý giá" chất đầy đến bốn xe lam, tất cả đều là khoai tây, khoai lang, bắp ngô, thịt khô, còn nghe nói có cả mười mấy vò rượu tự tay chưng cất đã mười mấy năm, có lần một Phó Chủ tịch Ngư Dương tới họ cũng không lấy ra...... Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì còn cho là đóng kịch, chuyến đi này cũng không tệ a......

Sau khi trở về thị trấn, Diệp Phàm đem luôn bốn chiếc xe lam chở quà quên đến quán Xuân Hương tạm thời để ở đó, người qua đường còn tưởng là quán cơm mua thực phẩm dự trữ nên cũng không bàn tán gì.

Diệp Phàm đi ngân hàng lấy 8 ngàn đồng, lấy danh nghĩa cá nhân nhờ Diệp Đại Trụ đi Ngư Dương mua 6000 ngàn cân thịt heo chử về thôn, coi như là cảm tạ các thôn dân đã tặng quà. Hắn giao cho Đại Trụ cứ chia bình quân mỗi gia đình bốn cân, còn dư lại thì đưa cho trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy và mấy người Xuân Thủy trong cung cũ, bảo mẹ nuôi làm thành thịt khô ăn dần.

Lúc đầu mấy người Diệp Đại Trụ cứ khăng khăng không chịu nhưng sau thấy sắc mặt nghiêm nghị của Diệp Phàm nói là cái gì cán bộ phạm sai lầm…mới khuyên được bọn họ.

Diệp Phàm cũng không phải là sợ có người nói là hắn vơ vét của dân, nếu có người nào nói vậy hắn cũng có thể thẳng thừng phản bác. Lần này mua thịt cũng là vì thật lòng cho người dân thôn đập Thiên Thủy được ăn một bữa thịt, trong thôn có tới tám phần dân nghèo hai tháng trở lên mới được ăn thịt, coi như liên hoan cả thôn đi!

Vừa trở lại Lâm Tuyền thì nhận được thông báo họp đảng ủy, đây là lần họp đảng ủy đầu tiên của Diệp Phàm sau khi lên chức. Tuy nhiên mảng phụ trách của hắn thì huyện cũng đã sắp xếp xong xuôi, khi đến phòng họp đã thấy Tần Chí Minh, Thái Đại Giang và bốn đảng ủy viên khác đã ngồi ở đó.

Diệp Phàm hành khí một vòng định thần rồi mới đi vào phòng họp, đang định tiến đến chiếc ghế cuối cùng thì Tần Chí Minh gọi lại:

- Diệp Phàm, cậu ngồi bên cạnh chủ tịch Thái.

Diệp Phàm lúc này mới biết là người ta đã sớm sắp xếp vị trí xong xuôi, hắn ngồi đối diện với Tống Ninh Giang còn chủ tịch hội đồng nhân dân Tiếu Hòa ngồi phía dưới.

Tiếu Hòa tuy nói cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng nhưng hội đồng nhân dân chỉ là một cơ cấu hình thức không có nhiều thực quyền, thậm chí nhiều lúc còn do bí thư kiêm nhiệm, tuy nói xếp trước Tống Ninh Giang nhưng quyền lực thực tế còn nhỏ hơn Diệp Phàm, nói trắng ra là một bức tượng Bồ Tát.

Tần Chí Minh ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu lên tiếng:

- Tốt lắm, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Nói ngắn gọn, hôm nay chủ yếu là bố trí một chút về chuyện tập đoàn Nam Cung đến Lâm Tuyền chúng ta vào ngày 7 tháng 12. Vì chuyện lần này mà bí thư Lý và chủ tịch Trương cũng đặc biệt sắp xếp thành lập tiểu tổ tiếp đón do bí thư Lý tự mình giữ ấn soái làm tổ trưởng, chủ tịch Trương là phó tổ trưởng thứ nhất, phó tổ trưởng thứ hai là đồng chí Diệp Phàm, tôi, chủ tịch Thái, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Giang làm cố vấn chỉ đạo đặc biệt triển khai công tác.