Quan Thuật

Chương 295: Bốn lão già lại gây chuyện ồn ào




Vợ của Ngọc Hoài Nhân lẩm bẩm mắng:

- Các ông làm quan kiểu gì vậy, nửa đêm còn mò dậy nhắc chuyện mũ quan trên đầu, nói mãi không dứt, thật là phiền phức. Chuyện của Tiểu Dũng, nó tự biết cách xử lý, lớn như vậy rồi lẽ nào chút chuyện cỏn con như vậy cũng không biết sắp xếp sao.

Vì thế hôm nay Mâu Dũng mới mỉm cười thân thiện chào đón đồng chí Diệp Phàm như vậy.

- Bí thư Mâu, tôi có một tình huống quan trọng muốn báo cáo với anh một lát.

Diệp Phàm mỉm cười rút ra một điếu thuốc Trung Hoa đưa cho Mâu Dũng.

Mâu Dũng đầu tiên cũng không để ý, tiện tay cầm lấy châm lửa hút, sau khi hít được mấy hơi mới cảm thấy mùi vị thuốc lá này hết sức đặc biệt, giống như đã từng hút qua một lần rồi, hay là ngửi thấy mùi thơm này ở đâu rồi, không kìm được cúi đầu quan sát tỉ mỉ điếu thuốc đang hút.

- Đại Hùng Miêu, không đúng! Mình cũng từng hút qua loại thuốc này rồi, nhưng điếu Đại Hùng Miêu này hình như có đầu lọc dài hơn một chút, thân cũng dài hơn.

Kỳ lạ, chưa từng thấy bán loại thuốc lá này trên đường, lẽ nào là loại sản phẩn mới, hình như không giống, mùi vị hết sức nguyên chất, hình như trước kia có lần đã từng hút qua.

Mâu Dũng chìm trong suy nghĩ, khẽ mỉm cười, kỳ thực trong lòng sớm đã ngồi lên chiếc xe thời gian bay về trước đó.

- Bí thư Mâu, ban đầu Phó tổng giám đốc Phạm Trọng Dương nói là chuẩn bị xây dựng khu nhà ở cho trạm phát điện trên địa bàn Ủy ban nhân dân xã Khanh Hương chúng ta, cho nên dự tính cũng sẽ thu về được 500 vạn đầu tư.

Tuy nhiên hôm nay Phó tổng giám đốc Dương gọi điện thoại đến, nói là ông ấy đã đem báo cáo tới cục Điện lực thành phố, vì tổng giám đốc Trần Quang Thu của tập đoàn điện lực đã phê chuẩn, nhưng lại gặp phiền toái ở cục Điện lực thành phố, hỏi Phó tổng giám đốc Dương thì ông ấy không nói.

Sau đó tôi có thám thính qua, hình như là Phó cục trưởng Vương Á Triết của cục Điện lực thành phố gây khó dễ.

Nói là phải xây dựng khu nhà ở ở vùng sát cổng thành huyện Ngư Dương, tổn thất của chuyện này đối với thị trấn Lâm Tuyền chúng ta không cần phải nói.

Anh là người đứng đầu Lâm Tuyền, hơn nữa lại có giao thiệp rộng rãi ở thành phố, cũng phải có chút giúp đỡ chứ, có phải không, ha ha ha…

Diệp Phàm cũng không ngại ngần nịnh bợ Mâu Dũng mấy câu, khiến Mâu Dũng nghe thấy mà trong lòng nóng hầm hập.

Tuy nhiên trong nháy mắt tiểu tử này đã tỉnh táo lại, nghĩ thầm, " Hừ! Bây giờ gặp khó khăn lớn không giải quyết được lại đến tìm mình nhờ ra tay, lúc đầu làm Đại quy hoạch Lâm Tuyền gì đó thì cao ngạo như thế, còn đổi mới nhà máy giấy, làm bố mày mất hết thể diện.

Nếu lần này chuyện của khu nhà ở đó thật sự thất bại, đoán chừng chiếc ghế Chủ tịch thị trấn của thằng nhãi này cũng bay mất, bay đi càng tốt.

Năm sáu trăm vạn.

Nếu Lâm Tuyền thiếu đi số tiền đó thì thật sự không ngóc đầu lên được.

Nhưng nếu thằng nhãi này gặp xui xẻo thì có lẽ mình cũng không khá khẩm gì, kinh tế Lâm Tuyền sẽ phát triển không kịp, bản kế hoạch đại quy hoạch của Lâm Tuyền đã được hội nghị thường vụ huyện quyết định rồi, còn trải qua sự phê chuẩn đặc biệt của Bí thư thị ủy Dương.

