Quan Thuật

Chương 3019: Con trai Diệp Phàm chao đơi




Chiêc Audi Q5 phong đi như môt mui tên thăng đên tinh thanh.

Vưa đên sân bay Băc Kinh, Vương Triêu đa lai xe đơi bên ngoai. Lai la đèn canh bao tuy nhiên không keo coi.

Vôi vang đên Hông Diêp Bao.

Phat hiên trong phong khach đông ngươi, ngay ca Kiêu Viên Sơn, Kiêu Hoanh Sơn rât bân rôn đêu đang ngôi đây. Xem ra la xin nghi lam.

Lên tâng phat hiên phong ngu cua minh đa biên thanh phong sinh chuyên nghiêp. Quân y viên cư đên ba bac si san, hương tiên trơ câp đăc biêt cua nha nươc, cung vơi cac y ta đang chơ.

Trân chiên kia, hinh như la đang kham bênh cho lanh đao quôc gia. Co le lanh đao nha nươc co phô trương thê nay hay không đêu kho noi.

Dung cu va thiêt bi bay đây trong phong ngu, co le con tiên nghi hơn phong sinh chuyên nghiêp rôi. Nghe noi tât ca viêc nay đêu la Cung Khai Ha đích thân săp xêp.

Lam cho Diệp Phàm khiêp sơ hơn chinh la, đưng trươc cưa bao vê phong sinh chinh la Trương Hung va Đương Thanh, con co Vương Nhân Bang va Lang Pha Thiên. Bôn ngươi ve măt nghiêm tuc canh cư, ca ngươi như môt bưc tương. Con Phi Đông cung ngôi trên ghê canh giư như môt tương quân vây.

Nhưng đôi viên khac cua Tô đăc nhiêm A đêu canh giư ơ nhưng lôi đi nho khac, môi ngươi đêu la sung vac vai, đan lên nong, trân đia săn sang đon quân đich.

Con cua Diệp Phàm con chưa chao đơi, đa tân hương câp đô đai ngô câp pho nha nươc. Bơi vi, co thê đê Vương Nhân Bang trông cư phong, it nhât phai la ngươi co chê đô đai ngô câp pho nha nươc. Ngoai ra, phai la can bô đang tai chưc mơi co thê co đai ngô nay.

Canh tương nay, thât đung la kinh đông đên quy thân rôi.

- Cac câu đang lam gi thê? Phai lam đên mưc thê sao? Diệp Phàm cam giac buôn cươi, trưng măt nhin mây ngươi Vương Nhân Bang môt cai.

- Hư, Tiêu Bang muôn tranh chưc cha nuôi vơi tôi, chung tôi đa noi rôi, ai nhin thây đưa nho va co thê lam cho no cươi chinh la cha nuôi. Lang Pha Thiên hư lanh môt tiêng, hai măt nhin Vương Nhân Bang.

- Lão Lang, xem anh xấu hổ chưa kìa, chớ dọa trẻ con, cút xa một chút, đứng ở chỗ này cản đường người khác. Vương Nhân Bàng hừ nói.

- Cậu cũng không khá hơn chút nào, hãy đợi đấy là được. Lang Phá Thiên còn bóp bóp nắm tay.

- Chờ xem thì chờ xem, cha nuôi này nhất định là Vương Nhân Bàng tôi. Vương Nhân Bàng ngẹo đầu, không để ý đến anh ta rồi.

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài, phòng sinh cấm đàn ông vào. Diệp Phàm vừa mới đẩy cửa vào đã bị một bác sĩ nữ đẩy ra.

Hơn nữa bác sĩ còn hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng cùng Lang Phá Thiên một cái hừ nói - Các đồng chí trông cửa cũng quá vô trách nhiệm, lần sau có người khác đi loạn nữa tôi phải báo cáo lãnh đạo các anh.

- Tôi là ông xã của người bên trong. Diệp Phàm vội vàng nói.

- Ông xã cũng không được, sản phụ vừa mới tỉnh dậy, nếu anh cứ đi vào chỉ sợ ảnh hưởng tới việc sinh. Anh nghĩ xem, có nên vào hay không? Bà bác sĩ nói.

- Hả, vậy bác nói với cô là tôi chờ bên ngoài là được. Tôi không vào, không vào. Diệp Phàm xấu hổ nói.

- Lão Lý đến đây. Lúc này Đường Thành lại gần Diệp Phàm nói nhỏ vào tai hắn.

- Lão Lý? Diệp Phàm thì thầm một tiếng, giọng có chút nghẹn ngào phát hiện đồng chí Lý Khiếu Phong ngồi xe lăn do hai quân nhân phụ giúp, khuôn mặt gầy đi không ít, nhìn chỉ còn da bọc xương.

- Lão Lý Diệp Phàm bước nhanh ra trước giọng nghẹn ngào.

