Quan Thuật

Chương 2966: Hoành tảo thiên quân




- Lần này anh cần chuẩn bị cẩn thận, bằng không, nếu như lần nào cũng không ra gì thì không có cách nào mà chiến đấu được cả.

- Có thể sử dụng binh khí sao?

Xem ra Ngưu Bá đã châm ngòi nổ rồi.

- Có thể.

Xa Thiên vẫn cười bình thản.

- Đến rồi, hãy xem cái thế hoàn của ta đây.

Ngưu Bá đột nhiên giơ tay áo ra, lộ ra cột vòng tròn.

Vòng tròn này giống như mấy cái vòng đeo trên tay Ngưu Bá. Mỗi bên cánh tay đều có tới bảy tám cái.

Những chiếc vòng tay trong suốt, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được. Cũng không hiểu là được chế tạo ra bằng vật liệu gì.

- Cái thế hoàn, người này rất khí phách. Tuy nhiên, phải xem là ai sử dụng nó, nếu ở trong tay ngươi, thì chỉ là thứ vô dụng mà thôi.

Xa Thiên vẫn không quên đả kích Ngưu Bá vài câu.

Tên kia tức giận giơ hai tay lên, một vòng tròn xoay tròn lao về phía Xa Thiên. Vòng tròn đó xoay trên không trung ma sát với không khí tạo thành những âm thanh vang dội.

Dường như là sắp cháy tới nơi rồi. Mà khi vòng tròn ma sát với không khí, màu sắc của nó như đang chuyển dần thành màu lửa rồi. Có lẽ là do bị làm cho nóng lên.

Xa Thiên cũng tập trung tư tưởng nhìn vào những vòng tròn kia, sau đó rút thanh mã tấu ở thắt lưng ra.

Vòng tròn kia cứ như một cái đĩa bay, lúc cao lúc thấp, mà Ngưu Bá đang dùng nội công để khống chế. Tuy nhiên, nội lực của Ngưu Bá quá yếu, cho nên, phải cố hết sức.

Đột nhiên Xa Thiên bay vọt lên, một chân giẫm lên vòng tròn.

Chuyện lạ đã xảy ra, trong nháy mắt vòng tròn kia đứng yên dưới gót giày xa Thiên, hơn nữa lúc này nó giống như một lưỡi đao, tiến thẳng về phía đùi của Xa Thiên.

Xa Thiên nhanh chóng đạp chân lên vòng tròn, tuy nhiên, đế giày bị vòng tròn gọt mất một miếng rơi xuống đất, lộ ra chiếc tất màu xám của Xa Thiên.

- Ha ha, ăn tiếp vòng tròn thứ hai của Ngưu gia đây, cái này gọi là nhị cực thượng hỏa hoàn.

Ngưu Bá thấy tình hình như vậy, đắc chí cười một tiếng, vung một vòng tròn khác ra.

- Thứ đồ chơi này cũng dùng được đấy chứ.

Xa Thiên rất tức giận, vừa rồi còn khinh thường y, giờ thì thật mất mặt. Lần này bầu không khí không do dự chút nào, Xa Thiên lập tức bay lên không trung.

Mã tấu trong tay Xa Thiên quả là đáng sợ đấy, coong coong hai tiếng giòn vang, vòng tròn thứ hai của Ngưu Bá bị mã tấu của Xa Thiên đánh bay lên cao.

Ngưu Bá vừa thấy, thiếu chút nữa thì mũi y nổ tung.

Hai tay lại giơ lên trời, một loạt tiếng động vang lên kinh hãi.

Toàn bộ mười mấy cái vòng cũng bay ra. Chúng không ngừng bay lên bay xuống trước mặt, hình thành một khối lớn trên không trung, hướng về phía Xa Thiên.

Làn sóng đó lấy sự hỗn độn để tấn công đối phương, giống như khi rèn những mũi tên nhọn thì phải dùng tới đá để đập cho chúng có hình thừ như ý muốn.

Nếu dùng đao, chắc chắn không thể phá vỡ được.

Quả nhiên Xa Thiên rất giỏi, một bước bay lên không trung. Tuy nhiên, vòng tròn của Ngưu bá cũng thiên biến vạn hóa.

- Ngươi cũng có thể bay cao đấy, có thể tránh được cái thế hoàn của ông đây xem như ngươi cũng có bản lĩnh.

Ngưu Bá gượng cười, người túa mồ hôi. Mặt đỏ bừng, xem ra đã dốc toàn lực rồi.

- Ha ha, ta sẽ làm cho ngươi thất vọng đấy.

Xa Thiên cười quỷ quái trên không, thấy vòng tròn nhanh nhất thì liền muốn đuổi theo ngay.

Đột nhiên Xa Thiên bay vút lên trên, dưới nách không ngờ lộ ra một đôi cánh.

