Quan Thuật

Chương 2913: Tận dụng cả người đàn bà này




Bởi vì Nghiêm Phương Long- trợ lý Chủ tịch ngày hôm qua đã tới Quảng Đông, mà Chu Đống lại bị giam lỏng ở khách sạn Hạng Nam, còn chức Bí thư vẫn đang trống, có 9 vị ủy viên thường ủy thì giờ chỉ còn lại 6 người.

- Các đồng chí, tập đoàn chúng ta đã dần dần đi vào quỹ đạo. Tuy nói vẫn chưa hồi phục được nhưng ít nhất cũng đã có khả quan hơn.

Tập đoàn Chính Hà ở thành phố Cảng Cửu đã ký với chúng ta bản ghi nhớ đầu tư 800 triệu.

Còn hiệp đàm chính thức thì mấy ngày nữa bên họ sẽ sắp xếp người qua. Trong thời gian này toàn công ty đều biểu hiện rất đáng ngợi khen.

Các cán bộ công nhân viên phải dựa vào diện mạo hoàn toàn mới, tinh thần mới để nghênh đón tập đoàn Chính Hà. Nếu cứ bộ dạng uể oải thì người ta vừa nhìn đã biết là công ty chúng ta không còn hy vọng gì nữa rồi, vậy thì đâu còn tâm tư mà đàm phán cái gì?

Mà bên nhà máy Phi Không ở Quảng Đông cũng truyền đến tin tốt. Quân khu Quảng Đông tình nguyện đổi bãi Yến Nguyệt- mảnh đất rộng gấp 5 lần nhà máy Phi Không của chúng ta lấy nhà máy Phi Không.

Mà trợ lý Nghiêm ngày hôm qua đã đó để tiến hành công tác chuẩn bị giai đoạn đầu rồi. Đương nhiên bên đó còn một loạt các việc quan trọng phải xử lý.

Ví dụ như vấn đề bố trí công nhân, bãi Yến Nguyệt được sửa sang lại thế nào. Còn cả vấn đề cùng tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô đàm phán góp vốn, và vấn đề nhà máy Phi Không chế tạo cơ khí được đổi thành nhà máy đóng tàu, …

Ngày mai tôi cũng phải bay qua đó, thời gian không đợi chờ ai cả, bên đó chỉ cho chúng ta thời gian là một tháng, e là phải ở bên nhà máy Phi Không đó một thời gian rồi.

Sau khi tôi đi, sự việc bên này sẽ do đồng chí Dương Chấn Đông tạm thời phụ trách.

Diệp Phàm thông báo tin tốt với mọi người.

Quả nhiên, vừa nghe xong, 5 vị thường ủy viên còn lại đều tỉnh táo tinh thần.

- Bí thư Diệp, cái anh nói là sự thật sao?

Dương Chấn Đông hỏi.

- Anh nói xem, Dương Chấn Đông?

Diệp Phàm cười nói một cách thản nhiên.

- Tập đoàn Chính Hà chẳng phải là cái công ty Cảng Cửu lừa chúng ta 120 triệu đó sao? Không ngờ lần này lại nói ra 800 triệu.

Liệu có phải lại là trò lừa bịp bợm không. Chúng ta đã trải qua trận đau lần trước rồi, lần này không thể như trước được.

Nói ra thì hiện tại công ty chúng ta sắp chỉ còn cái xác không rồi. Cần gì cũng không có.

Dương Chấn Đông nói chen vào.

- Ha ha, việc lần trước là phó chủ tịch La Mễ Các Lâm cùng Lưu Hải Bình của tập đoàn Chính Hà và một số phần tử bất lương trong nội bộ công ty ta làm.

Mà đồng chí Chu Đống lại tắc trách mới khiến 120 triệu đó trôi theo dòng nước. Nhưng tôi ở đây có thể cho mọi người một tin vui.

Trải qua quá trình toàn lực điều tra của bộ công an, việc này tôi đã mời bạn bè của bộ công an tương trợ, Lưu Hải Bình đã bị áp tải thành công rồi.

