Quan Thuật

Chương 2943: Hóa ra là một cô gái




- Không hề vi phạm quy định mà, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoành Không là Thái Cường có phải không nào? Một Phó Chủ tịch tỉnh lại không thể trực tiếp quản lý một Trấn hay sao? Vì Tập đoàn Hoành Không là Ủy ban nhân dân trực tiếp quản lý, chứ không phải là Nhà máy độc lập ra đời. Hai vấn đề này bổ trợ cho nhau một chút, cũng là phù hợp với yêu cầu của chính sách có phải không nào?

Trưởng ban Tổ chức Cát Lạp A Sa cũng nói.

- Đồng chí Thái Cường chỉ là danh nghĩa mà thôi, cương vị công việc chính của anh ấy vẫn là ở Ủy ban nhân dân tỉnh chứ không phải là Tập đoàn Hoành Không. Từ đầu cũng đã nói rõ rồi. Đây chỉ là để thuận lợi cho việc liên hệ và triển khai công việc giữa Ủy ban nhân dân tỉnh đối với Tập đoàn Hoành Không.

- Không nói đến đồng chí Thái Cường, thực ra, một số việc hoàn toàn có thể bình thường một chút. Ví như đồng chí Diệp Phàm bây giờ là quyền Bí thư Tập đoàn Hoành Không, chúng ta hoàn toàn có thể sắp xếp một chức danh cho đồng chí Diệp Phàm.

Tôi nghe nói đồng chí Diệp Phàm trước kia đã từng đảm nhiệm chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tấn Lĩnh. Chúng ta hoàn toàn có thể áp dụng như thế có phải không nào?

Lẽ nào chức vụ ở Tấn Lĩnh có thể làm được ở tỉnh lớn như Thiên Vân chúng ta sao. Tư tưởng sợ trước sợ sau là không được.

Thời thế tạo anh hùng, người cứ ở một chỗ làm sao thành được anh hùng, chỉ có thể ở đó mà than ngắn thở dài vận mệnh không công bằng đối với mình.

Đỗ Kiếm nói.

- Trước khác nay khác rồi, chính là việc khác biệt về cấp bậc không thể nào giống như việc ở Tấn Lĩnh được. Ví dụ như chúng ta sẽ giao cho Diệp Phàm cấp bậc gì.

Anh nói là chức trợ lý Chủ tịch Tỉnh hay sao, người ta có lẽ cũng không phải. Nếu như anh tính giao chức trợ lý Chủ tịch tỉnh cấp Phó tỉnh thì tỉnh chúng ta không có quyền hạn lớn như vậy để giao vị trí này.

Đương nhiên Kim Nhân Viễn nhắc đến thân phận của Diệp Phàm ở Nhà máy, có chút ngại ngùng.

Chỉ có thể nói là Phó Cục “phỏng theo”. Không thể xác định rõ thân phận của Diệp Phàm là cấp Phó Cục hay là Phó tỉnh.

- Ha ha, có thể linh hoạt mà. Ví như giao cho đồng chí Diệp Phàm cấp bậc Trợ lý Chủ tịch tỉnh, ở đây, ha ha, về cấp bậc hay cứ như những gì khi Ban Tổ chức tỉnh uỷ đại diện cho Ban Tổ chức trung ương đã thông báo, phỏng theo chức Phó Cục hoặc Phó tỉnh.

Các đồng chí, đây chỉ là “phỏng theo”. Muốn xác định chính xác cấp bậc thì Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng ta không có quyền này, nhưng cứ làm như sự “phỏng theo” của Ban Tổ chức Trung ương.

Như vậy cũng không vi phạm quy định càng không vi phạm pháp luật có phải không nào? Về chức vụ, tôi thấy thực ra có thể giao chức Phó trưởng ban Thư ký tỉnh ủy cũng không thể không được.

Trợ lý Chủ tịch tỉnh làm lâu rồi đổi một chức danh khác cho mới mẻ một chút.

Cát Lạp A Sa vừa nói xong, Kim Nhân Viễn và Bố Hoa Thanh sửng sốt, lông mày của hai người nhảy dựng lên.

“Phỏng theo” Phó Cục đó là sự chỉ đạo của Ban Tổ chức Trung ương, cũng là chỉ thân phận Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không.

Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng ta không có quyền hạn này. Anh muốn sắp xếp một Phó Ban Bí thư Tỉnh ủy “phỏng theo” cấp Phó Cục. Sau này Ban Tổ chức Trung ương hỏi đến thì trả lời thế nào.

Nếu như dưới tỉnh tất cả đều cứ theo cách này mà làm thì chẳng phải tạo ra mấy chục thậm chí hàng trăm Phó Ban “phỏng theo” hay sao. Lỗ hổng này không thể mở được, một khi đã mở ra thì không thể bịt lại được.

Kim Nhân Viên nói.

- Ha ha, dưới tỉnh chắc chẳng có người nào có thân phận đặc biệt như đồng chí Diệp Phàm cả. Như tỉnh Thiên Vân chúng ta mà nói, trước mắt có thể gọi là Nhà máy kiểu “phỏng theo” Phó Cục chỉ có 3 nhà, thêm Hoành Không nữa là 4.