Đôi cánh kia có vẻ như gặp gió thì liền dài thêm ra, nhanh chóng rộng ra như đôi cánh một con chim ưng. Xa Thiên nhẹ nhàng vỗ cánh, cả người đã bay lên cao hơn mười thước.

Bàn chân đã đặt lên toàn bộ số vòng tròn của Ngưu Bá, Ngưu Bá thì mặt đỏ bừng, muốn làm cho những vòng tròn bay cao hơn một chút. Tuy nhiên, khí phách của Ngưu Bá đã hết rồi.

Mà đúng lúc này, hai chân Xa Thiên đá loạn trên không trung. Coong, Coong…. Những âm thanh giòn vang liên tiếp, mười mấy vòng tròn của Ngưu Bá đã được luyện cho cứng như đá lúc này bị đánh văng hết xuống đất.

Xa Thiên bay tới trước mặt Ngưu Bá, hai tay đâm thẳng từ trên không trung xuống. Ngưu Bá mất đi vòng tròn, không biết phải tiếp tục như thế nào.

Bụp lên một tiếng.

Ngưu Bá bị Xa Thiên đá cho một cước bay xa đến hơn hai mươi mét, mông y dính đầy bụi đất.

Khí phách của Ngưu Bá dường như đã không còn nữa rồi, cảm giác mông có chút gió lùa. Y vừa sợ, vừa xấu hổ, lập tức đỏ mặt lên.

Bởi vì, cả cặp mông của y đều bị lộ ra bên ngoài.

- Ha ha, lớn như vậy rồi mà còn cởi truồng sao?

Xa Thiên vẫn không buông tha cho y, đả kích thêm.

- Ông nội sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Tiếng thét chói tai của Ngưu Bá vang lên, chỉ tay về phía Xa Thiên.

Diệp Phàm phát hiện, trên ngón tay Ngưu Bá đeo một chiếc nhẫn ngọc, nó chợt lóe lên trên không trung và tiến thẳng đền chỗ Xa Thiên. Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả phi đao.

Bang….thanh đao trong tay Xa Thiên phóng ra, đập vào chiếc nhẫn kia, thanh đao lập tức bị xuyên thủng một lỗ.

Tuy nhiên, chiếc nhẫn cũng bị mất lực nên rơi xuống đất.

Tuy nhiên, Xa Thiên vẫn không chịu buông tha. Thu tay lại, chiếc nhẫn ngọc lập tức trở lại trên tay của Xa Thiên, nhưng tự nhiên, y lại bị rơi xuống đất, hổn hển nhìn Ngưu Bá.

- Còn muốn đấu nữa không.

Xa Thiên hỏi.

- Không cần đấu nữa, Ngưu Bá thua rồi.

Viên Tri nói.

- Ta…

Mặt Ngưu Bá đỏ bừng, cuối cùng cúi mặt nói:

- Ta thua, từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Thiên ca. Tuy nhiên, ta chỉ đi theo anh, vị Diệp tiên sinh này, hắn không xứng làm chủ nhân của ta, muốn làm chủ nhân của ta, thì phải khiến cho Ngưu Bá ta tin mới được.

- Ngươi định nuốt lời sao?

Xa Thiên lạnh lùng nói.

- Ha ha, Xa Thiên, đừng có hòng. Một lát nữa ta còn phải chơi cờ với đại sư, hay là chơi cờ trước đi. Về phần Ngưu Bá, y khiến ta thấy chướng mắt.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Không có bản lĩnh thì thôi đi, nói nhiều thì có ích gì chứ.

Ngưu Bá thở hổn hển nói.

- Ha ha,

Diệp Phàm cười,

- Đại sư, bàn cờ của ngài đâu?

- Mời đi theo ta.

Viên Tri khách khí đứng dậy, không lâu sau mấy người đi vào trong rừng cây. Diệp Phàm phát hiện, đây sao có thể xem là bàn cờ được, căn bản đây là một bàn cờ chiến trường.

Một bàn cờ cực lớn, Phương Viên ngồi xổm trên cái bàn cờ rồng chừng hơn mười mét, mà các quân cờ bên trong đều là lốp của xe có trọng tải hơn 20 tấn.

- Diệp Phàm, bàn cờ này rất khó đánh đấy, quân cờ lại rất mạnh, mỗi cái chừng hai ba nghìn cân.

Đoàn Đức Thành nhắc nhở Diệp Phàm.

- Nếu như Diệp tiên sinh có bản lĩnh, những thứ đó thì có là gì chứ? Nói không chừng trọng lượng cũng không khác trang giấy là mấy.

Ngưu Bá không phục, tiện tay hất con xe về phía sau con pháo.

Tên này chắc chắn muốn lấy lại sĩ diện trước mặt Diệp Phàm.

- Bắt đầu đi Đại sư.

Diệp Phàm nói.

Viên Tri không hề do dự, đi vài bước đến trước bàn cờ. Mà trong lúc này vị hòa thượng trung niên kia cầm đến một thứ gì đó như là một ngọn đuốc.

