Quan Thuật

Chương 3024: Vừa phá vừa tiến




Trong lòng Diệp Phàm nhất thời mừng rỡ, bất chấp tất cả đi về phía lưng rùa, cảm thấy chỉ như vậy mới có chút an toàn. Dù sao nước có màu đen thật kỳ lạ, trong nước không bằng đại lục.

Đúng lúc này, không ngờ rùa đá nhanh chóng há miệng ra nuốt Diệp Phàm vào. Tốc độ rất nhanh, ngay cả cao thủ như Diệp Phàm cũng không kịp có phản ứng.

Xong rồi… Trong lòng Diệp Phàm kêu rên, cả người từ từ trượt vào bên trong.

Quái, bụng của rùa đá đúng thật là rất sâu, rơi lâu như vậy lại còn có chỗ xuống dốc. Dù sao cũng phải chết rồi, hắn nghĩ đã rơi vào trong dạ dày.

Vẫn trượt vào tiếp.

Ước chừng bảy tám phút mới dừng lại, một tiếng đập mạnh, Diệp Phàm rơi xuống một chỗ. Quay đầu lại nhìn, thấy hình như là một cửa hàng tạp hóa.

Mà lúc này một tên trượt tới, chắc là nhân viên phục vụ, bởi vì, trong mâm đang có đồ ăn, mà còn bốc hơi nóng hổi…

- Chào anh, dùng bàn như thế nào đây?

Tên kia nói.

Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa phun ra toàn bộ thức ăn ngày hôm qua. Thứ nhất, người này rất không bình thường rồi. Đầu bẹt như bị cái thanh nẹp cứng kẹp lại, khiến cho bộ dạng trông rất xấu xí.

Mà chén đĩa đựng đồ ăn lại còn khủng khiếp hơn, hình như là bộ đội thái dương đen 731 Nhật mở quán cơm ở trong này.

Bởi vì tất cả thức ăn trong mâm đều là nội tạng người. Phổi, ruột người vẫn còn đẫm máu được đặt ở trong mâm trước mắt Diệp Phàm.

- Xin lỗi, tôi không đói bụng, không ăn đâu.

Diệp Phàm nhanh chóng bình tĩnh lại, khoát tay áo nói.

- Không đủ tươi sao, vậy để làm lại.

Người nọ sửng sốt, dùng tay lấy một cái đầu tên bên cạnh xé ngay trước mặt.

Tay người nọ rạch một cái… bụng tên kia rách ra luôn, tay người nhân viên cho vào bên trong, kéo trái tim còn đang đập ra. Người nọ nói:

- Cái này không tệ, rất tươi, rất tốt cho sức khỏe.

Nói xong. Đem nội tạng thân thể kia ném về phía Diệp Phàm.

- Bố mày không ăn. Bất luận cái gì cũng không ăn.

Diệp Phàm tức giận, đánh một cái về phía trái tim và cỗ thi thể.

Hình như là vỗ trúng một cái kẹo dính, khiến cho tay Diệp Phàm bị dính vào rồi. Hắn quýnh lên, khẩn trương dùng tay kia giật ra, nhưng tay kia cũng bị dính luôn vào.

Bí quá, lại vội vàng dùng chân đá. Chân cũng bị dính luôn vào.

Chỉ còn lại miệng.

Cỗ thi thể kia vẫn chảy máu tươi đầm đìa trước mắt Diệp Phàm.

Cứ như vậy, Diệp Phàm cũng không hiểu được mình đã giằng co với cỗ thi thể trong bao lâu rồi. Diệp Phàm cảm thấy không thể nóng vội được.

- Ăn đi, ăn no rồi chết tốt hơn so với chết mà đói.

Người bồi bàn vừa gặm nhấm cái đùi đang chảy máu đầm đìa, vừa khuyên nhủ.

Oa…

Trong dạ dày không có nhiều hàng rồi. Diệp Phàm cho toàn bộ đổ ra ngoài.

Kiên trì được một lúc, Diệp Phàm mệt lả ra.

- Ăn…

Diệp Phàm biết không ăn sẽ bị chết đói.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại. Miệng cắn một miếng. Âm thanh lạo xạo vang lên. Thật đúng như là đang ăn ngó sen, khi ăn còn thấy giòn giòn.

Tinh thần Diệp Phàm rung lên, toàn bộ dây lưng người xuống bụng.

Và khi Diệp Phàm ăn xong một đầu ngón chân, cảm giác trong cơ thể như muốn nổ tung. Diệp Phàm có thể cảm giác được, rõ ràng công lực của mình được tăng mạnh.

Một tiếng động nữa vang lên, Diệp Phàm kinh ngạc thấy, hình như mình đang mơ một giấc mộng. Không ngờ đứng dưới một vầng thái dương sáng chói.

Mà không hề thấy bóng dáng nhân viên bồi bàn Hắc Thủy.

Nhất định vừa rồi là ảo giác.

