Quan Thuật

Chương 2911: Cuốn gói chuồn mất




- Trò đùa sao, ra tay âm thầm, anh nhìn thấy các đồng chí của chúng tôi âm thầm ra tay với anh rồi à? Chủ tịch Chu, nói gì thì cũng phải mang bằng chứng ra. Không có chứng cứ thì tất cả chỉ là vu tội.

Mà vu tội cũng là phạm tội. Cấp dưới của các anh cũng quá kiêu ngạo rồi, theo điều lệ quản lý trật tự trị an thì toàn bộ phải bị giam 15 ngày, hơn nữa còn bị phạt tiền.

Tôi hy vọng anh nhận thức được tổng thể, lập tức đưa người về. Nếu không chúng tôi không thể không dựa theo luật lệ quản lý trật tự trị an, đến các anh cũng bị xử đấy.

Bao Nghị nói.

- Cục trưởng Bao, dù là một số đồng chí của trấn Hoành Không có phạm tội gì thì cũng do cơ quan công an huyện Hoàng Cương chúng tôi xử lý, từ lúc nào mà tới lượt Cục công an của tập đoàn Hoành Không các anh xử lý vậy? Tôi hy vọng anh có thể nhìn nhận rõ sự thật, giao bọn họ cho chúng tôi.

Cái Phi tìm lý do để nói.

- Đồng chí Cái Phi, anh có lẽ là đã quên một chuyện, nếu như việc xảy ra ở trấn Hoành Không các anh thì đương nhiên là do cơ quan công an nơi các anh xử lý.

Nhưng mà bọn họ công kích vào nơi ở của chủ tịch tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Phá hoại tài sản của công ty, lẽ nào cục công an Hoành Không chúng tôi đứng chứng kiến cảnh công ty bị đập rồi ngồi xổm một bên nhìn sao?

Vậy thì tỉnh kêu chúng tôi xuống làm gì, gọi chúng tôi xuống là vì bảo vệ tài sản của tập đoàn Hoành Không không bị xâm phạm, hơn mười nghìn cán bộ công nhân của Hoành Không không bị thương tổn.

Việc này xảy ra ở tập đoàn Hoành Không chúng tôi, chúng tôi ra mặt xử lý là hoàn toàn chính đáng.

Bao Nghị lấn áp.

- Hừ, hành vi này của các anh tôi sẽ tố cáo lên lãnh đạo cấp trên. Chúng ta đi!

Chủ tịch Chu thấy tình hình không ổn, hơn nữa cứ đứng ở đây mà tranh cãi thì càng mất mặt, nên tức giận văng một câu rồi đi, Cái Phi nhìn thấy cũng chạy sát theo sau.

Một trận “thủy triều” lớn trong nửa phút đã rút lui toàn bộ. Lúc đến khí thế như hồng hộc, lúc đi như chó nhà có tang.

Hàng trăm công nhân của tập đoàn Hoành Không chạy đến vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Bí thư Diệp khí thế oai hùng.

- Cục trưởng Bao thật uy phong, lợi hại!

- Ha ha ha, giải tán thôi, đừng làm loạn nữa, lại có người bảo Bao Nghị tôi là thế này thế nọ.

Bao Nghị dáng vẻ như Tướng quân, xua xua tay.

Màn kịch khôi hài này không đến năm phút thì được đóng màn, Diệp Phàm cảm thấy nhạt nhẽo, đấu với những người này có chút hơi mất thân phận.

- Bọn người kia đúng là những kẻ ngu không chịu được!

Trịnh Nhất Thiên sau khi cúp điện thoại tức đến độ đập tay xuống ghế.

Nhưng anh ta lập tức phản ứng lại, chỗ này là văn phòng của Cái lão hổ. Anh ta ngại ngùng nhìn Cái lão hổ rồi nói:

- Xin lỗi, tôi đã chọc giận anh rồi.

