Quan Thuật

Chương 3017: Cơn thịnh nộ của Diệp Phàm




- Thật sao, muốn tốt cho ông mà ông lại không hiểu, muốn ông đây cho nếm mùi lợi hại thì mới nói đúng không?

Diệp Phàm tức giận, thi triển công phu Phân Cân Thác Cốt Thủ.

Bao Nghị chỉ thấy Diệp Phàm múa tay trên không trung vài cái, không lâu sau, tên kia giãy giụa trên mặt đất không khác gì con giun.

Một lúc sau, da trên người phập phồng như sóng cuộn, miệng la hét ầm ĩ, tiếng kêu sắc nhọn khiến cho Bao Nghị nghe thấy cũng không khỏi rung mình, cảm giác như da đầu bắt đầu run lên.

Bởi vì tiếng kêu đó qúa khẩn thiết, dường như là tiếng của cầu cứu của một người sắp chết.

- Ngươi là ai, ở đâu, làm gì?

Tiếng của Diệp Phàm như tiếng phát ra từ địa ngục.

- Trần Hướng Minh, Chủ tịch tỉnh Điền Nam, không lo chính sự, chỉ thích ra tay làm chuyện xấu. Mọi người gọi tôi là ‘phi thiên đại đạo’.

Một ngày trước có một người là ‘sư tử’ đến tìm tôi, bảo ra tay đánh cắp tư liệu 502 của tập đoàn Hoành Không.

Hơn nữa, còn miêu tả một cách tỉ mỉ kết cấu phòng bí mật cất giữ tư liệu, rồi cách cách phòng trộm gì gì đó rất rõ ràng.

Hơn nữa, đồng ý sau khi việc thành công sẽ trả 20 vạn. Thanh toán trước 5 vạn coi như tiền cọc. Bình thường tôi vốn thích làm những chuyện như thế, hơn nữa, cũng đã từng làm nhiều lần, đều thành công.

Nhận được tiền tôi quyết định ra tay. Không ngờ, thật xui xẻo. Lúc bắt đầu thì rất thuận lợi, hơn nữa đã lấy được tài liệu và thoát được ra bên ngoài.

Nhưng khi tôi đang đi ngang qua Thông Thiên sơn thì bị đánh một cái. Ngẩng đầu lên, phát hiện ra một người mặc đồ trắng đang đứng trên một cây gậy.

Tôi còn tưởng là gặp phải ác quỷ, muốn dọa cho tôi sợ. Tuy người đó không phải là quỷ, nhưng lại rất lợi hại.

Cơ thể nặng như vạy mà có thể đứng trên một cây gậy, không phải quỷ thì là gì.

Hơn nữa, còn run theo gió một cái. Tôi vừa thấy đã định chạy trốn, nhưng không đợi tôi xoay người, đã thấy có cảm giác đau sót, và ngất đi.

Trần Hướng Minh nói.

Bao Nghị đã ghi âm lại toàn bộ những lời mà Trần Hướng Minh đã nói. Sau đó đi suốt đêm về cục công an. Đến nửa đêm, Bao Nghị mang người đến Điền Nam, nói là đi bắt người mang tên ‘sư tử’ kia.

Bởi vì Trần Hướng Minh cung cấp đủ manh mối, đến sáng sớm hôm sau đã bắt được ‘sư tử’, người chuyên vận chuyển hàng cấm.

Diệp Phàm lại thi triển ‘ phân cân thác cốt thủ’, sư tử cũng không chịu được. Lại khai rằng có một người tên là Đỗ Hưng. Lại tiếp tục lùng sục, đến ba giờ chiều, đã có kết quả. Bao Nghị quá kinh hãi.

Vội vàng mang theo túi công văn đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm.

- Mắt anh đã đỏ thế kia rồi, phải chú ý nghỉ ngơi đó.

Diệp Phàm nói.

- Không có gì, cũng đáng mà. Toàn là tin tốt. Con mẹ nó, lượn đi lượn lại không ngờ đã bắt được tên chủ mưu.

- Là ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Bao Nghị người nói.

- Chẳng lẽ đúng là do người của tập đoàn máy móc Hoa Hạ làm?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải, làm Chu Đống đã thuê người làm.

Bao Nghị cười nói.

Diệp Phàm đập bàn Bốp một cái, mắng:

- Đúng là ăn cây táo,rào cây sung, lần trước chúng ta đã buông tha cho y.

Không thể tưởng tượng được lần này y lại dám làm vậy. Tôi đang nghĩ làm sao tên đạo tặc kia lại lợi hại như vậy, hóa ra là có nội ứng.

Chu Đống còn chưa biết rõ phòng tài liệu của chúng ta lắm. Xem ra, phòng tài liệu của chúng ta lại phải sửa sang lại lần nữa rồi.

- Xử lý chuyện này thế nào? Chủ tịch tỉnh đang chờ kết quả của chúng ta. Việc này có chút khó khăn, nếu như báo cáo lên chủ tịch tỉnh chưa biết chừng sẽ chẳng làm được gì cả.