- Ha ha ha, hôm nay cháu của chúng tôi chào đời, vui quá, vui quá! Lý Khiếu Phong cười, Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn đứng lên nghêng đó.

Không lâu sau Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục công an Ngô Chính Phong cũng vội vàng chạy đến.

Phí Nhất Độ cũng đến rồi.

Ngay cả ông cụ nhà họ Triệu Triệu Bảo Sơn không ngờ cũng vui tươi hớn hở đến đây, cũng không biết nghe được tin từ đâu.

Đại diện của nhà họ Ninh cũng đến rồi. Vì Ninh Chí Hòa không kịp từ tỉnh Thiên Vân về, Phó Chủ nhiệm văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh cũng đến rồi.

Thiết Chiêm Hùng tất nhiên không cần nói.

Còn Lam Tồn Quân đang trên đường bay về Bắc Kinh.

Còn Vương Long Đông người vừa được điều đến văn phòng Chính Phủ thì không cần phải nói, tuy nhiên, nhà họ Cổ cũng đến.

Chẳng qua người nhà họ Cổ mới đến phòng khách, thấy nhiều nhân vật quan trọng như vậy, người nhà họ Cổ sợ không cần nói.

Vốn người nhà họ Cổ đến đây là muốn tìm chỗ dựa cho con rể Vương Long Đông, là muốn đến thể hiện chút xa hoa, bởi vì nhà họ Cổ có tiền.

Tuy nhiên, Cổ Thiên Tắc ngồi nghiêm trên ghế không dám làm gì rồi.

Cha mẹ anh em Diệp Phàm cũng đã đến đông đủ, trong phòng khách náo nhiệt thật sự. Tuy nhiên sợ ầm ĩ cho nên, mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện uống trà.

Không lâu, Cung Khai Hà cũng vội vàng vào, câu hỏi đầu tiên là - Còn chưa sinh sao?

- Vội gì, từ từ chờ đi. Lý Khiếu Phong trừng mắt nhìn ông ta.

- Tôi còn có một cuộc họp. Mặt Cung Khai Hà cứng đờ.

- Họp cái gì, không cần họp, hôm khác đi. Lý Khiếu Phong là một tướng quân, giơ tay ngăn Cung Khai Hà như ra lệnh.

- Trong lúc này, hôm khác rồi. Cung Khai Hà dặn thư ký riêng một tiếng, sau đó sang uống trà với Kiều Viễn Sơn và Kiều Hoành Sơn.

Phòng khách tuy hơi loạn nhưng cũng cấp bậc trình tự rõ ràng đấy. Như Cung Khai Hà cùng Triệu Bảo Cương và hai anh em nhà họ Kiều cùng ngồi một chỗ.

Tề Chấn Đào Trương Vệ Thanh Ngô Chính Phong lại ngồi cùng nhau.

Còn Phí Nhất Độ và Diệp Phàm là cấp thứ ba lại ngồi cùng một nơi.

Người thân của Diệp Phàm ngồi một chỗ.

Ước chừng ba tiếng sau, tất cả mọi người đói bụng muốn hoa mắt rồi, cuối cùng nghe tiếng khóc vang lên.

- Sinh rồi. Tất cả mọi người không ngờ không hẹn mà cùng đứng lên, ngửa cổ nhìn lên tầng.

- Một cậu ấm và một tiểu thư, chúc mừng. Đường Thành giống như một tú bà đứng trên bậc thang nói.

- Chúc mừng, chúc mừng Trong phòng khách lập tức ồn ào lên, mọi người đều chúc mừng nhà họ Diệp.

Đặc biệt là cha của Diệp Phàm Diệp Thần Tây, một trưởng phòng cùng lãnh đạo cấp phó nhà nước, cấp bộ trưởng thứ trưởng bắt tay giọng cũng run rẩy, mắt đỏ hoe. Tuy nhiên, ông cũng kiêu ngạo, đây đều là do đứa con trai mình không chịu thua kém ai.

- Bà xa, con của cha, con gái của cha Diệp Phàm chạy bay lên tầng.

- Cười đi, cười đi, cục cưng, con sắp cười rồi. Con xem, mặt lão Lang cha hiền lành, đáng yêu, Lang Phá Thiên tay cầm cái chuông, đang muốn làm cho Tiểu Diệp Phàm cười. Tuy nhiên, Tiểu Diệp Phàm không để ý đến anh ta khiến anh ta buồn bực.

- Ha ha, Tiểu Diệp Phàm, là Nhân Bàng cha tốt có phải không, cười nào, nào, cười đi cục cưng của cha, cục cưng... Vương Nhân Bàng ra trận.

Cuối cùng không ngờ giống nhau, thằng nhóc này không để ý đến hai đồng chí này.

- Bố không được anh làm được cái chết gì. Lang Phá Thiên châm chọc nói.

