Quan Thuật

Chương 2929: Thầy lang Diệp Phàm




- Rõ rồi, anh Diệp quả nhiên cao tay. Phí Nhật Độ không thể không giơ ngón tay cái lên lần nữa. Tào Nguyệt đang chỉ huy đo đạc đất đai nhìn hai người cũng không hiểu hai người đang nói gì.

Tốc độ của Phí Nhật Độ rất nhanh, buổi tối đã hành động rồi.

Quả nhiên.

Ngay buổi chiều ngày hôm sau nghe nói Chủ tịch tỉnh Uông đến bãi Yến Nguyệt, khu Mã Đông khảo sát. Ủy viên thường vụ tỉnh uy, Bí thư thành ủy Tô Thanh Vân cũng đến khu Mã Đông.

Tất nhiên, bộ máy khu Mã Đông cũng xuất động toàn bộ, trùng trùng điệp điệp mấy chục người cùng hai người Uông Tô cùng nhau đi khảo sát.

Chủ tịch tỉnh xuống dưới, bảo muốn đế bãi Yến Nguyệt một chút. Diệp Phàm đang chỉ huy các công nhân đo đạc quy hoạch, nhóm công binh của quân khu Việt Châu cử ra cũng đang bận rộn tiến hành công việc đầu tiên của khảo sát đất đai.

Thấy đoàn người của Chủ tịch tỉnh Uông đến, Diệp Phàm đương nhiên nhiệt tình tiếp đón.

Tuy nhiên, hôm nay rất hiếm thấy, Chủ tịch tỉnh Uông hình như rất nhiệt tình với Chủ tịch của một công ty sắp phá sản của tỉnh ngoài, không ngờ giơ hai tay thân thiết bắt tay đồng chí Tổng giám đốc Diệp.

- Bí thư Diệp, anh có thể đến Việt Châu chúng tôi đầu tư, tôi thay mặt cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cảm ơn quyết định sáng suốt của tập đoàn Hoành Không. Chủ tịch Uông cười ha hả nói.

- Chủ tịch tỉnh Uông, chúng tôi vốn có một nhà máy, là nhà máy chế tạo máy móc Phi Không mười mấy năm trước đã đóng ở thành phố Việt Châu rồi. Diệp Phàm nói đến việc khác.

Bãi Yến Nguyệt đang quy hoạch để hình thành một khu du lịch sinh thái.

Hi vọng đến lúc đó Chủ tịch tỉnh Uông có thể ủng hộ mạnh mẽ về mặt chính sách. Vả lại cũng không dễ dàng, một khu đất lớn như vậy, tuy nói chúng tôi đã góp vốn.

Nhưng vấn đề tài chính vẫn còn thiếu rất nhiều.

- Rất tốt, khu đất của cậu đáng giá không ít. Hoàn toàn có thể vay ngân hàng. Đối với các công ty, mặc dù là công ty tỉnh ngoài. Tôi tin là ngân hàng cũng đối xử công bằng ngang nhau. Chủ tịch Uông cười nói.

- Chính là thủ tục cho vay khá phức tạp, hơn nữa thời gian kéo dài, chúng tôi không thể chờ đợi được. Diệp Phàm nhíu mày nói.

- Chủ tịch thành phố Ngô, nếu thủ tục đủ thì có một số việc phải được ưu đãi đặc biệt. Hơn nữa, nghe nói các cậu đã thành lập trung tâm thương mại Hoành Đô có phải không? Một khi xong lập tức đệ trình Ủy ban nhân dân tỉnh nếu như có thể thông qua sẽ báo cáo Tỉnh ủy. Chủ tịch Uông vừa quay đầu hỏi Chủ tịch thành phố Ngô.

- Chủ tịch tỉnh, việc quy hoạch của chúng tôi đã hoàn thành. Đang chuẩn bị báo cáo Ủy ban nhân dân tỉnh.

Hơn nữa khu thương mại Hoành Đô nếu có thể khánh thành, đối với khu Mã Đông chúng ta mà nói là một cơ hội rất lớn.

Tình trạng kinh tế của khu Mã Đông so với các khu khác hơi lạc hậu hơn một chút. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã nghĩ đến vấn đề này.

Cho nên, muốn lấy trung tâm thương mại Hoành Đô để kích thích sự phát triển của khu Mã Đông, kéo kinh tế Mã Đông phát triển.

Hơn nữa, nếu thật có thể thành, thì ảnh hưởng đối với sự phát triển của toàn thành phố là không thể coi thường.

Tổng giám đốc Diệp đi trước, chúng tôi hoan nghênh các khách hàng đến đầu tư vào trung tâm thương mại Hoành Đô.