- Anh còn cho rằng người của huyện Hoàng Cương có thể làm được chuyện gì sao? Bọn họ đấu với Diệp Phàm thế nào được, không cùng cấp bậc, đẳng cấp khác biệt quá lớn, người ta chụp mũ một cái là có thể dọa bọn họ tè ra quần.

Cái lão hổ nói thản nhiên như có vẻ đã sớm biết kết quả rồi.

- Bí thư Cái nói rất đúng, chủ tịch Chu cũng chỉ là một Cục trưởng, còn Cái Phi cũng không kiêm Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật.

Một trưởng phòng đấu với một phó giám đốc sở, đấu không nổi. Lần này mù quáng đi e là những tên đó muốn đòi lại chút mặt mũi, không ngờ là còn mất mặt hơn.

Các anh xem đồng chí Lưu Tiêu Thành số một Hoàng Cương người ta ngồi đó thả lưỡi câu bình thản. Người ta sớm đã biết rằng chủ tịch Chu sẽ xám xịt trở về, nên tự mình không đi chuốc rắc rối.

Cái này gọi là gì, chính là con mắt lãnh đạo. Con mắt của Chu Nhất Đán vẫn còn kém một chút.

Tăng Vân Nhàn “ miệng nam mô bụng một bồ dao găm”, ra vẻ như bậc thầy uyên thâm phủi mông một cái.

- Sớm biết trước thì tôi trực tiếp xuống là được rồi, tôi xem Bao Nghị anh ta dám làm gì?

Trịnh Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Anh đi có tác dụng sao?

Cái lão hổ cũng hừ lạnh một tiếng.

- Có tác dụng hay không cũng mạnh hơn đồ hèn nhát Cái Phi.

Trịnh Nhất Thiên không biết lượng sức, anh ta là phó giám đốc sở, Bao Nghị cũng là phó giám đốc sở. Người ta còn kiêm phó giám đốc sở tỉnh, chức bí thư Đảng ủy công an thành phố Hạng Nam như anh vẫn phải gọi người ta một tiếng lãnh đạo.

- Hay là dặn bọn họ đem chuyện này nói lên trên, tác dụng không lớn lắm nhưng chí ít có thể gây sức ép với tên họ Diệp kia.

Nếu làm lớn, không chừng tỉnh sẽ cử tổ điều tra xuống. Vậy thì những người dính líu đến e là tương đối nhiều đấy.

Đồn công an trấn Hoành Không và nhân viên của Ủy ban nhân dân trấn đã bị tập đoàn Hoành Không tận diệt rồi.

Người ta còn khai triển công việc thế nào, nếu lúc này trong trấn xảy ra nhiễu loạn, vậy thì Diệp Phàm cũng không thoát khỏi bị liên can.

Tăng Vân Nhàn cười nói.

- Đúng là diệu kế, chi bằng chúng ta ở trấn làm chút chuyện. Đến lúc đó, đồn công an trấn rỗng tuếch, Ủy ban nhân dân trấn lại không có ai. Trận này nhất định phải chơi rồi, nghe nói người đầu đường xó chợ ở trấn Hoành Không này không ít, đến lúc đó truy cứu trách nhiệm thì có người không thoát nổi rồi.

Trịnh Nhất Thiên nói.

- Ha ha

Cái lão hổ chỉ cười chứ không nói gì, khiến Tăng Vân Nhàn và Trịnh Nhất Thiên đoán không ra tâm tư của lão cáo già này.

- Thật ra, những việc này không cần các anh ra mặt.

- Không cần chúng tôi ra mặt, nhưng tên ngốc Chu Nhất Đán kia thì có thể nghĩ ra cái gì?

Tăng Vân Nhàn nói.

- Các anh ấy à, có lúc thiếu suy nghĩ. Việc này đều xảy ra rồi, lẽ nào bí thư Lưu Tiêu Thành số một Hoàng Cương ngồi yên được sao?

Người ta đã không động tới thì thôi, một khi động đến thì khiến thỏ cũng phải chạy, các anh đừng có coi thường Lưu Tiêu Thành.