- Vừa ảo vừa thực. Vạn vật lên tiếng. Diệp Phàm, chức mừng anh đã qua cửa thứ nhất của ‘Âm quan’ Tiếp theo chính là ‘Dương quan’ rồi.

Cái anh vừa ăn đương nhiên không phải là chân người. Nhưng, cũng không phải là ảo ảnh. Mà là hơn một nghìn năm trước tổ tiên của phái Lao Sơn dùng phương pháp nội tức hồn ba đem hà thủ ô ngàn năm dung luyện thành.

Đây là may mắn của anh, có bao nhiêu người mong muốn đó.

Giọng nói của Quyền Thiên truyền đến.

- Như vậy chẳng phải là tôi vừa gặm một củ hà thủ ô ngàn năm to như cơ thể một người sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, hà thủ ô to như cơ thể một người này là lão tổ tiên để dành cho người có ý chí kiên cường, dành cho người dũng cảm và có tài năng.

Cậu không ăn ‘Người’, cậu không thể chiến thắng được cả bản thân, làm sao có thể đạt được thành công. Tôi muốn cho cậu biết rằng, đó thật sự là thứ có thể gặp nhưng không thể muốn là được.

Quyền Thiên tôi cũng nghĩ ra ý tưởng cho các đệ tử dùng, nhưng, lão tổ tiên đã lập mưu kế quá hay rồi, chính Quyền Thiên tôi cũng không có biện pháp phá giải.

Hôm nay cậu có thể được ‘ông ấy’ để ý đến đó là cơ duyên của cậu. Bây giờ cậu không phải là trình độ khai nguyên của cao thủ thập nhị đẳng nữa mà đã lên tới trình độ thứ ba rồi.

Công hiệu của hà thủ ô ngàn năm không phải chỉ có thế. Hiện tại ngay bây giờ cậu có thể tăng hai cấp bậc. Nhưng về sau công hiệu vẫn sẽ từ từ hiện ra đó.

Quyền Thiên lại có chút đau xót.

- Cảm ơn.

Diệp Phàm cúi đầu

- Không cần phải cảm ơn tôi, đó là do cậu tự giành được cho mình đấy. Tuy nhiên, còn có điều. Nếu cậu không thể thành công trong quan trường, cậu cũng phải chết. Cho nên, phải cố gắng lên. Bằng không, tất cả mọi thứ đều trở nên uổng phí.

Quyền Thiên nói ra vài câu sau đó im lặng.

Nắng gắt như lửa thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh, cũng thiêu đốt cả thần kinh của Diệp Phàm. Dường như Diệp Phàm đang đi vào bát tiên trong lò luyện đan rồi.

Phía trước hiện ra một con đường, cũng không hiểu được nó kéo dài đến tận đâu nữa. Diệp Phàm mặc kệ ánh nắng mặt trời, cẩn thận đi về phía trước. Chủ yếu là sợ có cái gì linh tinh đâm sau sau lưng.

Hơn nghìn năm trước các lão tổ tiên đều là các cao thủ, một Tiên Thiên thời đó không bằng một nửa Tiên Thiên bây giờ.

Vẫn còn tồn tại cao hơn cả cao thủ, căn bản Diệp Phàm cũng không phải chỉ nghĩ tới trình độ thứ 3 của thập nhị đẳng.

Những thứ này hình như không thể là đồ vật của cao thủ mà chỉ là đồ chơi cho con nít thôi. Đây chính là trình độ khác nhau cho nên cũng phải khác nhau rồi.

Diệp Phàm dừng bước.

Bởi vì, phía trước có tám con đường để đi, trên mỗi con đường phía trước đều có khắc một chữ, theo thứ tự là càn, khôn, chấn, khảm, ly, cấn, đoái.

Đây là mấy quẻ thông thường trong Bát Quái.

Càn: đại diện cho trời; khôn: đại diện cho đất; chấn: đại diện cho sấm; ngưỡng: đại diện cho nước; ly: đại diện cho hỏa; tốn: đại diện cho gió; cấn: đại diện cho núi; đoái: đại diện cho đầm.

Trời và đất, âm và dương là hai thế lực cơ bản hỗ trợ lẫn nhau sinh ra vạn vật.

Trong tam quan được chia ra thành ‘Âm quan’. ‘Dương quan’ và ‘Thiên quan’. Phỏng chừng là có liên quan đến Bát quái.

Hơn nữa, vừa rồi đột phá ‘Âm quan’. Diệp Phàm cảm giác cả ‘Âm quan’ giống như ở dưới Địa phủ.

Người đầu dẹt kia, từ từ ăn thịt người, thật ra cũng chỉ là hù dọa người.

Còn trước ‘Dương quan’ không ngờ xuất hiện tám con đường, khiến cho Diệp Phàm cảm thấy có chút lúng túng.

Cuối cùng Diệp Phàm lựa chọn ‘Ly’, bởi vì ly đại diện cho đất. Mà ở phía trên có một vòng thái dương, nhất định là có liên quan đến lửa.

Mà bởi vì Diệp Phàm đã được lung người trong sao hỏa cho nên, trong thân thể có mười phần dương khí, vậy là lấy độc trị độc, lấy mặt trời để đụng với mặt trời.