Với tập đoàn lớn giống như Tổng giám đốc Diệp, thành phố chúng tôi có chính sách ưu đãi, về cho vay, chính sách ưu đãi, về quy hoạch đều có ưu tiên.

Nếu Tổng giám đốc Diệp muốn lấy đất để thế chấp vay tình, việc này dễ làm. Tôi sẽ mở hội nghị bàn về việc đầu tư vào trung tâm thương mại Hoành Đô.

Về thủ tục cho vay nhất định sẽ được ưu đãi, cam đoan trung tâm thương mại Hoành Đô sẽ nhanh chóng được xây dựng và đưa vào hoạt động.

Chủ tịch thành phố Ngô nhanh chóng báo cáo. Đài truyền hình đương nhiên cũng quay lại rồi.

- Chủ tịch tỉnh Uông, có lẽ ông không biết, Bí thư Diệp cũng từng là cán bộ của Việt Đông chúng ta. Tô Thanh Vân cười nói.

- Đúng rồi, tôi đã quên mất. Bí thư Diệp trước kia hình như đã từng công tác ở Ban tổ chức Tỉnh ủy Việt Đông chúng ta.. Chủ tịch tỉnh Uông hình như vừa nhớ ra.

- Ha ha, một nhân vật nhỏ như tôi vẫn được Chủ tịch Uông nhớ. Lúc đó tôi đảm nhiệm chức Phó trưởng ban ở Ban tổ chức Tỉnh ủy. Hơn nữa, tôi cũng đã đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng.

- Tôi nói đó, Bí thư Diệp đã từng công tác ở tỉnh chúng ta, đối với tỉnh chúng ta là có tình cảm có phải không? Hiện giờ đã lên cương vị lãnh đạo cao, lập tức muốn về xây dựng Việt Đông chúng ta. Đây là người con có hiếu. Chúng ta chắc không đem việc tốt đẩy ra ngoài có phải không? Chủ tịch tỉnh Uông cười nói.

Khi ăn cơm trưa, Chủ tịch Uông mời Diệp Phàm cùng ăn cơm.

Bữa cơm ngay tại nhà khách Thành ủy. Ăn cơm bình thường, chỉ có đồ ăn thêm nhiều một chút.

Buổi tối, Phí Nhật Độ dẫn Diệp Phàm đến bệnh viện.

Chủ tịch tỉnh Uông tự mình ra cửa đón. xem cả Chủ tịch tỉnh Uông cũng bị bệnh của cháu trai gây sức ép.

- Thật không ngờ, Bí thư Diệp còn có thuật châm cứu. Thuật châm cứu là tuyệt môn của người Trung Quốc chúng ta. Cùng Diệp Phàm bắt tay Chủ tịch Uông nói.

- Trước đây học được của một Đạo sĩ, cũng đã từng chữa cho mấy người giàu có, còn có chút hiệu quả. Diệp Phàm cười nói.

- Bí thư Diệp tốt nghiệp đại học nào vậy? một người mặc áo blu bên cạnh hừ nói.

Người này chính là Phó viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, phụ trách Cục bảo vệ sức khỏe sở y tế tỉnh.

- Ha ha, vừa rồi tôi cũng nói, là học được của một đạo sĩ bán thuốc chó má.. Tôi tốt nghiệp đại học Hải Giang, không phải học ngành y, hơn nữa, đại học Hải Giang cũng không có ngành y. Vả lại sau này cũng không làm việc ở bệnh viện nào. Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, biết lão già này không phục.

- Bán thuốc chó má thì có ấy. Viện phó Lâm lẩm bẩm một câu.

Sau đó nói: - Chủ tịch tỉnh Uông, bệnh tình của Hoành Vĩ cũng không phải là chuyện nhỏ. Tùy tiện trị liệu đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì phiền toái.

- Nếu các anh có thể điều trị khỏi thì không phiền toái. Chủ tịch tỉnh Uông hừ một tiếng, mọi người có thể biết thái độ của Chủ tịch Uông rồi.

- Đúng đấy, cảm cúm phát sốt mà điều trị lâu như vậy, tôi thật sự không hiểu bệnh viện Hiệp Hòa không phải bệnh viện đứng thứ hai toàn tỉnh sao. Hơn nữa, về bệnh sốt dẫn đến hôn mê đứng đầu toàn tỉnh. Dương Hiểu Mai bà xã của Chủ tịch Uông có chút giận, không nể mặt phó viện trưởng Lâm.

- Chủ nhiệm Dương, qua thời gian điều trị bệnh tình đã cơ bản ổn định. Bà xem, không phải là vừa tỉnh lại đã kêu đau phải không? Hiện tại ít nhất cũng đã có hiệu quả. Phó viện trưởng Lâm mặt đỏ lên.