Người này lòng dạ thâm hiểm, Cái Thiệu Trung tôi đây có lúc cũng rất khâm phục anh ta.

Cái Thiệu Trung đánh giá rất cao Lưu Tiêu Thành.

- Đúng, Lưu Tiêu Thành từ trước tới giờ chưa hề ra mặt. Nhưng hình như huyện Hoàng Cương cũng bị anh ta trị cho phải nể phục đấy. Không thủ đoạn, không quyết đoán thì không thể nào không lên tiếng mà nắm toàn cục diện được.

Trịnh Nhất Thiên gật đầu nói.

- Người này là từ tỉnh xuống, nghe nói ở tỉnh cũng rất có tiếng, nếu không cũng không thể từ Cục phó phòng nghiên cứu chính sách mà được đề bạt lên làm Bí thư huyện ủy Hoàng Cương được.

Thường thì đồng chí ở phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh xuống đây, đừng nói là cấp Cục phó, có thể làm tới chức Phó chủ tịch thường trực huyện là đã giỏi lắm rồi, một bước lên đến Bí thư huyện ủy, người đứng sau mà không vững thì bản thân làm sao có thể vững mạnh được.

Nhưng không hiểu người đứng đằng sau anh ta rốt cuộc là ai?

Tăng Vân Nhàn nói, liếc nhìn Cái lão hổ, anh ta cho rằng việc này Cái lão hổ chắc là biết rõ, có thể là sau khi Lưu Tiêu Thành xuống có người đã ra hiệu ngầm cho Cái lão hổ.

Nhưng Cái lão hổ lại lắc đầu nói:

- Việc này tôi cũng không rõ, từ trước tới giờ không ai nói qua.

Lúc trước cũng thăm dò anh ta vài lần nhưng miệng của anh ta như được đúc bằng đồng vậy. Mà tôi cũng đã từng ra tay một hai lần chèn ép một chút.

Nhưng đều bị anh ta hóa giải một cách khéo léo. Nói ra trong lòng tôi còn chút bực mình, không ngờ lại không trị được một bí thư huyện ủy cấp dưới.

Nhưng người này cũng không làm cái gì khác người, hơn nữa tỏ vẻ rất tôn kính với tôi, vì thế nên về sau tôi cũng nhắm mắt cho qua, bình an vô sự mà.

- Người đứng sau thì chắc chắn có, chỉ không biết là ai thôi. Nhưng lần này Lưu Tiêu Thành có lẽ là ngồi không yên rồi. Chỉ cần anh ta ngồi không yên thì sẽ ra tay. Nhưng địa vị, thân phận của Diệp Phàm cũng bày ở đó, nếu muốn áp chế anh ra, trừ phi là đồng chí trong tỉnh ra tay. Lần này không chừng còn có kịch hay để xem cũng nên.

Tăng Vân Nhàn hào hứng nói.

- Các anh ấy à, chỉ thích xem kịch thôi.

Cái lão hổ cười nói.

- Đúng vậy bí thư Cái. Tên Lam Tồn Quân thật đúng là rất để bụng, không ngờ lại đề nghị Cục tài chính thành phố rót xuống cho tập đoàn Hoành Không 80 triệu. Ý gì vậy, Cục tài chính thành phố chứ đâu phải là cơ quan từ thiện, anh ta dựa vào gì mà đem tiền của chúng ta nhét vào túi áo Hoành Không. Thật là quá đáng mà.

Tăng Vân Nhàn nói.

- Anh ta nói ra thì có cái tác dụng gì, khoản tiền lớn như vậy, đến lúc đó bí thư Cái chỉ cần một câu nói là có thể phủ định đi rồi.

Trịnh Nhất Thiên cười nói.

- Ha ha, phủ định cái gì. Lần này không những không thể không đồng ý mà còn phải hỗ trợ anh ta hoành thành nhiệm vụ.

Không ngờ Cái lão hổ lại nói như vậy khiến cho hai người họ sững sở, vẻ mặt mơ hồ nhìn Cái lão hổ.