Về phần 120 triệu đã được truy hồi. Tạm thời còn đang ở bộ công an, một khi việc này có kết luận thì chúng ta có thể rút về.

Diệp Phàm cười nói.

Bộp bộp bộp…

Các ủy viên thường vụ không khỏi vỗ tay cổ vũ, Dương Chấn Đông vừa nhìn thấy cũng đành cười gượng rồi vỗ tay cùng.

- Vì thế, mọi người không cần lo lắng gì cả, lần này người đại diện cho tập đoàn Chính Hà là ông Tra Lôi Lạc Tư- Chủ tịch hội đồng quản chị của họ. Chúng tôi đã ký bản ghi nhớ với họ rồi.

Anh nói, chúng ta hoàn toàn không có tiền, không có gì cả, vậy thì họ lừa chúng ta cái gì. Đương nhiên lần này chúng ta đã nhận được một bài học từ lần trước, trên phương diện chế độ tài vụ phải cẩn trọng hơn một chút.

Nghiêm ngặt trong kỷ luật tài chính kinh tế, nghiêm khắc trong quản lý tài vụ, không cho phép có bất kỳ lỗ hổng nào cho người xấu lọt vào.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Bí thư Diệp, bên thành phố Quảng Đông có phải có chút vấn đề, nếu họ đã chắc chắc dùng gấp 5 lần phần đất của nhà máy Phi Không chúng ta để đổi, vậy thì có phải là mảnh đất đó có vấn đề không?

Ví dụ như có thể là mảnh đất đó không dễ làm, còn nữa tất cả địa điểm trên mảnh đất đó quá hẻo lánh, nhà máy của chúng ta nếu xây dựng ở vùng đất hẻo lánh thì sẽ không có tiền đồ phát triển.

Ví dụ như đất ở vùng núi làm sao có thể so được với thành phố? Còn nữa, mảnh đất này có phải có tranh cãi hay không?

Đến lúc đó không làm rõ mà cứ mù quáng nhận lấy, sau này chỉ nguyên việc giải quyết mảnh đất tranh cãi này thôi cũng đủ làm công ty chúng ta thua thiệt rồi.

Lúc này Ngô Hồng Sơn- tứ đương gia của tập đoàn mới lên tiếng.

Anh ta sau khi Vệ Ngọc Cường đi, cũng đã ẩn một thời gian, thời gian sau đó theo sát Diệp Phàm.

Nhưng mới vài ngày đã lại thay đổi, lại một lần nữa cứng đầu, Diệp Phàm cảm thấy rằng có phải đã thỏa thuận gì với Dương Chấn Đông.

Còn Dương Chấn Đông lại nhắm vào vị trí của Vệ Ngọc Cường. Có thể gần đây cũng đang hoạt động, chẳng qua tên này cũng là con dã tràng thôi.

- Trên bàn của các anh không phải là có tài liệu sao? Còn nữa, tất cả mọi chuyện trợ lý Nghiêm là người rõ ràng nhất.

Lần này có thể nắm được vùng đất bãi Yến Nguyệt này chúng ta đã phải dựa vào khá nhiều mối quan hệ.

Vị trí địa lý của mảnh đất Yến Nguyệt này vốn còn tốt hơn vị trí của nhà máy Phi Không chúng ta. Còn phạm vi lại rộng gấp mấy lần mảnh đất của chúng ta.

Mà nghe nói chính quyền thành phố Quảng Đông đang quy hoạch, chuẩn bị biến mảnh đất bãi Yến Nguyệt bên kia thành khu thương mại gì đó.

Một khi quy hoạch này thành công thì mảnh đất của chúng ta sẽ có giá trị gấp mấy lần giá ban đầu đấy.

Đến lúc đó các vị đợi cầm lấy số ngân phiếu đó là được rồi.

Diệp Phàm cười nói, lại được nghênh đón bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Thật ra, với tư cách là thành viên ban lãnh đạo Hoành Không, đồng chí nào cũng đều hy vọng công ty mình có thể phát triển lớn mạnh.