- Đúng vậy, chủ nhiệm Dương, bệnh tình một khi ổn định, để tổ chuyên gia chúng tôi từ từ điều chỉnh, tôi tin rằng, cho chúng tôi nửa năm có thể làm cho bệnh tình ổn định. Một chuyên gia mũi cao nói tiếp.

- Ổn định, ổn định, đang hôn mê bất tỉnh mà các cậu nói là ổn định sao? Dương Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng. Làm phu nhân của Chủ tịch tỉnh, bà không nể mặt các chuyên gia này. Nhưng thật ra nói chuyện sắc bén hơn Chủ tịch Uông nhiều lăm.

- Chủ nhiệm Dương, ít nhất cũng phải chập chờn như trước kia. Hơn nữa nếu để vị Bí thư Diệp này ra tay, nếu gây ra chuyện gì.

Bệnh của Hoành Vĩ thay đổi, để ổn định lại có lẽ khó hơn. Viêc này kính xin Chủ nhiệm Dương cùng Chủ tịch Uông suy xét cẩn thận.

Bệnh viện chúng tôi dã định ra phương án trị liệu mới, phương án này đem lại hiệu quả lớn.

Một khi để người ngoài tham gia, làm không tốt sau này sẽ phiền toái hơn. Thấm chí nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Hoành Vĩ. Phó viện trưởng Lâm vẻ mặt nghiêm túc.

- Việc này, mẹ, con thấy viện phó Lâm nói cũng có lý. Vị Diệp tiên sinh này hình như không có cái gì, không làm việc trong bệnh viện, cũng không tốt nghiệp ngành y.

Nếu Diệp tiên sinh biết về bệnh thì ít nhất cũng có kinh nghiệm lâm sàng.

Nhưng Diệp tiên sinh cũng không phải, mà chỉ là Chủ tịch một tập đoàn. Lúc này một người phụ nữ trung niên rất lo lắng nói, người này là mẹ của Hoành Vĩ Thiết Tiểu Trân.

- Bí thư Diệp, anh thật sự trước kia đã chữa khỏi bệnh cho mấy người giàu có sao? Nghe con dâu nói Dương Hiểu Mai cũng có chút do dự.

Phải biết rằng tối hôm qua nghe Phí Nhật Độ giật dây họ mới đồng ý. Tuy nhiên, y thuật của Diệp Phàm họ lại không thấy qua, thật sự làm người ta lo lắng. Dù là Chủ tịch Uông cũng có suy nghĩ này.

- Dù hiệu quả hay không cũng thử xem sao. Châm cứu cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với cơ thể. Nếu chữa khỏi không phải là tốt sao.

Phí Nhật Độ đứng một bên nói.

- Người thanh niên này nói chuyện không có trước sau, điều này có thể loạn thử sao? Thầy thuốc chúng tôi đã trải qua rất nhiều thí nghiệm lâm sàng mới chế tạo ra thuốc.

Một loại thuốc được sản xuất thậm chí cần ba bốn năm luận chứng. Các anh định lấy Hoành Vĩ làm chuột bạch có phải không?

Việc này tuyệt đối không được. Hơn nữa, dù là châm cứu cũng phải chú ý.

Kinh mạch da thịt cũng không phải loạn châm. Nếu không sẽ gây ra xuất huyết trong thì nguy hiểm. Viện phó Lâm nói với Phí Nhật Độ.

- Ha ha, Nếu ông có thể chữa cũng không kéo dài đến giờ. Cái gì mà phương pháp mới, chó má cũng không phải.

Chính mình không điều trị được còn sĩ diện ngăn người khác. Đây là các anh đang làm gì, nếu ảnh hưởng đến bệnh của Hoành Vĩ thì làm thế nào?

Mình làm không được còn ngăn cản cao nhân. Tôi thấy các anh căn bản là chỉ biết khoác lác đánh rắm. Phí Nhật Độ bày ra tư thế đại thiếu gia.

- Anh nói thế là thế nào, kỳ cục. Viện phó Lâm vừa thấy, cũng ra uy.

- Ha ha, viện phó Lâm, nếu tôi nói không sai thì dạ dày anh không được tốt có phải không? Diệp Phàm đột nhiên cười nói.

- anh có ý gì? Dạ dày tôi không liên quan gì đến anh. Viện trưởng Lâm vừa nghe tức giận, cho rằng Diệp Phàm đang kích mình.

- Tôi nói sai sao? Có phải dạ dày anh thường xuyên cảm giác đau như bị kim châm. Hơn nữa, tuy nói anh ăn không ít vật ngon nhưng dinh dưỡng không đầy đủ. Bởi vì, dạ dày của anh không thể hấp thu. Ăn vào lại đi ra, đương nhiên vô dụng. Diệp Phàm thản nhiên cười.