Ban Tổ chức chỉ là “phỏng theo” Ban Tổ chức Trung ương làm theo, chứ không phải là mình có thể quyết định là “Phỏng theo” có phải không nào?

Ví dụ như một đồng chí nào đó vốn là Giám đốc sở “phỏng theo”, chúng ta cũng chỉ có thể “phỏng theo”. Việc này là Ban Tổ chức Trung ương “phỏng theo” chứ không phải chúng ta.

Vì thế, không thể tồn tại việc trong tỉnh thoáng chốc có mấy chục thậm chí mấy trăm Phó Cục “phỏng theo” ở trong tỉnh được.

Việc này không thể làm rối loạn lên được. Mình tự quyết định và làm theo là không giống nhau.

Cát Lạp A Sa cười nói.

Xem ra, ông ta không cùng phách với Phó Bí thư Kim phụ trách việc nhân sự. Có lẽ Cục trưởng Cát biết Diệp Phàm là con rể của Kiều nên cũng muốn giúp Diệp Phàm một tay.

- Cứ quyết định như vậy nhé, chuyển chức Phó cục “phỏng theo” của Ban Tổ chức Trung ương qua. Đến khi thông báo một chữ cũng không thể thay đổi.

Chúng ta chỉ là mượn dùng một chút, đúng như đồng chí Cát Lạp nói, không phải chính thức mà chỉ là mượn dùng, phải phân biệt rõ ràng.

Về phía tỉnh uỷ bên này sắp xếp chức vụ gì cho đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy cách của Cục trưởng Cát Lạp đưa ra không tồi.

Giao cho Diệp Phàm chức Phó Trưởng Ban thư ký tỉnh uỷ là tương đối phù hợp, tiện cho sau này quản lý Trấn Hoành Không và cũng tránh được sự bàn tán của mọi người có phải không nào?

Ninh đại lão đột nhiên quyết định.

Kim Nhân Viễn đang muốn nói thì Chủ tịch Khúc đã nhanh hơn ông ta, nói:

- Việc này cách của Bí thư Ninh đưa ra rất tốt, tôi thấy được.

Chủ tịch Khúc thể hiện thái độ rõ ràng, nhân vật số một và hai của tỉnh uỷ đều đã tán thành, Kim nhân Viễn cuối cùng đã không nói gì nữa.

Việc này, đương nhiên, thuận lợi được thông qua. Chỉ có hai đồng chí là buồn bực.

- Đồng chí Diệp Phàm, yêu cầu của các cậu Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân đã đáp ứng các cậu hết mức rồi. Các cậu phải dốc sức mà làm. Nếu không sẽ đánh vào mông cậu.

Không ngờ sau khi cuộc họp kết thúc, Ninh đại lão cười đùa.

Trong tình hình nghiêm túc thế này mà lại cười đùa, thể hiện chắc chắn rằng quan hệ của Ninh đại lão và Diệp Phàm không hề đơn giản.

Hai đồng chí Kim Nhân Viễn và Bố Hoa Thanh đều sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Bí thư Ninh, mông của tôi đây không dễ đánh đâu.

Diệp Phàm cũng cười nói.

- Oh!

Ninh đại lão sửng sốt nhìn ra phía sau Diệp Phàm.

- Vì tôi chạy rất nhanh mà.

Lời Diệp Phàm nói mang hai hàm ý, ngoài thì nói mình biết chạy, trên thực tế là chỉ sẽ dẫn theo Hoành Không bay lên, Ninh đại lão ông còn đánh mông tôi cái gì.

Ha ha ha…

Đều đã cười, chính là Bố Hoa Thanh và Kim Nhân Viễn cũng vui vẻ.

- Gã này cũng thật thủ đoạn, nghe nói đã khẩu chiến với quần hùng tỉnh uỷ.

Tăng Vân Nhàn không nhịn được cũng bùi ngùi nói.

- Lẽ nào Lưu Tiêu Thành cứ thế là thôi, thế cũng thật buồn bực.

Trịnh Nhất Thiên “hừ” nói.

- Không xong thì thế nào, lẽ nào ông ta còn dám cãi lại quyết định của Tỉnh uỷ.

Tăng Vân Nhàn lạnh lùng nói.

- Ôi, đáng tiếc.

Trịnh Nhất Thiên có chút rung động.

Diệp Phàm bước vào Viện Độc Môn Tứ Giác trong Am Bạch Vân dưới chân núi Thông Thiên, bên trong khói hương nghi ngút.

Một cô gái mặc bộ đồ đen lúc này đang quỳ trước mấy tấm bài vị.

Vẻ mặt người con gái rất buồn bã, làn da trắng có hơi chút hồng hào, khoẻ khoắn, mái tóc đen búi cao, cài một chiếc châm màu xanh điểm những hạt ngọc màu đỏ thắm.

- Mẹ…mẹ…bố…bà…

Người con gái nước mắt chảy dài, nhẹ nhàng sờ lên những tấm bài vị đó.

- Ông ta đối với mẹ tuyệt tình như thế, mẹ còn nhớ đến ông ta làm gì?