Nếu không giúp hắn, tất nhiên thằng nhãi này sẽ tự làm mất mũ quan, nhưng mình là Bí thư đảng ủy thị trấn cũng có sợi dây ràng buộc với hắn, có lẽ mũ quan của mình cũng sẽ hơi lung lay.

Ài! Phải giúp đối thủ mà thật sự trong lòng không muốn! Nhưng dượng đã nói rồi, phải có cái nhìn toàn diện.

Phải trái rõ ràng không thể trộn lẫn vào ân oán cá nhân, mình đành phải làm người đại lượng vậy…"

Mâu Dũng sau khi nhanh chóng suy nghĩ một lát quyết định vẫn phải giúp, nhưng cho dù muốn giúp cũng phải nói chuyện đàng hoàng một chút, lấy lại thể diện cho mình.

Cũng tiện thể dạy dỗ thằng nhãi này, nếu không hắn thật sự tưởng rằng hắn là đệ nhất thiên hạ, hắn cũng không nhìn xem.

Bố mày là thái tử gia đến từ thành phố, so với đồ nhà quê ở nông thôn như hắn thì gia thế thâm hậu hơn nhiều.

Chỉ dựa vào may mắn thì làm được cái quái gì, chuyện này thằng ranh mày chẳng phải đến cầu xin bố mày sao?

- À! Chuyện này cũng có chút khó làm, mặc dù nói tôi tới từ thành phố, nhưng ở bên tập đoàn điện lực thành phố cũng không có ai quen biết.

Hơn nữa Phó cục trưởng Vương của cục Điện lực thành phố cũng ở đấy mấy năm rồi, cũng xem như là một người giàu kinh nghiệm, giao thiệp rộng, thực lực hùng hậu, ở cục Điện lực cũng rất có tiếng nói.

Phiền toái nhất chính là y có một người anh trai là Vương Thiên Lượng.

Ngồi lên chiếc ghế cục trưởng cục Tài chính thành phố, đây chính là địa vị một tay che trời, so với một số Phó chủ tịch thành phố khác còn kiểu cách hơn nhiều.

Lãnh đạo các cục, các huyện nhìn thấy y đều phải cung kính, ai mà không muốn mò thêm được ít tiền.

Hiện tại làm cái gì cũng cần tiền, vấn đề dân sinh cần tiền, làm kinh tế cũng không thoát được tiền, tiền bạc mặc dù không phải là vạn năng, nhưng không có tiền, chẳng làm được chuyện gì.

Lâm Tuyền chúng ta muốn bay lên chỉ còn thiếu một chữ "tiền" bên trên.

Hơn nữa tôi nghe nói Chủ tịch Diệp và cục trưởng Vương hình như còn có chút ân oán nhỏ, chuyện này muốn thànhh công khó khăn lại tăng thêm không ít, ài! Ai gây ra phiền phức thì người ấy tự đi mà giải quyết!.

Mâu Dũng cố ý thở dài làm ra vẻ quan trọng, trong lời nói ẩn ý nhắc Diệp Phàm hành động không phải.

Ý tứ là kêu Diệp Phàm đi nhận lỗi với Cục trưởng Vương Thiên Lượng trước, sau đó y sẽ gặp mặt thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn.

- Ha ha ha, không thế nói là xảy ra đại ân oán với Cục trưởng Vương Thiên Lượng, chỉ là một chút ma sát nhỏ mà thôi.

Nhưng chuyện này tương đối phức tạp, nếu Phó cục trưởng Vương thật sự có thể phê chuẩn để khu nhà của trạm phát điện rơi vào xã Khanh Hương chúng ta, tôi đi mời y và Cục trưởng Vương Thiên Lượng đi uống chén trà cũng được.

Vì chuyện của Lâm Tuyền, tôi có mất chút thể diện cũng không sao, chỉ cần vì công tác thôi!

Diệp Phàm có chút xấu hổ nói, biểu hiện rất tự nhiên, rộng rãi, tất cả đều xuất phát từ công tác.

