Quan Thuật

Chương 2922: Hai người phụ nữ cùng làm trò




- Chủ tịch Diệp, anh đúng là lắm tiền rồi, bãi đất Yến Nguyệt đó cũng có thể mua lại được.

Đổng Oanh Oanh đã lấy lại bình tĩnh, nói.

- Không có gì, chỉ là vận may mà thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Vận may, anh đúng là cướp thịt trong miệng hổ, tôi thật không hiểu, chủ tịch Diệp làm thế nào mà có thể có được nó.

Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô nhà chúng tôi đã nhắm mảnh đất đó lâu rồi, ban đầu bỏ ra 500 triệu mà họ còn chưa chịu.

Hôm nay đi tìm họ họ nói rằng đã thuộc về tập đoàn Hoành Không rồi. Vì thế tôi mới biết là chủ tịch Diệp có khoản tiền không nhỏ rồi.

Không ngờ có thể khiến cho đối phương phải nhường cho, thật là khâm phục.

Đổng Oanh Oanh lộ ra vẻ mặt khâm phục, nhưng trong lời nói đó chắc chắn là có vị ghen ghét rồi.

- Ha ha, chỉ tịch Đổng dù sao cũng muốn hợp tác với chúng ta, tôi có được thì cũng khác gì nhau đâu.

Diệp Phàm cười nói.

- Chủ tịch Diệp đúng là biết nói chuyện, hợp tác là hợp tác. Nhưng mảnh đất đó sẽ trở thành trung tâm thương mại.

Việc xây dựng xưởng đóng tàu có lẽ thành phố sẽ không phê duyệt. Chi bằng các anh bán lại chỗ đất đó cho chúng tôi, tôi trả anh 500 triệu.

Còn xưởng đóng tàu bên anh hoàn toàn có thể đổi địa điểm khác mà. Nếu cứ xây trên mảnh đất đó e là tiếc quá, mảnh đất đó quá đẹp.

Làm một xưởng đóng tàu không nhất thiết phải ở vị trí bắt mắt như thế. Mà anh còn có 500 triệu, còn sợ không kiếm được chỗ sao.

Đến lúc đó có thể dùng 300 triệu để xây dựng xưởng. Lại còn là xưởng mới, lại kiếm được tiền, các anh đúng là may mắn rồi.

Đổng Oanh Oanh mồm mép liến thoắng nói.

- Hợp tác thì có thể, còn mua thì không. Việc xây dựng xưởng đóng tàu chắc chắn thành phố không cho phép rồi.

Và trung tâm thương mại Hoành Đô cũng sắp được thành phố công bố. Nên thành ý của chủ tịch Đổng sẽ nhân cơ hội này mà sớm hợp tác với chúng tôi.

Bằng không đến khi thành phố có công bố, chắc chắn các đối tác đến Hoành Không chúng tôi hợp tác phải giẫm lên nhau đó.

Diệp Phàm tự cho mình như bảo bối.

- Ha ha ha…

Liên tiếp những tiếng cười trong phòng, Đổng Oanh Oanh nhìn Diệp Phàm:

- Chủ tịch Diệp, anh cũng quá đề cao Yến Nguyệt rồi.

Việc xây dựng trung tâm Hoành Đô chỉ là tin đồn thôi, đến giờ vẫn còn chưa phê duyệt. Nếu như nó không được phê duyệt thì chắc là mảnh đất kia có giá 300 triệu cũng không ai muốn mua.

Cho nên chúng tôi bỏ ra 500 triệu cũng là có tâm lý đánh cuộc đó. Trong đó có nhiều mạo hiểm.

Việc này anh cứ nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác đâu.

- Bát phẩm Đường Thành của chúng tôi đã bỏ ra mấy trăm triệu để hợp tác với Hoành Không rồi. Hoành Không bỏ đất còn chúng tôi bỏ tiền, có mấy trăm triệu cũng có thể làm ra một “sông núi” rồi.

Không ngờ Lạc Tuyết Phiêu Mai lại đột nhiên xen vào.

Trong lòng Diệp Phàm thầm sửng sốt. Nghĩ là biểu hiện của Lạc Tuyết lại kỳ lạ thế. Lẽ nào hai người phụ nữ này lại đang tấu kịch sao?

Quả nhiên, Đổng Oanh Oanh liếc nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai cài, hừ nói:

- Cái gì mà bát phẩm Đường Thành, chưa hề nghe qua. Hoàng Triều Đế Đô của chúng tôi là doanh nghiệp nổi tiếng ở Việt Đông, tổng vốn đầu tư lên đến mấy tỉ. Không biết công ty của chị tài sản được bao nhiêu?

- Không nhiều như các chị. Nhưng cũng có được mấy trăm triệu. Chúng tôi ở thủ đô, còn về phía nam này chúng tôi cũng mới đến thôi.

Lạc Tuyết Phiêu Mai hừ nói.

- Chủ tịch Diệp, Bát phẩm Đường Thành bên họ đầu tư bao nhiêu?

Đổng Oanh Oanh hỏi.