Bao Nghị nói.

- Muốn làm lớn một chút, nếu như chủ tịch Bố Hoa Thanh có muốn làm mất mặt Diệp Phàm tôi, thì cũng phải làm.

Lần này quyết không bỏ qua cho Chu Đống, người như thế ắt phải nhận lấy cái chết. Nói cách khác, chuyện này cũng thật đáng sợ.

Lần này may mắn có anh giúp đỡ. Nếu không, một khi tư liệu 502 bị lộ, tập đoàn chúng tôi không biết sẽ ra sao.

Diệp Phàm nói. Nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Anh lập tức báo chuyện này cho bí thư Cái biết.

Sau đó, chúng ta lập tức tổ chức hội nghị thường vụ tập đoàn, báo cáo với các ủy viên thường vụ kết quả điều tra.

Tuy nhiên, chứng cứ nhất định phải đầy đủ, phải kể lại tỉ mỉ, cụ thể. Phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, không để Chu Đống có bất kỳ cơ hội may mắn nào.

Chúng ta phải cho đồng chí Bố Hoa Thanh biết chúng ta là như thế nào, để xem ông ấy còn nói được gì về chuyện này nữa.

Bao Nghị quay người đi ra ngoài.

Không thể tưởng tượng được là thái độ của Cái Thiệu Trung cũng rất kiên quyết, có lẽ cũng tức giận vì Bố Hoa Thanh vẫn ép buộc mình, để người ngoài đánh vào mặt mình. Hơn nữa, Cái Thiệu Trung cần phải rửa sạch chính mình, muốn làm chuyện mất bò mới lo làm chuồng.

Ngay sau đó triệu tập hội nghị thường vụ tập đoàn, Bao Nghị thông báo tới toàn bộ hội nghị quá trình phá án, đưa ra đầy đủ nhân chứng vật chứng.

Cả tập đoàn đều đồng ý, hình thành bản tường trình thống nhất, lập tức báo cáo cho đồng chí Thái Cường và Bố Hoa Thanh chuyện này.

Sau khi đồng chí Bố Hoa Thanh nghe xong báo cáo, nói là muốn trở về tỉnh thương lượng với Khúc chủ tịch chuyện này. Tự nhiên, ông ta buồn rầu vội vàng đi.

- Ông ta còn mặt mũi nào mà đến đây nữa.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Có mới là chuyện lạ.

Bao Nghị cũng hừ lạnh một tiếng.

Ngày hôm sau, Chu Đống đến tự thú. Đương nhiên, đã có sự sắp xếp ổn thỏa từ bên trên. Có lẽ Chu Đống sẽ được hưởng án treo.

Chẳng qua, Chu Đống làm vậy cũng chỉ là làm mất tiền đồ của cuộc đời mình.

Tuy nhiên, buổi tối, truyền đến một tin không hay. Vân Hùng lại té xỉu trước cửa Bạch Vân am. Ngay lập tức được đưa vào bệnh viện nhưng đã bị rơi vào trạng thái hôn mê.

Quản gia của Vân Hùng là Tống Tử Thành đã tìm được Diệp Phàm, nới là Vân đổng muốn nhờ Diệp Phàm một chuyện. Diệp Phàm cũng vội vàng chạy đến.

Diệp Phàm lặng lẽ kiểm tra cho Vân Hùng, trong lòng cũng có chút xót xa. Bởi vì, Vân Hùng đã bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu, có lẽ không sống thêm được mấy ngày nữa.

- Diệp…Diệp tổng, cậu đồng ý đến, tôi…tôi rất vui.

Vân Hùng khó khăn lắm mới mở được mắt ra, nói.

- Vân đổng, không cần nói nhiều, ông nghỉ ngơi đi.

Diệp Phàm an ủi.

- Tôi tự biết mình, không được nữa rồi. Chắc không sống được mấy ngày nữa. Tuy nhiên, trước khi tôi đi muốn nhờ cậu một chuyện.

Vân Hùng cố gắng nói.

- Xin Vân đổng cứ nói.

Diệp Phàm nói.

- Vốn tôi định mang toàn bộ tài sản 8 trăm triệu đô la mỹ cho cháu gái Nguyệt Nhi.

Nhưng nó nhất quyết không chịu gặp mặt tôi, mà tôi cũng đã nói chuyện này với sư thái của Bạch Vân am. Tuy nhiên, Nguyệt Nhi nói không cần, nói không muốn nhận của tôi dù chỉ một đồng.

Nếu như sư thái ép nó quá, nó sẽ trốn đi. Tôi không thể ép nó. Hiện tại tôi không thể làm gì được.

Khoản tiền này Nguyệt Nhi không muốn nhận, cho nên, tôi quyết định, nghe nói Thông Thiên Sơn và Thông Thiên Hà cùng với tập đoàn Hoành Không muốn hợp thành một khu.