Ý tứ muốn nói với Mâu Dũng, mình vì công tác của Lâm Tuyền mà ngay cả thể diện cũng không cần, rõ ràng là lỗi của Cục trưởng Vương nhưng tôi vẫn chịu đi nhận lỗi, đây mới là một vị quan tốt chân chính, một lòng vì dân, vì nhân dân phục vụ,

- Được! Nếu chủ tịch Diệp thật sự mời được Cục trưởng Vương đi uống trà, tôi cũng rất vui vẻ, tục ngữ không phải nói: Oan gia nên giải không nên kết sao? Nếu không tôi sẽ làm người hòa giải, hẹn lúc nào đó, tôi mời người trong thành phố ra mặt, mấy người chúng ta tụ tập uống trà thế nào hả? Chủ tịch Diệp có thể xuất phát từ đại cục mà giải tỏa ân oán cá nhân, tôi là Bí thư cũng phải bỏ ra chút sức lực chứ.

Mâu Dũng ra vẻ giọng điệu quan chức, khuôn mặt nghiêm khắc, đương nhiên đang giả vờ vì vẻ nghiêm khắc hiện ra có chút cứng ngắc, giả bộ, khoe khoang vị trí nhân vật số một của gã ở Lâm Tuyền.

Diệp Phàm cũng không rảnh so đo với gã, gật gật đầu.

Vừa quay lại phòng làm việc, Phó bí thư Đảng ủy Tạ Đoan đã đến rồi.

Tạ Đoan là con trai của Tạ Cường trưởng ban bộ Chỉ huy quân sự, dáng người có mấy phần giống nhau, chỉ là thân hình Tạ Cường có chút tráng kiện và thô mập hơn, bình thường lúc nào cũng cười tủm tỉm, cho nên mới chết tên "Tạ gia Tiếu diện hổ.

Tạ Đoan lại hoàn toàn ngược lại, da dẻ trắng trẻo, giống như một bạch diện thư sinh, người không mập, nhưng cũng không gầy, hình thể đẹp mắt hơn nhiều so với cha mình, thật anh tuấn, có khí chất văn sĩ.

Nghe nói Tạ Đoan mới 25 tuổi, tốt nghiệp Học viện tài chính kinh tế Thương Hải, làm Phó chủ tịch xã Khanh Hương hơn một năm, có lẽ còn biết rõ một số chuyện trong quan trường hơn Diệp Phàm.

Cộng thêm bên cạnh có một lão hồ ly quan trường đồng chí Tạ Cường hướng dẫn từng bước, con đường đi xác định là không bình thường.

- Chủ tịch Diệp, sắp đến cuối năm rồi.

Sắp xếp nhân sự sau khi sáp nhập thị trấn của chúng ta hình như vẫn rất rối loạn.

Nhân viên công tác đóng ở xã Khanh Hương vẫn chưa quyết định xong, chỗ trống phía bên Lâm Tuyền chúng ta thật sự còn quá ít, nếu cứng rắn nhét vào cũng chỉ có thể làm giám đốc sở, chủ nhiệm thôi.

Phiền toái nhất là vẫn còn có bốn Phó chủ tịch xã lớn tuổi cũng không biết điều đi đâu, gần đây mấy người bọn họ đã có chút bực tức, nói mình chẳng khác gì con nuôi, bà ngoại không thương, mẹ cũng không yêu.

Còn nữa, mấy người điều tới trước đó trên đầu đều có một chữ "đời", chữ "đời" đó theo tôi thấy cũng không phải là chuyện, vừa rồi tôi đã nói với Bí thư Mâu rồi.

Ý của tôi chính là loại bỏ cán bộ đang công tác ở xã Khanh Hương hiện giờ rồi hãy nói, còn lại thì nghĩ cách giải quyết.

Còn về mấy giám đốc sở, chủ nhiệm có chữ "
đời" đó, anh ta nói xem tình hình rồi nói.

Ý tứ là…ý tứ là…

Tạ Đoan có vẻ khó xử không nói ra lời.

Kỳ thực lỗ tai của Tạ Đoan cũng bị nhồi vào đầy lời.

Hôm nay sau khi vừa tuyên bố xong chuyện nhân sự, chất nổ của gã càng nhiều hơn.

Đặc biệt là bốn lão Phó chủ tịch xã già đời vốn cùng ở xã Khanh Hương với gã càng đỏ mắt ghen tị.

Bốn lão già này tuổi tác cũng đã khoảng 45, bao gồm Phí Kỳ, Lưu Xán Thanh, Trương Chính Phàm, Chu Thầm.

Bốn người này trước kia ở xã Khanh Hương được gọi là "Tứ lão Khanh Hương", cũng có người gọi là "Tứ lạn Khanh Hương", tỏ rõ bọn họ khó đối phó thế nào.

Mấy ngày nay bốn lão già này liên hợp với nhau để khiếu oan, lý do chính là Tạ Đoan là người nhỏ nhất trong mấy cán bộ cấp phó phòng bọn họ.