- Cái này, bí thư Cái, cái này…

Trịnh Nhất Thiên không nhịn nổi nói.

- Không cần hỏi vì sao, nói thật ra thì trước đây tập đoàn Hoành Không cũng đã cống hiến nhiều cho thành phố chúng ta.

Không cần nói những cái khác, cửa ải tạm thời chúng ta phải chìa tay giúp đỡ một chút. Nếu như Hoành Không sụp đổ, vậy thì di chứng còn để lại quả là không ít.

Ví dụ như vấn đề thất nghiệp của hơn 10 nghìn công nhân, còn có tiền nợ 100 triệu.

Đến lúc đó, bọn họ thật sự sụp đổ rồi, thành phố Hạng Nam chúng ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Chẳng những phải lo cho hơn 10 nghìn cán bộ công nhân viên mà e là tỉnh còn phải nặn ra một khoản tiền để giải quyết sự việc nữa.

Đến lúc đó, chỉ sợ tình hình càng tồi tệ hơn. Vì thế phải kéo họ lên trước đã, đừng lập tức bắt người ta tắt thở.

Chúng ta có thể kéo dài đến đâu hay đến đó, dù sao mấy năm nay chúng ta cũng không bỏ tiền ra, lần này bỏ 80 triệu đi.

Coi như là làm việc thiện tích đức.

Cái lão hổ cười tủm tỉm nói.

Cái lão hổ đổi tính đổi nết rồi, trong lòng hai người kia thầm nghĩ.

Đồng chí của huyện Hoàng Cương vừa đi không lâu thì Khổng Ý Hùng vào nói là có một vị khách tên là Điền Nhất Đao từ Cảng Cửu đến, Diệp Phàm gật đầu kêu anh ta vào.

Mấy ngày này, Điền Nhất Đao có vẻ gầy hẳn đi, sắc mặt có chút xanh xao, tinh thần càng tệ hại, lúc đi đường lại có cảm giác như đi trên mây.

- Làm sao vậy chủ tịch Điền, xem ra sắc mặt không được tốt?

Diệp Phàm biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

- Ôi, chủ tịch Diệp, anh giúp tôi liên lạc với Lang Tư lệnh đi.

Điền Nhất Đao ngồi xuống ghế nói.

- Liên hệ với anh ta, anh nghĩ là có thể à. Cái này anh phải nghĩ cho kỹ đấy. Nghe nói kỷ luật của đội thần bí đó rất nghiêm.

Đến lúc đó hối hận là không thể rút lui được đâu. Cái này đối với anh mà nói là việc trọng đại cả đời đấy.

Qua loa đại khái là không được đâu, với tư cách là bạn bè, tôi khuyên anh phải suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định.

Diệp Phàm còn giả vờ giả vịt khuyên anh ta một hồi. Trong lòng tự nhủ: “ Anh có thể chạy thoát khỏi Ngũ chỉ sơn chúng ta sao?”

- Sớm đã nghĩ tới rồi, tôi đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu như không gia nhập thì nội công của tôi sẽ tiêu đời.

Hơn nữa, nghe cao nhân nói là nếu không kịp thời điều trị thì không những nội công không còn nữa mà rất có thể cuối cùng đến tính mạng cũng không giữ được.

- Không phải chỉ là gia nhập đội ngũ thần bí thôi sao? Nghe nói công tác quản lý đội viên đội ngũ đó cũng khá thoải mái đấy.

Điền Nhất Đao tôi vẫn có thể làm công việc mà mình thích. Nhiều nhất là thỉnh thoảng nhiệt huyết một chút mạo hiểm tính mạng.

Dù sao tôi cũng nghĩ thông rồi, “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Thỉnh thoảng khuấy động một chút cũng thú vị.

Vả lại dù sao cũng là chết, chi bằng chết oanh liệt một chút.

Điền Nhất Đao không ngờ lại có khí thế như vậy.