- Cười nào, ông tổ của tôi, cầu ông cười một cái không được sao? Vương Nhân Bàng phát lực rồi.

- Oa oa oa Tiểu Diệp Phàm sợ tới mức phát khóc.

- Xem anh đấy, sao lại như vậy, làm cục cưng sợ quá khóc rồi, đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng đáng ghét ở chỗ này. Y tá trưởng đuổi người.

- Cười nữa, cười nữa, ha ha ha.

Phí Nhất Độ đắc chí cười, bởi vì anh ta dùng ngón tay khẽ động vào Tiểu Diệp Phàm, ranh con này không ngờ ngừng khóc cười.

- Bố đây là cha nuôi, ha ha, hai vị, xin lỗi rồi, các anh sang bên, tôi mới là cha nuôi của Tiểu Diệp Phàm. Phí Nhất Độ đắc chí thật sự.

- Hừ, đứa nhỏ này thu lại, sau này sẽ biết. Diệp lão đại, đồng chí Nhất Độ, ngày tốt mới bắt đầu rồi. Vương Nhân Bàng cùng Lang Phá Thiên vẻ mặt buồn bã thay vẻ vui mừng.

- Đây, ông Triệu tặng cháu. Triệu Bảo Cương cầm trong tay một vòng ngọc đùa với tiểu thư Tiểu Diệp.

- Con bé không ngờ giơ tay muốn lấy, hơn nữa còn cười.

- Ha ha, Triệu Bảo Cương tôi cũng phải nhận một đứa chắt gái rồi. Đây đây, gọi cụ một tiếng nào. Triệu Bảo Cương cười, ông lão rất vui mừng.

Bữa cơm trưa đến rồi, Hồng Diệp Bảo bày bàn lớn. Đồ ăn đương nhiên đều là do đầu bếp ở những khách sạn hàng đầu Bắc Kinh nấu.

Khi khai tiệc, Lô Vĩ ở Thủy Châu, Đoàn Hải Thiên, Trần Quân, người nhà họ Tề đều đến rồi.

- Hay là anh ra ngoài đi, bên ngoài nhiều khách đến như vậy.

Kiều Viên Viên vẻ mặt hạnh phúc, vẻ mặt mệt mỏi bảo Diệp Phàm đi ra ngoài.

- Anh ngồi với bà xã sau được không? Diệp Phàm nói.

- Những ngày sau này còn dài, mọi người khó gặp cùng một chỗ. Anh đấy, đều là lãnh đạo cấp thứ trưởng rồi, điểm ấy cũng không hiểu, đi ra ngoài, đi ra ngoài, em cũng muốn nghỉ một chút. Kiều Viên Viên lại giục.

- Chỉ là tương đương cấp phó bộ, còn chưa chuyển chính thức. Diệp Phàm thì thầm ở trong mồm, có vẻ không muốn ra ngoài.

- Anh Diệp, chị dâu giờ hết bệnh rồi, Tiểu Diệp Phàm và Tiểu tử Diệp của chúng ta đều đã chào đời. Đại sự của hai người có phải nên chọn ngày tốt làm rồi không? Đường Thành chọn cơ hội nói.

- Đúng vậy, phải nhanh làm, kéo dài lâu rồi. Phí Đống xen vào.

- Ừ, Diệp Phàm, cha thấy cũng đúng rồi. Nhạc phụ Kiều Viễn Sơn cũng gật đầu.

- Diệp Phàm, làm sớm một chút, tôi muốn uống rượu mừng của hai người. Lý Khiếu Phong nói, trong lòng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào, gật đầu nói - Như vậy đi, ngày này lão Lý chọn giúp tôi được không?

- Được được, lão Lý chọn là tốt nhất rồi. Cung Khai Hà vỗ tay nói.

- Lão Lý coi như là bà mai thì thế nào? Kiều Viễn Sơn đưa ra lời mời.

- Tôi coi như bà mai, vui thật, ngày hôm nay thật vui, nào mang rượu ra đây. Lý Khiếu Phong cười sang sảng.

- Lão Lý, ông không thể uống rượu. Thầy thuốc của lão Lý vội vàng khuyên nhủ.

- Đúng vậy rồi, lấy đồ uống thay rượu thì sao? Diệp Phàm hỏi.

- Không được, ai nói uống rượu không tốt, hôm nay phải uống một chén. Hơn nữa phải là rượu xái hưng đỏ, đến đến, tôi muốn uống với Diệp Phàm đầu tiên, rót đi. Lý Khiếu Phong nói.

- Lão Lý Diệp Phàm không muốn rót rượu.

- Chẳng lẽ cậu không muốn đề tôi làm bà mai sao? Lý Khiếu Phong nghiêm mặt nói.

- Đồng ý, đồng ý. Diệp Phàm trong lòng chua xót, rót đầy một chén cho Lý Khiếu Phong.

- Uống

Lý Khiếu Phong kêu lên.