- Thật ngại quá, tôi muốn khống chế quân cờ thì phải dùng cái này. Ngươi cũng có thể dùng binh khí để khống chế quân cờ.

Viên Tri nói.

- Không cần, ngài bắt đầu đi.

Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn hết sức bình thản, ra vẻ là không có vấn đề gì. Tuy nhiên, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cũng chẳng khác gì bó đuốc kia.

Phát hiện ra nó dài khoảng một mét, cũng không biết bên trong là cái gì.

Chỉ thấy Viên Tri đưa tay lên vỗ vào vật kia một cái, một thứ âm thanh lạ vang lên. Không ngờ trong ống phun ra một luồng khí, trực tiếp đánh vào con pháo trên bàn cờ, con pháo bay trên không rồi tiến thẳng đến con xe của Diệp Phàm.

Hóa ra thứ đồ vật này có tác dụng như vậy. Nội công của Viên Tri chỉ đến cấp bảy, nên chưa thể phát ra nội công.

Vậy thì xem ra đây là dịp để hắn khoa trương vận may của bản thân rồi. Có lẽ bó đuốc kia có tác dụng mở rộng tác dụng của sóng khí. Khó trách Viên Tri lại thoải mái như thế, ngươi muốn dùng nội công, còn người ta chỉ cần vỗ tay là được.

Nếu như “xe” đã bị “Pháo” diệt thì xem còn có thú vị gì nữa. Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, xuất con “Xe”.

‘xe’ rất dễ di chuyển, mà tự nhiên Viên Tri lại ra con ‘ pháo’, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng sẽ khiến cho con ‘pháo’ này không thể trở về nữa.

Con ‘xe’ quỉ dị không ngờ xoay tròn một vòng rồi dừng lại trước mặt con ‘pháo’. Nằm ngay xuống bên cạnh, con ‘pháo’ của Viên Tri không chịu được sự va chạm của con ‘xe’, rơi ra khỏi bà cờ.

Viên Tri tức giận tới nỗi mắt mở to ra, không ngờ lại vỗ bó đuốc kia, lần này luồng khíphun ra mạnh hơn lần trước rất nhiều, cảm giác như muốn hất tung con ‘pháo’ ra khỏi bàn cờ.

Đáng tiếc vận khí của Viên Tri không tốt, gặp phải Diệp Phàm.

Hắn tiền tay hất con ‘xe’, con ‘pháo’ bị đâm trực tiếp văng ra khỏi bàn cờ.

Chiêu thứ nhất đã làm mất một ‘pháo’, nét mặt già nua của Viên Tri dường như không nhịn nổi nữa, đỏ ửng cả lên.

Đột nhiên Viên Tri đảo ngược bó đuốc bên cạnh lên, việc lạ lại xảy ra. Bó đuốc phun ra một luồng khí giống như một trận gió xoáy, lập tức làm cho Viên Tri bay lên trên không trung như một vũ điệu rắn điên cuồng, hình như muốn đánh lạc hướng Diệp Phàm để tấn công vào bàn cờ.

- Cũng có chút tài năng đó chứ.

Diệp Phàm thản nhiên cười, mắt chim ưng đã nhìn ra rồi. Lần này Viên Tri định dùng chính ‘tướng’ của mình, nghĩ rằng hy sinh ‘tướng’ thì sẽ giành thắng lợi.

Diệp Phàm có thể khiến cho ông ta mãn nguyện, hai tay đột nhiên đảo qua bàn cờ một lượt.

Một hồi âm thanh giòn vang truyền đến, lập tức bụi đất tung bay, bởi vì toàn bộ bùn đất bên cạnh bàn cờ đã bị xới tung lên, khiến cho xung quanh bị chấn động.

Trong khi Viên Tri đang tròn mắt sửng sốt, Diệp Phàm quyết đoán ra tay, đến lúc này chiêu ‘ hoành tảo thiên quân’ thật đúng là ‘ hoành tảo thiên quân’.

Đợi khi bụi đất tan hết, ba người Viên Tri, Ngưu Bá và Đoạn Đức Thành sợ đến mức thiếu chút nữa biến thành hóa thạch.

Miệng Ngưu Bá đang há hốc ra tưởng là có thể nhét được cả một cái bánh bao vào, còn về phần lão hòa thượng Viên Tri, bó đuốc trong tay rơi ‘bang’ một tiếng xuống đất. Lão hòa thượng miệng ấp úng ‘làm sao có thể’.

Bởi vì, toàn bộ mã pháo tướng trên bàn cờ đã không còn nữa rồi. Tất cả đã bị chìm vào bên trong bàn cờ rồi.

Mà thế trận bên Diệp Phàm vẫn còn rất chỉnh tề, tất cả mọi người đều thèm thuồng nhìn bàn cờ trống trơn của lão hòa thượng.

- Thật ngại quá, Diệp mỗ may mắn thắng được.

Diệp Phàm nói.