Gã đảm nhận chức vụ Phó chủ tịch xã cũng hơn một năm một chút, cũng chẳng làm được trò gì to tát. Lần này sáp nhập xã vào thị trấn, ngay cả Chủ tịch, Bí thư xã cũng bị giáng xuống một cấp sử dụng.

Còn gã trái lại từ Phó chủ tịch một xã nghèo rách nát thăng lên làm Phó bí thư đảng ủy của thị trấn Lâm Tuyền.

Nói từ đâu, mục tiêu dùng người là thế nào? Lời lãnh đạo thành phố nói bất kể là chuyện gì, tại sao chúng ta cùng cấp với y, mà bốn người chúng ta bị giáng chức sử dụng, còn y trái lại được thăng quan.

Nếu nói về thành tích, chúng ta còn nhiều hơn y, nói về kinh nghiệm công tác, chúng ta cũng mạnh hơn y, tuổi tác cũng lớn hơn y, cầu chúng ta đi qua còn nhiều hơn đường mà y đi, chỉ là sau lưng thiếu mất cái gì, cái gì đó.

Điều này khiến người ta phải cân nhắc, khiến người ta phải suy nghĩ vô số. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bốn lão già này bắn lén rất rõ ràng, đơn giản là chĩa mũi nhọn toàn bộ vào đúng Tạ gia, "Tiếu diện hổ" Tạ Cường.

Nói ra bốn lão già này cũng thật xui xẻo, vốn là chuyện nhân sự của xã Khanh Hương không có một chút quan hệ nào với bọn họ nhưng Bí thư thị ủy Dương trong cơn tức giận đã giáng toàn bộ cán bộ của xã Khanh Hương xuống nửa chức.

Gần đây bọn họ phát hiện ra trong thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập vào thị trấn, những vị trí chủ nhiệm, phòng khoa tương đối có giá hình như đều bị người ta chiếm đi hết.

Ví dụ như sở Tài chính, phòng Thống kê, phòng Tổ chức, phòng đất đai…đều có Giám đốc, phó giám đốc.

Bốn lão già này vốn đã ôm một bụng bực tức, cho rằng những vị trí chủ nhiệm, trưởng phòng đó lẽ ra phải để lại cho bọn họ mới đúng, đầu tiên còn áp dụng thái độ quan sát xung quanh nhưng bây giờ không còn cách nào quan sát xung quanh rồi.

Nếu tiếp tục quan sát nữa thì bản thân không biết phải đi đâu để kiếm sống.

Cho nên bốn lão già này dứt khoát liên hợp lại, chuẩn bị gây chuyện, cho dù mũ bị kéo xuống cấp chủ nhiệm, có làm hay không cũng không quan trọng, ngay cả ban Tổ chức huyện ủy cũng không có ý biểu diễn hồ sơ, lẽ nào trên huyện anh còn có thể khai trừ công tác của bố mày sao? Hơn nữa bên trong nhất định có rất nhiều điều mờ ám.

Sau lưng bốn lão già này cũng có người ủng hộ.

Đối với Phí Kỳ đã 46 tuổi mà nói, người này vốn là bà con họ xa với trưởng ban ban Tổ chức Phí Mặc nhưng chỉ là bà con họ xa đến bảy tám đời.

Phí Kỳ cũng mặt dày đi nhờ vả họ hàng Phí Mặc, nhưng gần đây Phí Mặc phải sắp xếp nhân sự quá nhiều.

Muốn chiếu cố đầu tiên cũng phải chiếu cố đến bạn bè, họ hàng gần nhất của mình trước rồi mới nói.

Vì tính ra họ hàng Phí gia muốn thăng quan cũng xếp hàng dài nửa dặm, mà Phí Kỳ ở trong Phí gia có lẽ còn xếp ở khoảng cách 300 thước, cho nên Phí Mặc tạm thời không có cách nào để ý đến y.

Nói ra con hổ địa phương Phí gia ở Ngư Dương thật sự không phải là chưng cho đẹp, vòng tròn của Phí gia rất lớn.

Vòng tròn lớn bao trùm nhiều vòng tròn nhỏ, có lẽ từ trung tâm bên trong, Phí Mặc tính ra cũng có thể được bảy, tám vòng rồi.

Trong bảy tám chục vạn người của Ngư Dương, người họ Phí ước chừng chiếm gần 10 vạn, bằng 1%.

Đội ngũ không tính là đông, trong vòng tròn này muốn làm quan không dưới một trăm người, bảy tám vòng tròn thì có tới bảy tám trăm người.