Diệp Phàm kiên định giẫm chân vào con đường có chữ ‘Ly’ nói.

Thật đúng là nóng, nóng giống như là cơ thể mình đang được nướng vậy. Lúc Diệp Phàm không chịu được nổi nữa là lúc, bên cạnh sắc lửa đỏ kia trên sơn nham lại có tiếng nước chảy róc rách. Diệp Phàm vui sướng nhìn sang bên một cái, tìm thấy một tảng đá trên sơn nham đang có rất nhiều giọt nước to chảy ra giống như những quả bóng nước.

Dựa vào đây, giảm nóng sẽ rất tốt. Diệp Phàm hơi mở miệng để hứng những bọt nước đó. Đúng lúc này, con rắn nhỏ trên cổ tay bay bắn ra không trung, con rắn nhỏ đứng trước bóng nước nhúc nhích tỏ vẻ lo lắng, như thể là đang khuyên ngăn Diệp Phàm không cần uống bọt nước nữa.

Chẳng lẽ là bóng nước có vấn đề?

Trong lòng Diệp Phàm đánh một dấu chấm hỏi, miệng tránh xa ra khỏi bọt nước một chút. Con rắn nhỏ vui mừng phe phẩy trở về trên cổ tay Diệp Phàm.

Diệp Phàm lại tiếp cận bọt nước, con rắn lại bay ra.

Xem ra, là có dự báo gì đó. Cảm thấy tê dại, sắp chết khát không ngờ lại không thể uống, chẳng phải muốn lấy mạng người sao? Diệp Phàm thè lưỡi ra liếm những giọt nước trên môi một cách khó khăn rồi tiến lên phía trước.

Tuy nhiên, những giọt nước này có sức hấp dẫn quá lớn. Cách xa vài mét rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng giọt nước chảy róc rách.

Mà trên đầu lại là cái nóng trên trăm độ của mặt trời, ở dưới đất là sự lãnh lẽo của giọt nước. Một thứ giống trên trời, một thứ giống dưới đất.

Diệp Phàm cố nhịn, tiếp tục tiến lên phía trước, đi được một lúc bị ngất xỉu, còn không có chạm vào giọt nước.

Đúng lúc này, quẹo vào một con đường trên núi.

Trên bầu trời tiếng sấm sét vang lên điếc tai. Dường như chấn động cả núi.

Giống như sắp sụp đổ xuống, Diệp Phàm liều mình chạy về phía trước, trên đường chạy không có dừng lại. Cuối cùng, thật sự không thể chạy nổi liền té ngã, hắn còn chậm rãi bò tiến lên phía trước.

Cứ như vậy, cũng không biết được cho đến khi nào thì tất cả mọi thứ đều yên tĩnh trở lại. Diệp Phàm không ngờ mình đang đứng ở dưới trời xanh.

Diệp Phàm hiểu, bát quái ở đây chính là tám quẻ trời, đất, sấm, gió, nước, lửa, núi, đầm.

Trên đường ‘Ly’ là phải có hỏa, mà thủy lại khắc hỏa. Nếu như mình uống nước, nước lửa không thể dung hòa, phỏng chừng cuối cùng sẽ chết do chúng tương khắc sẽ gây sức ép lên cơ thể mình.

Sấm chớp ở trên đụng phải núi di chuyển, đây là điều tất nhiên.

- Cuộc sống không ngừng, sự vận động không ngừng. Vừa rồi nếu cậu dừng lại, chính là cậu đã buông xuôi.

Một khi tinh thần của con người bị giảm sút, cuối cùng, những người chọn như vậy sẽ phải nằm ngủ một giấc mãi mãi.

Giống như chuyến đi qua núi tuyết của Hồng Quân Liên Xô, có vài chiến sĩ mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ một chút vẫn không tỉnh lại.

Giọng nói Quyền Thiên lại truyền đến. Quay người dừng lại, cười nói,

- Sau khi tôi nhìn thấy cậu phá giải mới ngộ ra đấy, đó là những lời không dễ nghe.

Quyền Thiên tôi cũng không thể vượt qua được tam quan. Năm đó khi Quyền Thiên tôi còn trẻ tự cho mình là tài giỏi, một mình tới đụng đến tam quan.

Tuy nhiên, ngay ở cửa thứ nhất ‘Ăn thịt người’. Tâm lý của tôi đã thấy sợ hãi, còn sau này thế nào không cần phải nói nữa.

Tuy nhiên, năm đó sư phụ đã cứu tôi. Còn bây giờ, cậu sẽ không thể chở lại được. Bởi vì, khả năng của Quyền Thiên tôi chưa đủ để có thể mở ra sự sống cho cậu.

Cho nên, cửa thứ ba ‘Thiên quan’ cậu không có khả năng vượt qua, cậu cứ làm sẽ mất mạng đấy.

- Cảm ơn chú Thái đã nhắc nhở.

Hai tay Diệp Phàm chắp lại đáp lễ.