Chí ít thì “chi tiêu” mà tay mình có thể nắm giữ sẽ nhiều lên. Hơn nữa, đi ra ngoài cũng hãnh diện.

- Bí thư Diệp, sợ đến lúc đó thành phố Quảng Đông sau khi quy hoạch thành khu thương mại sẽ không cho phép xây dựng xưởng đóng tàu, vậy phải làm sao? Đến lúc đó lại phải tìm một mảnh đất khác, e là rất khó tìm được nơi phù hợp. Mà lúc đó, vấn đề việc làm của hơn 10 nghìn cán bộ công nhân viên Hoành Không sẽ trở thành một vấn đề khiến chúng ta phải đau đầu nhức óc.

- Đến lúc đó hãy nói, nếu thực sự không được thì tôi xem có thể treo biển đấu giá. Hoặc là làm một nghề khác, không nhất thiết phải đợi chết ở xưởng đóng tàu này. Hơn nữa, nếu mảnh đất đó đã được Quảng Đông quy hoạch thành khu thương mại vậy thì nơi đó chắc chắn sẽ rất phát triển, chúng ta còn sợ gì không kiếm được tiền nữa?

Diệp Phàm nói.

- Cũng đúng, khu thương mại chắc chắn sẽ trở thành điểm đến của rất nhiều các công ty và doanh nghiệp lớn, đến lúc đó mảnh đất đó sẽ là mảnh đất phồn hoa. Chúng ta hoàn toàn có thể xây dựng các khu nhà cao tầng, như xây dựng khách sạn, nhà hàng, các siêu thị quy mô lớn, các thị trường lớn cũng được.

Phó chủ tịch Tào Nguyệt cũng xen vào một câu.

- Ha ha, vẫn là đồng chí Tào Nguyệt có ý tưởng. Đến lúc đó nếu như thật sự có thể đổi nghề như vậy, vậy thì việc này không chừng tôi sẽ giao cho chị xử lý.

Diệp Phàm nói rồi nhìn Tào Nguyệt, anh thấy rằng người phụ nữ này hôm nay hình như có chút gì đó đặc biệt. Người phụ nữ hơn 40 tuổi, không ngờ lại không thua kém gì các cô gái trẻ.

- Bí thư Diệp đã định rồi sao?

Không ngờ Tào Nguyệt lại xem là thật, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Quyết đinh rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Chủ nhiệm Khổng, anh phải ghi lời nói này lại nhé, đến lúc đó tôi sợ là bí thư Diệp sẽ quỵt nợ đấy.

Tào Nguyệt nhìn về phía Khổng Ý Hùng đang làm bản ghi chép cười nói, Khổng Ý Hùng nhìn Diệp Phàm, không hiểu nên ghi lại hay không.

- Ghi lại, đợi một lát nữa tôi sẽ ký tên.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Đương nhiên, cái này cũng cần ban lãnh đạo đến lúc đó thảo luận quyết định. Nhưng từ cá nhân tôi mà nói thì tôi hoàn toàn ủng hộ đồng chí Tào Nguyệt.

Chủ tịch Diệp thật ra là đang ném mồi nhử, không chừng sẽ dùng chiêu ấy để “câu” Tào Nguyệt một cách triệt để.

- Được, có câu nói này của bí thư Diệp, Tào Nguyệt tôi cũng không có gì để nói nữa. Đến lúc đó cho dù các đồng chí khác không đồng ý, ban lãnh đạo không đồng ý thì Tào Nguyệt tôi cũng thỏa mãn rồi.

Tào Nguyệt thẳng thắn nói.

- Đồng chí Tào Nguyệt, cô phải suy nghĩ kỹ đó. Đừng có nghe nói đến trung tâm thương mại mà nhảy vào, trung tâm thương mại cũng đại diện cho cuộc cạnh tranh khốc liệt đó.

Có biết bao nhiêu thương nhân đã bị vùi lấp trong cuộc cạnh tranh tàn khốc đó. Có thể vào đó đều là các công ty đẳng cấp cao, cạnh tranh bên Quảng Đông đó còn mãnh liệt hơn bên chúng ta nhiều.