Đương nhiên, bảy tám trăm người cũng không hoàn toàn là muốn làm quan, trong đó nhân viên đương nhiên là chiếm số lượng rất lớn.

Nhưng những nhân viên này đều muốn làm quan nhất, cho dù là đưa lên cấp chủ nhiệm, giám đốc sở hay hiệu trưởng gì đó cũng được.

Có quan lúc nào cũng tốt hơn là không có quan, một chức quan nhỏ là trong tay đã có quyền, có quyền thì sẽ có con gái, tiền mặt, nhà lầu, xe ô tô…những lợi ích này ai không muốn có chứ.

Lấy một chức hiệu trưởng học khu nhỏ bé mà nói.

Theo như tính toán quan phẩm cổ đại thì chính là không có phẩm cấp gì, thật sự muốn tính xem, thì có lẽ là xếp ngoài chức quan cửu phẩm.

Trong tay chức quan nhỏ thập phẩm, một năm cũng kiếm được cho mình một món tiền lớn mười mấy hai mươi vạn chi tiêu.

Phía dưới hiệu trưởng còn quản không ít giáo viên, lúc đó giáo viên cũng tương đối dễ quản lý.

Cô giáo cũng không ít, vì vào thành, vì phê bình chức danh vì điều chỗ ích lợi, vì có thể kiếm được chương trình dạy học tốt…rất nhiều nguyên nhân.

Cũng có cực ít một bộ phận nữ giáo viên muốn hiến thân, còn lấy danh hiệu tốt đẹp là hiến thân cho giáo dục, đương nhiên

Chuyển một vòng nói người ta hiến thân cũng là hiến thân có lý do có chứng thực vì hiệu trưởng chính là người đứng đầu một trường học, là đại diện cho giáo dục quốc gia, hiến thân cho y cũng xem như là hiến thân cho giáo dục, cho nên một hiệu trưởng nhỏ bé cũng có thể chơi ôm váy đồng sự. Đây cũng là nguyên nhân quyền lợi có thể khiến người ta điên cuồng.

Cho nên những họ hàng thân thích của Phí gia muốn làm quan đến phát điên, muốn làm phó phòng cấp thấp, phó phòng lại muốn làm trưởng phòng.

Trưởng phòng còn muốn làm phó ban, chuyện này có chút khó khăn.

Cho nên Phí Mặc cũng không quan tâm đến, chỉ có thể sắp xếp nhân sự theo tính chọn lọc trước.

Nhưng từ sau hôm nhân sự thị trấn Lâm Tuyền thay đổi lớn lao, Phí Mặc thoáng cái lại coi trọng Phí Kỳ, vì trong hội nghị thường vụ đảng ủy huyện hôm qua, Phí Mặc và bọn người Trương Tào Trung đều thất bại thảm hại quay về, trong lòng tất cả đều đang nín một bụng tức giận.

Lúc ấy cảm thấy Tạ Cường bị Lý Hồng Dương lợi dụng, hình như có chút quan hệ mập mờ với họ Lý, cho nên Trương Tào Trung thương lượng với Phí Mặc, quyết định dạy cho Tạ Cường một số bài học, để con Tiếu diện hổ đó không nhập vào trong lòng Lý Hồng Dương cho nên ẩn ý xui khiến Phí Kỳ ra tay, liên hợp với ba vị Phó chủ tịch xã khác là Lưu Xán, Trương Chính Phàm, Chu Thầm bắt đầu tính toán.

Phí Kỳ có Phí Mặc ủng hộ đương nhiên không sợ, lúc bắt đầu ba vị Phó chủ tịch xã khác vẫn có vẻ chần chừ.

Dù sao bọn họ cũng phải đối mặt với Tiếu diện hổ một trong bốn đại gia tộc Ngư Dương.

Tạ Cường, người ta tốt xấu gì vẫn là một thường vụ, muốn xử lý ba người bọn họ dễ dàng như giẫm mấy con kiến.

Tuy nhiên con người Phí Mặc cũng đa mưu túc trí, trải qua một hồi kích động của y, ba người đó thật sự có vẻ nhiệt huyết sôi trào.

Thử nghĩ xem, ban thường vụ của Ngư Dương căn bản không để ý đến bốn người chúng ta, khác biệt lớn như vậy.

Các Chủ tịch xã, bí thư đều sắp xếp xong rồi, chỉ còn thừa lại bốn lão già chúng ta giống như đống giẻ rách bị người ta quẳng sang một bên không có ai để ý đến.