Mấy hôm nay, tôi phát hiện ra rằng quang cảnh nơi đây rất được. Tôi quyết định sẽ đầu tư toàn bộ số tiền của mình hợp tác với tập đoàn của các cậu.

Còn chuyện khống chế cổ phần hay phân chia cổ phần ít nhiều ra sao, chuyện này có thể từ từ bàn bạc sau. Tuy nhiên, tôi muốn lấy tên của khu đó là Chu Tước.

Vợ của tôi cả đời chỉ muốn sống ở chu tước sơn trang, mà Nguyệt Nhi lại xem Chu Tước sơn trang như thuộc quyền sở hữu của nó.

Tôi muốn tạc một pho tượng vợ của tôi là Mộc Hà Hương ở Chu Tước sơn trang. Còn chủ nhân hợp pháp của khu Chu Tước là Nguyệt Nhi.

Bất luận nó có nhận hay không, Nguyệt Nhi vẫn là đại diện của Hoa Tinh trong khu Chu Tước cuat tập đoàn Thông Thiên Sơn.

Chuyện này tôi đã nói với luật sư chuẩn bị hết mọi thủ tục rồi, nhân viên công chứng cũng sắp đến rồi.

Đến lúc đó, trước khi Nguyệt Nhi chấp nhận thì 8 trăm triệu đô la mỹ đó tôi toàn quyền giao cho Diệp Phàm cậu giám sát.

Tôi biết cậu là một người rất đặc biệt, lại là cán bộ chân thành. Giao số tiền đó lại cho cậu, tôi rất yên tâm.

Đến lúc đó, khi Mộc Nguyệt Nhi thực sự chấp nhận số tài sản này, tôi mong cậu có thể dẫn nó đến mộ thăm tôi, nói cho tôi biết.

Mà phần mộ sâu khi tôi chết, hy vọng được đặt gần khu Chu Tước. Hy vọng tập đoàn Hoành Không có thể đồng ý cho tôi việc này.

Vân Hùng nói rất cảm động, Diệp Phàm thấy hình như mũi mình hơi cay cay.

- Vân đổng, ông cứ từ từ nghỉ ngơi, đừng để bị mệt quá.

Diệp Phàm an ủi.

- Ôi…điều hối tiếc duy nhất của Vân Hùng tôi là không thể được Nguyệt Nhi tha thứ. Đây đều là lỗi của tôi, tại sao lại không nhận rõ mọi việc, bì người ta lừa mấy chục năm trời….

Vân Hùng lại bắt đầu bị kích động, Diệp Phàm nhanh chóng cho ông ta thở oxi, nếu không, chỉ sợ ông ta không thở nổi nữa.

Từ bệnh viện đi ra, Diệp Phàm mang một tâm trạng rối bời đến Bạch Vân am.

- Cô còn có tâm trạng mà quỳ trong này sao?

Thấy Nguyệt Nhi đang quỳ trước bài vị, Diệp Phàm tức giận nói.

- Tôi quỳ thì có liên quan gì đến anh? Anh là gì của Mộc Nguyệt Nhi tôi. Không phải chồng cũng không phải tình nhân, đến bạn bè cũng không phải.

Nghiêm túc mà nói, chúng ta vẫn đang đối đầu. Anh không có quyền gì mà chỉ trích tôi cả. Chủ tịch Hoành Không, quản lý tốt công ty của anh là được rồi.

Đừng có cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào túi tiền của người ta, rồi xía vào chuyện riêng của nhà người ta.

Mộc Nguyệt Nhi liếc nhìn Diệp Phàm một cái, không hề động đậy.

- Cô thật đúng là ý chí sắt đá, người thân duy nhất trên dời này của cô cũng sắp đi đến trạm cuối của đời người rồi.

Ông ấy đã đem toàn bộ tài sản đầu tư vào khu du lịch Chu Tước và khu Thông Thiên Sơn rồi.

Vân đổng tin tưởng tôi, giao cho tôi giám sát. Đến khi nào có người chịu tiếp nhận nó mới thôi. Tuy nhiên, chủ nhân hợp pháp của khu du lịch Chu Tước là cô chứ không phải Diệp Phàm tôi.

Một ông già sắp chết, cô không thể gặp một lần sao? Cô nói trước kia ông ấy có lỗi với bà cô, cô nên nghĩ lại.

Bà của cô cũng là vợ của Vân lão gia. Hơn nữa, lúc trước là do tiền làm mờ mắt. Nếu như con người ai cũng hiểu được chuyện đó thì làm sao có người xấu nữa.

Mộc Nguyệt Nhi, có một số việc, phải phân biệt rõ ràng. Một khi vĩnh viễn mất đi rồi, giống như Vân lão gia đã để mất bà của cô, giờ ông ấy có muốn làm gì cũng không thể nữa rồi.

Diệp Phàm chỉ vào Mộc Nguyệt Nhi thở dài.