Người con gái nghiến răng:

- Chu Tước sơn trang mãi mãi chỉ có thể có một nữ chủ nhân là người, người mới thực sự là nữ chủ nhân của Sơn trang. Ai cũng không thay thế được, tuyệt đối không được!

Người con giá tức giận, vung tay ra bên cạnh, điều khiến cho người ta sợ đó là tờ giấy mỏng trong tay cô ta lại như một thanh đao mỏng, cắm rất sâu vào cây cột gỗ lớn bên cạnh, chỉ còn lộ ra một chút đầu tờ giấy.

Buổi tối, Diệp âm thầm chuyển vào Chu Tước sơn trang.

Khổng Ý Hùng vẫn không yên tâm, đề nghị bảo Cục trưởng Bao điều mấy cảnh sát đi theo mấy đêm xem sao. Tuy nhiên đã bị Diệp Phàm từ chối. Khổng Ý Hùng đành phải lo lắng bỏ đi.

Quả thực cũng mệt rồi, Diệp Phàm đã đi ngủ sớm.

1 giờ sáng.

Tiếng soàn soạt rất nhỏ truyền đến, Diệp Phàm mở to đôi mắt chim ưng.

- Trả mạng cho ta…

Một giọng nói như từ âm phủ truyền tới, đối với người bình thường thì là như thế, nhưng đối với Diệp Phàm thì chẳng là gì cả.

Không lâu sau, liên tiếp những âm thanh đáng sợ truyền đến. Cái cửa sổ vốn đã được đóng rất cẩn thận tự động bật mở ra, giống như bị luồng gió âm thổi vậy.

Muốn làm gì đây…Diệp Phàm thầm nghĩ, mắt chim ưng trợn lên quan sát xung quanh.

Quả nhiên phát hiện ra manh mối.

Một bóng trắng lờ mờ đang bay chập chờn như ma quỷ cách Chu Tước sơn trang khoảng 50 mét. Bóng trắng đó giống như một tờ giấy mỏng nhảy nhót trên không, rất kỳ dị, căn bản không giống như hành động của người bình thường.

Nếu là người thường thì chắc chắn đã bị doạ chết ngất. Con dơi trên thái dương của Diệp Phàm nhẹ nhàng bay vút đi đến trước bóng trắng đó, nhìn chằm chằm và cũng thực sự sợ hãi.

Bóng trắng này căn bản không phải là người, tuy nhiên như một “đạo cụ” mà thôi. Đạo cụ điều khiển chiếc lưỡi lè ra rất dài, trên đầu đội chiếc mũ chóp cao đến nửa mét. Mặt trắng như giấy, còn đạo cụ không chỉ có một cái, hình như có hai cái, trắng đen vô thường.

Con dơi bay lượn một vòng xuống dưới, cuối cùng phát hiện ra manh mối. Trên một cây đại thụ rậm rạp cách Chu Tước sơn trang 100 mét hình như có một bóng người màu đen.

Con dơi bay qua đó, phát hiện một búi tóc buộc cao, cài một cây tram, mặc một chiếc váy dài màu đen mỏng như voan, chắc là con gái rồi.

Mặt người con gái che một tấm vải voan màu đen.

Chẳng lẽ là một mỹ nhân, Diệp Phàm trong lòng thầm nói, chợt thấy hứng thú.

Vì thế khống chế con dơi bay lại gần, người con gái chợt giật mình, hai mắt cảnh giác tìm kiếm trên không.

Quái, lẽ nào cô ta lại phát hiện ra con dơi của mình. Làm sao có thể, Bán Tiên Thiên Cường giả cũng không thể phát hiện ra con dơi của ta.

Diệp Phàm khống chế con dơi lui ra cách hơn chục mét. Người con gái cử động cơ thể, dường như đã suy nghĩ nghi ngờ, nhưng lại khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Cảm giác của cô gái rất nhạy bén, trong lòng Diệp Phàm nghĩ.

Khống chế con dơi đột nhiên lao về phía mặt cô gái như một mũi tên, con dơi đột nhiên phình to lên, mở rộng đôi cánh to như bàn tay.

Việc này, đương nhiên phải nhờ vào vị “Đán Phi Tử” thần bí nằm trong quan tài kia. Từ khi kế thừa được công lực 50 năm của ông ta, lại thêm sự giúp đỡ của ông ta về dung khí song trong tư tưởng.

Thao tác của con dơi không chỉ linh hoạt hơn, Diệp Phàm còn phát hiện khi nội lực của con dơi được ép ra toàn bộ thì nó có thể phình to bằng hai bàn tay, căn bản không thể gọi là dơi nữa, có thể gọi nó là “Chim dơi”.

Con dơi nhanh chóng vụt qua trước tấm voan che mặt của người con gái kia, Diệp Phàm khống chế con dơi vươn đôi cánh rộng ra như bàn tay vuốt lên má của cô gái.

Người con gái bất ngờ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, người bay lên trên không chừng 30, 40 mét.

Người con gái rơi xuống một khối đá núi bên cạnh, có lẽ cô ta đang mở to đôi mắt quyến rũ tìm kiếm xung quanh.