- Sao, các cô phải bỏ ra nhiều hơn chứ, vậy thì tôi liệt nhiệt hoan nghênh rồi. Họ bỏ ra 300 triệu.

Diệp phàm cười nói.

- Chỉ có 300 triệu mà muốn làm mảnh đất đó. Đúng là nằm mơ hồ.

Đổng Oanh Oanh đúng là kẻ giảo hoạt, chỉ chê Lạc Tuyết Phiêu Mai ra giá thấp chứ bản thân cũng không ra giá, người phụ nữ này đúng là ghê gớm, muốn cô ta rơi vào bẫy chắc chắn không dễ dàng.

- Thế bà chủ như chị đưa ra 1 tỷ là được rồi. Chứ ở đây mà khua môi múa mép thì được ích gì? Tiền phải bỏ ra mới là thực, ai biết được Hoàng Triều Đế Đô nhà chị có phải là công ty giả không. Mây tỉ này, giờ các công ty mấy tỷ ảo cũng nhiều lắm.

Lạc Tuyết Phiêu Mai dùng ngôn từ sắc bén nói.

- Ha ha, bãi Yến Nguyệt trừ phi là chúng tôi có được bằng không sẽ không hứng thú gì. Nhưng nếu nói về đầu tư. Các cô đúng là không có thực lực, không được. Còn chúng tôi hợp tác với chủ tịch Diệp làm xưởng đóng tàu. Bỏ ra số tiền chắc chắn là hơn các cô rồi. Cô yên tâm cứ đợi mà xem.

Đổng Oanh Oanh cũng khiêu khích.

- Vậy tôi nhất định phải giương mắt ra xem rồi.

Lạc Tuyết Phiêu Mai đột nhiên cười nói. Đúng là bộ dạng thùy mỵ đến Đổng Oanh Oanh cũng hơi sửng sốt.

Cảm thấy người phụ nữ này như có khí chất khiến cho đàn ông phải chết. Bởi vì Lạc Tuyết Phiêu Mai là thân thủ ngũ đẳng, đương nhiên có khí chất rồi.

- Cô sẽ thấy thôi.

Đổng Oanh Oanh đương nhiên không chịu khuất phục, cô nhìn Diệp Phàm rồi cười nói:

- Chủ tịch Diệp, địa thế anh đã tìm được chưa, việc xây dựng này chúng ta không thể kéo dài được nữa.

- Đất à, có, mai hoặc ngày kia là có thể biết được rồi. bên cô cứ chuẩn bị đi, chúng tôi bỏ ra đất, bên cô bỏ tiền.

Diệp Phàm nói.

- Còn một vấn đề mà anh chưa nói đến chính là quản lý về cổ phần. Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô của chúng tôi sẽ quản lý cổ phần. Bằng không việc hợp tác này sẽ không thể tiến hành.

Đổng Oanh Oanh lại nhắc đến chuyện này.

Việc này đợi bên tôi lo xong việc đất đai rồi tính tiếp, tối nay không nói đến chuyện này.

Diệp Phàm nói.

- Bất luận là bên anh có đất hay không thì tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của tôi.

Đổng Oanh Oanh kiên quyết, Lạc Tuyết đã thấy không vừa mắt.

Đang muốn lên tiếng thì Vương Nhân Bàng lại cười nói:

- Chủ tịch Đổng, cô đúng là quá cố chấp rồi, bên cô quản lý cổ phiếu hay bên ấy quản thì đâu có khác nhau, đều là kiếm lời như nhau mà.

- Họ không thể quản lý cổ phần được bởi vì họ là doanh nghiệp nhà nước. Bệnh của doanh nghiệp nhà nước tôi dều biết rồi. Đến lúc đó công ty làm ăn thua lỗ, họ đã có nhà nước hỗ trợ còn chúng tôi bị thiệt hại thì phải tìm đến ai.Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi.

Đổng Oanh Oanh vân kiên quyết, không hề nhượng bộ

- Tôi thấy nói đến những chuyện này đúng là phiển phức. Chúng ta đang ăn cơm không phải là bàn đàm phán. Anh Diệp, không nói đến những chuyện này nữa có được không?

Lang Phá Thiên có chút phiền phức nói.

- Người này là?

Đổng Oanh Oanh nhìn Lang Phá Thiên, không vui vẻ gì hỏi.

Anh ấy là bạn của tôi, tư lệnh Lang.

Diệp Phàm giói thiệu.

Tư lệnh Lang, tư lệnh ở đâu?

Vẻ mặt Đổng Oanh Oanh ngạc nhiên nói.

Là tư lệnh mới đến của quân khu Việt Đông.

Diệp Phàm nói.

- Là tư lệnh Lang, Oanh Oanh có mắt mà như mù rồi, thất lễ thất lễ.

Đổng Oanh Oanh nhanh chóng đứng dậy chào.

Người này là anh Vương, là đại gia ở thủ đô đúng không?

Đổng Oanh Oanh muốn tham dò.

- Anh ta là đại gia gì chứ, chỉ là một anh vệ sĩ thôi.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Ha ha, đó không phải là nghề trước của anh sao?