Đến lúc đó, không những phải bồi thường người ta còn phải bồi thường vị trí này của cô nữa.

Dương Chấn Đông vừa nhìn thấy liền giội một gáo nước lạnh.

- Tôi năm nay cũng hơn 40 tuổi đầu rồi, tôi không muốn tiếp tục lăn lộn như thế này nữa. Tuy nói tôi là đàn bà con gái nhưng tôi cũng đã từng tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Harvard.

Vừa rồi tôi có ý tưởng này, đương nhiên cũng có bản lĩnh làm. Nhiều năm trở lại đây tôi đã lăn lộn ở Hoành Không thế này rồi, vẫn mãi đần độn là vậy.

Tôi sớm đã mệt mỏi với cuộc sống nhàn nhã đọc báo uống trà này lắm rồi, cũng cảm thấy kiếp này mình đã sống vô ích rồi.

Nếu không phấn đấu thì đợi đến 50 tuổi còn hy vọng gì nữa. Vậy nên lần này tôi quyết định đánh cuộc một lần.

Các vị đồng chí ngồi ở đây, đến lúc đó hy vọng các vị có thể ủng hộ tôi.

Không ngờ Tào Nguyệt lại có chí khí như thế, chủ tịch Diệp cũng thầm giật mình, không ngờ người phụ nữ bình thường chân yếu tay mềm này lại tốt nghiệp đại học Harvard Mỹ.

Người thật sự là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá.

- Tôi ủng hộ chị, đồng chí Tào Nguyệt ạ.

Hà Toàn Lý hưởng ứng đầu tiên, nhưng Diệp Phàm lại có chút thương hại nhìn anh ta.

Trong lòng thầm nghĩ ủng hộ thì có được cái quái gì, đến lúc đó e là anh cũng sớm đã về tuyến hai rồi. Bởi vì, vị trí của anh ta Diệp Phàm đã đề cử Ngũ Vân Lượng lên đảm nhiệm.

Việc này Ninh Chí Hòa cũng đã đồng ý, nhưng bởi vì vị trí giám đốc sở này cũng không cần đến ban lãnh đạo Hoành Không phải thảo luận gì cả, cấp trên trực tiếp quyết định.

Các đồng chí khác chỉ mỉm cười liếc nhìn Tào Nguyệt, lời nói đều mập mờ. Nghe vừa có vẻ đồng ý lại có vẻ chưa đồng ý.

Tào Nguyệt cũng không tức giận, chị ta biết là những người này đến lúc đó vẫn sẽ lắc đầu. Nếu như thật sự có cơ hội thì đến lúc đó cần phải bỏ ra chút sức lực.

Kết quả, lúc Diệp Phàm đề cử đồng chí Khương Quân làm chủ nhiệm khu công nghiệp nặng, tổng giám đốc công công ty công trình xây dựng Thiên Mã lại bị Dương Chấn Đông ngăn cản.

Dương Chấn Đông chỉ ra rằng:

- Khương Quân là từ quân nhân chuyển thành cán bộ, cơ bản không thích hợp kiêm hai chức này.

Quân đội và quản lý nhà máy là hai việc hoàn toàn khác nhau, quản lý khu công nghiệp có tính quan trọng của nó, liên quan đến hàng chục doanh nghiệp lớn nhỏ và công ty.

Mà hai nhà máy chủ đạo của Hoành Không lại ở trong khu công nghiệp. Đến lúc đó làm không tốt, một tập đoàn lộn xộn sẽ sụp đổ trong tay Khương Quân.

Người như thế này làm bảo vệ trị an thì hợp hơn, làm ngành này tuyệt đối không được. Hơn nữa, nhà máy cơ giới chúng ta lại làm xây dựng, đó chẳng phải là nhầm nghề sao?

Dương Chấn Đông tôi kiên quyết phản đối. Công ty nên dùng tiền vốn có hạn vào các nhà máy chính, cải tiến thiết bị, nâng cao việc huấn luyện tố chất nhân viên, dùng vào việc góp vốn khai thác, …

Sao lại đi làm xây dựng, sửa đường?