Vương Nhân Bàng cũng châm chọc nói.

- Làm vệ sĩ cũng không tồi mà, nói thế chắc chắn là thân thủ của anh Vương đây rất đặc biệt rồi, hay là đến công ty tôi đi, người phụ trách đội vệ sĩ của chúng tôi cũng mới điều đi rồi.

Đổng Oanh Oanh nói.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên cười phá lên.

- Cười gì thế hả hai ông tướng?

Vương Nhân Bàng hung hăng nhìn hai anh chàng kia đang cười đểu, rồi nói với Đổng Oanh Oanh:

- Không biết là bên cô yêu cầu gì không, còn nữa lương lậu tính ra sao?

- Đó còn phải xem năng lực anh thế nào, ví dụ như ngày trước vệ sĩ của chúng tôi là thân phận sở trưởng sở an ninh đó.

Đạp một cái có thể khiến ba tảng gạch xanh kia vỡ vụn, anh ta nói là khí công mạnh nào đó. Tay luyện công đến nỗi chai lỳ cả ra rồi.

Tôi thấy anh Vương da mềm thế này, không giống với người luyện công. Việc này, trừ thử ra bằng không khó mà định được tiền lương bao nhiêu.

Nhưng anh là bạn của chủ tịch Diệp thì chúng tôi cũng có thể ưu tiên chút.

Đổng Oanh Oanh nói ra một câu suýt nữa khiến Lang Phá Thiên và Vương Nhân Bàng tức trắng mắt ra.

- Ưu tiên là bao nhiêu?

Lang Phá Thiên nhịn cười hỏi.

- Một tháng khoảng 5000 tệ, đấy bằng với tiền lương của phó tổng giám đốc bên tôi rồi.

Đổng Oanh Oanh nói.

- Ha ha, đồng chí Nhân Bàng, có hứng thú không, một tháng năm, sáu nghìn tệ đó. Còn cao hơn cả lương tư lệnh tôi đây, tôi tháng mới có 2000 thôi à.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Vậy anh có thể bỏ cái chức này mà đến Hoàng Triều Đế Đô đi, tôi tin rằng họ sẽ trả cho anh mười nghìn tệ một tháng đó.

Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

- Tư lệnh Lang là tôn thần, chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không mời được về.

Đổng Oanh Oanh cười nói.

- Chủ tịch Đổng, anh Vương đây cũng là tôn thần, có lẽ công ty cô cũng không mời được đâu. Tuy chỉ là vệ sĩ nhưng người ta lại là vệ sĩ cao giá đến kinh người đó.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Lại còn có cả vệ sĩ lương cao như vậy ư, lương mấy trăm nghìn là cao chứ gì?

Đổng Oanh Oanh tỏ ra không phục.

- Ha ha, anh ấy là vệ sĩ của văn phòng trung ương đó, cô nói có mời được không?

Lang Phá Thiên nói ra khiến Đổng Oanh Oanh lập tức kinh hoàng, hỏi:

- Anh Vương, anh làm việc ở văn phòng trung ương sao?

- Cũng chỉ là một vệ sĩ thôi mà, có điều nơi trụ không giống nhau mà thôi.

Đồng chí Vương Nhân Bàng đắc chí nói.

- Oanh Oanh lại thất lễ rồi, xin kính anh một chén.

Đổng Oanh Oanh nói, rồi uống hết chén rượu, nói:

- Bạn tôi ở bên kia, tôi xin phép qua bên đó.

Nói xong Đổng Oanh Oanh như con bướm lượn đi mất, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

- Cô nàng này quả là rất lợi hại.

Lang Phá Thiên tức giận nói.

- Không lợi hại sao có thể cai quản được cả tập đoàn đến hai mấy tỷ sao?

Diệp Phàm nói.

- Nếu họ khăng khăng đòi quản lý cổ phần thì anh phiền rồi.

Vương Nhân Bàng nói.

- Không sao, tôi có cách khiến họ không có quyền đó.

Diệp Phàm thần bí cười nói.

Ngồi trên xe về nhà Lạc Tuyết Phiêu Mai không hề nói gì, mãi sau rồi cũng lên tiếng:

- Cái cô Đổng Oanh Oanh đúng là rất dịu dàng.

- Dịu dàng thì có liên quan gì đến anh?

Diệp Phàm giả bộ ngốc.

- Anh lại còn giả bộ.

Lạc Tuyết Phiêu Mai đã nhéo lên đùi của Diệp Phàm một cái, đau đến nỗi không lên tiếng được.

Người phụ nữ này tuy ngoài thì không so đo nhưng chắc chắn trong lòng cũng thấy đố kỵ, ghen ghét rồi.

- Đừng nghĩ nhiều nữa, trước kia anh có giải quyết vụ án khiếp sợ ở Ngư Đồng, chính là vụ án của nhà cô ấy. Cô ấy chỉ là cảm kích anh tôi. Con người mà luôn có ân tình đúng không.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh đắc chí nhỉ, cô ấy đền ơn, có lấy thân trả ơn không?

Lạc Tuyết châm chọc nói.